Khinh mẹ chồng nghèo, lúc công bố di chúc nghe bà phán: ‘Cô bất hiếu nên không có phần…’
Ghét mẹ chồng nên lúc ở nhà với bà, Uyên toàn quát mắng và toàn cho mẹ chồng ăn cơm thừa canh cặn. Có hôm Uyên luộc một con cua to đùng, cô gác chân ngồi trên ghế ăn, để mặc mẹ chồng ngồi một mình dưới đất.
ảnh minh họa
Uyên nhìn bà mẹ chồng đã ngoài 70 đang nhặt mấy con kiến bò dưới đất đưa lên miệng thì hét lên:
- Trời ạ, kiến bò bẩn thế mà bà cũng ăn được. Tôi chịu bà rồi đấy.
Nói rồi cô đẩy lại cho mẹ chồng bát cơm nguội với chút nước canh còn lại rồi bảo:
- Đây này, ăn đi, suốt ngày cái gì cũng bỏ vào mồm mà chả làm được tích sự gì. Chết nhanh cho tôi đỡ khổ.
Uyên ngúng nguẩy đi vào phòng ngủ nằm xem ti vi. Chả hiểu sao mẹ chồng cô lại nhanh lẫn đến thế. Hồi Uyên về làm dâu 2 năm trước, bà còn minh mẫn lắm, cô còn phải sợ bà một phép vì mẹ chồng cô trước cũng có vai vế, bà kinh doanh nhà hàng, là trụ cột kinh tế chính trong nhà. Có mấy lần Uyên cũng tức chết khi bị mẹ chồng mắng.
Thế nhưng 2 năm trở lại đây, bà lại lẫn một cách khủng khiếp. Vừa ăn cơm xong, bà đã gào rú đòi ăn tiếp và bảo Uyên bỏ đói mẹ chồng. Ngày nào cũng thế, bà đều ngồi giữa nhà nhặt kiến ăn. Uyên không đi làm, suốt ngày ngồi nhà nhìn cảnh đó thì điên lắm. Quần áo, đồ vật trong nhà bà cứ vứt bừa bãi khiến Uyên phải dọn dẹp mệt lử người.
Ghét mẹ chồng nên lúc ở nhà với bà, Uyên toàn quát mắng và toàn cho mẹ chồng ăn cơm thừa canh cặn. Có hôm Uyên luộc một con cua to đùng, cô gác chân ngồi trên ghế ăn, để mặc mẹ chồng ngồi một mình dưới đất, xong Uyên cười khẩy:
- Bà muốn ăn không? Đây, cho cái vỏ này.
Nói rồi Uyên đưa cái chân cua cô đã nhằn hết thịt vứt vào tô cơm cho mẹ chồng mình. Bà thấy vậy cứ nhặt lên ăn, chả biết gì. Uyên thấy vậy ngồi rung đùi cười.
Chồng Uyên bận việc cả ngày, anh giờ phải quản lý nhà hàng mẹ anh để lại. Thế nên mọi việc ở nhà do Uyên lo liệu hết. Uyên ở nhà chỉ lo dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, chăm mẹ chồng nhưng ngày nào cô cũng than thở với chồng đủ kiểu. Uyên bảo rằng mẹ chồng lẫn quá, có khi cho vào trại dưỡng lão chứ ở nhà cô vừa dọn xong đã vứt bừa bãi đồ ra. Chồng Uyên ít khi ăn cơm ở nhà và lúc nào có anh, Uyên cũng cho mẹ chồng ăn uống tử tế nên chồng cô không thể nào phát hiện ra việc làm của vợ.
Video đang HOT
Bữa đó Uyên có việc ra ngoài, dặn mẹ chồng ngồi yên ở trong nhà, cấm phá phách. Thế mà khi về nhà, thấy mọi thứ trong nhà đã lộn tùng phèo hết rồi. Nước mắm, dầu ăn, các thứ đều đổ lênh láng ra sàn còn mẹ chồng thì ngồi múc cơm ăn giữa sàn. Cái thảm cô mới mua đã bị mẹ chồng cô làm đổ hết cơm, mắm muối ra trông rất bẩn. Tức điên, Uyên lao tới cầm cái chổi phất trần quật vào người bà rồi hét:
- Bà đúng là muốn người khác tức chết mà. Sao tôi lại suốt ngày phải phục vụ bà thế này? Chết đi.
Mẹ chồng Uyên bị đánh bất ngờ, tô cơm vương vãi hết ra sàn, bà ứa nước mắt nhặt lên rồi khóc.
Tối đó, chồng Uyên về ăn cơm. Đang dọn cơm ra, gắp mấy miếng thịt vào bát đưa cho mẹ chồng thì nghe bà bảo:
- Thế cái tô cơm thừa canh cặn cô cho tôi ăn hằng ngày đâu rồi? Sao cứ hôm nào con trai tôi về là cô cho tôi ăn ngon thế?
Nghe vậy, Uyên trố mắt. Cô không tin vào tai mình nữa. Sau cả mấy tháng trời lẫn chả nói được câu nào ra hồn, giờ mẹ chồng cô lại cất tiếng rành rọt thế này?
(Ảnh minh họa)
Uyên đang ngớ người thì mẹ chồng cô thủng thẳng đáp:
- Mày không tin mẹ thì có thể xem lại những gì vợ mày đã làm với mẹ ở cái camera mẹ để trong phòng ấy. Còn cô, cứ tưởng cô là gái ngoan ai ngờ cô cũng ghê gớm.
Uyên điếng người, cả buổi tối hôm đó cô không nuốt nổi một hạt cơm nào. Đến khi ăn cơm xong, mẹ chồng cô bình thản bảo:
- Hôm nay công bố di chúc được rồi đó Vũ, mày gọi luật sư đến nhé, mẹ sửa lại mấy chỗ.
Nói xong mẹ chồng Uyên hất hàm sang phía cô:
- Cô bất hiếu nên không có số hưởng khoản tiền 3 tỷ này.
Uyên há hốc mồm. Thì ra mẹ chồng cô đã dự định hết từ trước. Bà đã viết trong di chúc cho cô 3 tỷ nhưng sau thời gian thử lòng con dâu, thấy mình bị đối xử tệ bạc, bà đã thay đổi quyết định.
Uyên lúc này chỉ còn biết câm nín. Sau bữa tối hôm đó, Uyên tự động xách va li ra khỏi nhà vì không còn mặt mũi nào nhìn mặt chồng và mẹ chồng. Giá như cô đối xử tốt với mẹ chồng thì bây giờ mọi việc đã khác rồi.
Theo blogtamsu
Đêm đầu tiên bên bạn gái, tôi để lại 500 ngàn rồi biệt tích và choáng khi gặp lại 2 năm sau
Tôi mặc lại quần áo rồi để tờ 500 ngàn dưới gối và lặng lẽ ra đi. Hôm đó tôi đã quyết định vào Nam làm việc cùng với người bạn để thoát khỏi sự kèm cặp của bố mình.
Tôi mặc lại quần áo rồi để tờ 500 ngàn dưới gối và lặng lẽ ra đi. (Ảnh minh họa)
Ngay lần đầu tiên gặp Thủy khi em mới bước chân vào công ty tôi đã bị trúng tiếng sét ái tình ngay lập tức. Em đúng chuẩn mẫu con gái mà tôi yêu thích, nước da trắng ngần, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn và đặc biệt đôi môi đỏ mọng lúc nào cũng như đang cười.
Không chỉ tôi và mất cả cánh con trai trong công ty đều bị vẻ đẹp của em đổ gục thằng nào cũng muốn tán em bằng được. Tuy nhiên, tôi lại là thằng có cơ hội tốt nhất vì chị trưởng phòng đã giao trách nhiệm giới thiệu và hướng dẫn cho em làm quen với dự án mới mà phòng tôi đang làm.
Nhìn thấy hai đứa tôi cứ lúi húi chúi đầu vào nhau bàn bạc công việc sau mỗi giờ ăn trưa nhiều đồng nghiệp nam ghen tị. Thi thoảng tôi cũng nhìn trộm em với cái nhìn say đắm khiến em ngại ngùng ngoảnh mặt đi chỗ khác. Suốt 1 tháng tận tình hướng dẫn, em coi tôi như một người anh với lòng biết ơn không hơn không kém.
Suốt 1 tháng tận tình hướng dẫn, em coi tôi như một người anh với lòng biết ơn không hơn không kém. (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên tôi không thể bỏ cuộc được, nếu không tán được Thủy thì chắc chắn đồng nghiệp sẽ cười vào mặt tôi. Vì cái lần đầu em đến, tôi và mấy người bạn nữa ngồi quán cà phê tôi đã từng nói chắc như đinh đóng cột rằng: "Em ấy có khó đến mấy thì tôi cũng tán đổ, các ông cứ đợi mà xem". Vậy là vì sĩ diện, tôi quyết tâm tán Thủy bằng được.
Thời gian tiếp theo tôi vẫn tiếp cận em đều đặn, đi làm về thay vì phóng thẳng tới chỗ tụ tập với đám bạn tôi lại rủ Thủy đi dạo rồi đưa em đi ăn với cái cớ là bồi dưỡng thêm nghiệp vụ cho em. Và cái kế hoạch mưa dầm thấm lâu của tôi đã thành công, sau nửa năm tôi đã chinh phục được Thủy. Nhìn tôi sánh bước bên người đẹp, cả công ty ngỡ ngàng, cánh thanh niên mặt đần thộn mà tôi hả hê vô cùng.
Tuy nhiên thời điểm đó tôi lại bất ngờ được một người bạn rủ vào trong Nam làm việc, tôi vẫn chưa nhận lời nhưng hồi mới ra trường tôi cũng đã từng nuôi ý định vào Sài Gòn lập nghiệp. Tán Thủy hơi khó nhưng tới khi được em gật đầu đồng ý thì đúng là em yêu hết mình. Cũng biết tôi là con nhà tử tế nên có lẽ em cũng đặt niềm tin vào tôi lắm.
Tôi cùng từng đưa em về giới thiệu với mẹ, mẹ khá ưng em và khen em ngoan ngoãn. Tôi cũng đã có lần nói tới chuyện kết hôn và Thủy nói hè năm đó sẽ đưa tôi về quê ra mắt bố mẹ. Nhưng đúng khi ấy tôi lại trục trặc với bố mình, bố muốn tôi về làm trong công ty của ông, bản thân tôi không muốn dựa giẫm nên kiên quyết từ chối. Bố đã đích thân tới công ty tôi đang làm để nói chuyện với anh giám đốc, khiến tôi bực bội vô cùng.
Đêm đó tôi đã uống rượu rất say và gọi cho Thủy, em nói đưa tôi về nhà nhưng tôi nhất định không chịu tôi bảo Thủy đưa mình vào nhà nghỉ. Gần sáng thì tôi bắt đầu mở mắt, ngó bên cạnh không thấy ai cả mà thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm. Tôi vẫn chưa nhớ gì về chuyện đêm qua, tôi tưởng Thủy chỉ đưa mình vào nhà nghỉ rồi cô ấy về luôn và người trong nhà tắm kia có lẽ là do trong lúc say tôi đã yêu cầu nhà nghỉ cung cấp cho tôi một cô gái để giải sầu. Nhà nghỉ này vốn là chỗ quen biết của tôi.
Tôi mặc lại quần áo rồi để tờ 500 ngàn dưới gối và lặng lẽ ra đi. Hôm đó tôi đã quyết định vào Nam làm việc cùng với người bạn để thoát khỏi sự kèm cặp của bố mình. Tôi chỉ nhắn cho Thủy một câu, xin lỗi em và mong em hãy tha thứ cho tôi, mong em tìm hạnh phúc mới. Tôi tắt máy và không dùng sim đó nữa để bố mẹ không tìm được mình.
Tôi đã quyết tâm lập nghiệp trong Nam nên cũng không vẫn vương hay quan tâm gì chuyện ngoài bắc nữa, cả Thủy tôi cũng quyết định coi em như một kỉ niệm đẹp. 2 năm làm ở công ty người bạn tôi đã gặt hái được nhiều thành công, đã có vốn ra ngoài lập công ty riêng cùng với bạn bè. Đúng lúc này tôi nhận được cuôc điện thoại của mẹ, có lẽ thằng bạn tôi đã cho bà số: "Con ơi về ngay đi con, bố con bệnh nặng không còn sống được bao lâu nữa đâu".
Mẹ khóc nhiều lắm, tôi vội vàng thu xếp về bắc, lúc này bố tôi đã cấm khẩu không nói được gì nữa rồi. Tôi là thằng con bất hiếu mà. Tôi về được 2 ngày thì bố qua đời, mẹ suy sụp vô cùng tôi phải cố gắng làm chỗ dựa cho bà. Lo hậu sự cho bố xong xuôi mẹ tôi lại phải vào viện hơn 1 tuần cấp cứu mới ổn định sức khỏe. Ngày ra viện mẹ mới bảo tôi. "Dạo con mới bỏ đi, cái Thủy có tới tìm con, nó buồn mẹ thương nó lắm nhưng cũng chẳng biết con ở đâu".
Tôi đoán có lẽ em cũng đã có hạnh phúc mới rồi vì Thủy xinh và hiền sẽ rất nhiều người muốn được làm chồng của em. Tôi tới công ty thăm bạn bè thì Thủy cũng không làm ở đó nữa, em cũng nghỉ ngay khi tôi đi. Cũng không ai biết giờ Thủy làm ở đâu. Tôi lang thang rồi chợt nhớ tới cái công viên ngày trước hay đưa Thủy tới đó chơi, ăn kem. Tôi liền phóng xe tới đó để ôn lại kỉ niệm một thời.
Nhưng vừa mới bước được mấy bước tôi sững sờ khi thấy một người phụ nữ đang chơi đùa với đứa trẻ tầm 1 tuổi. Tiếng cười ấy, dáng người ấy quen vô cùng. Tôi tiến thêm mấy bước nữa rồi chết lặng: "Thủy, em phải không"?
Người phụ nữ ấy quay người lại và ôm theo đứa trẻ, tôi sững sờ tới mức không tin vào mắt mình khi nhìn thấy đứa trẻ ấy, nó giống với hình ảnh của tôi lúc 1 tuổi như tạc. "Trời ơi, anh Thạo, anh về thật rồi sao. Con ơi, bố kìa...".
Tới lúc đó tôi mới biết rằng mình đã có con, và người ngủ với tôi đêm ở nhà nghỉ ấy không ai khác chính là Thủy: "Em đau đớn khi thấy tờ 500 ngàn dưới gối, nhưng trong thâm tâm em vẫn tin anh là người đàn ông tốt, em đã giữ lại cái thai và đợi anh". Tôi đưa Thủy và con về nhà, nhìn thằng bé mẹ tôi đang nằm trên giường bật ngay dậy, đây có lẽ là món quà lớn nhất mà tôi dành tặng mẹ, chỉ tiếc là bố tôi đã không được nhìn thấy đứa cháu nội của ông trước khi nhắm mắt. Nhưng ở trên thiên đàng tôi biết bố đang nở nụ cười hạnh phúc.
Theo blogtamsu
"Vợ con nghèo nhưng chưa lần nào bất hiếu với mẹ, xin mẹ đừng bắt con lấy vợ mới" Đến khi Na sinh con, mẹ chồng cô đã tìm ngay được một cô tiểu thư, vốn là con của bà bạn đưa về nhà thường xuyên. Bà bảo rằng cứ đến chơi trước cho biết để sau này quen dần với gia đình. Na bước vào làm dâu n hà Min h với ánh mắt kỳ thị của mẹ chồng và em...