Khi vợ thích “bán than”
Sáng nay, ông anh cột chèo bỗng dưng gọi điện rủ uống cà phê. Nói quanh co một lúc, anh đột ngột quay sang hỏi chuyện gia đình: “Hai cửa tiệm dạo này làm ăn ì ạch lắm sao? Có cần giúp gì thì lên tiếng nghen dượng”…
Nhìn vẻ mặt đầy thương cảm của anh, chồng biết vợ đã than vãn không ít khi sang chơi nhà anh chị.
Vợ hay lo nghĩ xa xôi rồi ca thán đủ điều. Vợ đâu biết lâu nay chồng con đã phải chịu đựng khổ sở thế nào khi bị vợ “tr.a tấ.n” gần như đều đặn mỗi ngày. Sáng tinh mơ, vừa đặt phần điểm tâm trước mặt chồng là vợ bắt đầu “điệp khúc ngày mới”. Quanh quẩn cũng chỉ là chuyện vật giá leo thang. Thấy chồng lặng thinh, vợ tiếp tục: “Cả tháng nay em chỉ dám lót dạ buổi sáng bằng ổ bánh mì hay gói xôi thôi”.
Đã dặn bao nhiêu lần, cái gì cũng có thể tiết kiệm, nhưng việc ăn uống thì không nên, nhà mình có túng thiếu đến nỗi phải vậy, sao vợ mải lo rồi than vắn thở dài. Nghe vợ “thắt lưng buộc bụng” đến nỗi không dám ăn sáng, tự dưng chồng cũng cảm thấy khó nuốt, dù tô phở vợ mua về đang tỏa khói thơm lừng. Vợ khiến chồng nghĩ mình giống như kẻ hưởng thụ ích kỷ, không biết lo lắng cho gia đình.
Tháng nào chồng cũng trích tiề.n lãi đưa vợ. Lúc nào vợ cần thêm đột xuất thì đã có sẵn thẻ ATM trong tay. Thống kê sổ sách chồng đều kể vợ nghe. Tích lũy được bao nhiêu vợ rõ hơn ai hết. Việc buôn bán của nhà mình tuy không lớn nhưng ổn định và cũng có dư. Vợ chỉ việc chăm lo nhà cửa bếp núc, chuyện tiề.n nong cứ để phần chồng. Đã bao lần ngọt nhạt phân tích cặn kẽ rồi trấn an như vậy, nhưng vợ vẫn “chứng nào tật nấy”.
Video đang HOT
Tuy đã quen buôn bán hơn 20 năm nay nhưng từ khi mở thêm chi nhánh mới, chẳng lúc nào đầu óc chồng được thảnh thơi. Bao nhiêu thứ phát sinh, từ hàng hóa, nhân viên đến thuế vụ, khách hàng… Vợ nói mình chỉ quen nội trợ, không hợp mua bán nên không thể giúp chồng. Thật ra, chồng cũng chỉ thích vợ dành thời gian chăm sóc con cái. Sẽ ấm cúng biết bao nếu mỗi ngày sau giờ làm, được thấy cả nhà quây quần vui vẻ bên nhau. Đằng này, hễ lúc nào gặp mặt chồng là vợ lại “bán than”. Chồng không thích vợ hở chút lại “nhồi nhét” vào đầu con những lời than vãn. Mỗi lần như thế, con cứ cúi gằm mặt, không dám nói gì, trông chúng mất cả sự hồn nhiên.
Chồng cũng không thích vợ than vãn chuyện tiề.n nong với bạn bè, người thân. Tại sao lại phải ra vẻ đáng xót thương trong khi kinh tế gia đình mình thật sự ổn? Hơn nữa, lúc “bán than” vợ có nghĩ hình ảnh người đàn ông trụ cột trong nhà bị bóp méo nghiêm trọng không? Nói như vậy không có nghĩa chồng chê trách vợ, chỉ mong vợ nhìn ra điều không hay để sửa đổi. Có những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng không phải thế. Nếu chúng cứ lặp đi lặp lại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nhiều đến sự bình yên của gia đình.
Theo VNE
Chùm hoa sim của ngày xưa
Đêm trằn trọc mãi không nên giấc. Mấy hôm trời rét mướt giờ bỗng nhiên nóng bức, mẹ mở cửa cho gió xuân hây hây thổi vào. Cây xoan nở sớm nhẹ nhàng tỏa mùi hương làm tim xao xuyến.
Nhớ khuôn mặt của Huyền ngồi rửa bát bên giếng. Mái tóc xõa xuống còn nguyên mùi bồ kết, hàng trúc lay lắt lúc thoáng lúc hiện là hình ảnh cứ thấp thoáng trong mơ làm giấc ngủ chập chờn.
Ngày xưa Huyền cùng lớp tôi, nàng học giỏi cả Toán lẫn Văn. Nhà nghèo nhất làng mà thi đậu đại học là điều vinh hạnh của làng chứ không riêng gì bố mẹ Huyền. Tôi thi hỏng, trở về bám đuôi trâu và cái cày an phận.
Từ ngày ra trường, trở về làng, nàng đẹp kỳ lạ. Tuy không còn cái thanh khiết, quê mùa của những ngày mò cua, bắt ốc trên Cồn Nông nhưng vẫn còn chút e thẹn, xuân thì của con gái đồng quê. Đám trái làng (trong đó có tôi) là những "tín đồ" của Huyền mỗi khi nàng cầm chiếc cặp nhỏ xíu đi về làng cùng đám học trò tinh nghịch.
Ngày xưa hoa xoan làm mình lãng tử. Đã một thời đem chùm hoa tím biếc ấy cài lên đầu nhau làm cô dâu chú rể và hái những trái xoan xanh ngắt ném vào nhau cho u đầu mẻ trán, đứa khóc đứa cười. Giờ hoa xoan chắc không còn làm cô giáo dạy văn ngây ngất mỗi khi đi qua đường làng nữa. Tôi nghĩ thế nên mỗi sáng sớm cứ ngủ li bì không còn để tâm tiếng kêu như kêu đò của mẹ. Vì ít nhất nếu không có chút tương tư ấy, tôi sẽ dậy sớm làm mọi thứ và tranh thủ dạo bước đi dưới lớp hoa xoan trên đường mà đêm qua gió làm rơi rụng, để làm một việc điên rồ: Ngửi lấy chút gì còn lại của loài hoa tinh khôi.
Chiều hôm trước có anh thầy giáo dạy cùng trường sóng bước bên Huyền về làng. Tà áo dài của Huyền cứ bay bay theo nhịp bước. Anh thầy giáo điềm đạm, lịch sự khiến tôi nhìn lại bản thân. Có gì đó ghen tị, tự ti.
Mẹ Huyền chạy ra đón thầy, em Huyền chạy ra cầm tay thầy trông đon đả. Tôi thấy cả cây hoa xoan trước nhà như bị đốn. Tôi đã làm một việc điên khùng: Đưa cây rựa cùn bỏ hồi nào trong xó bếp ra, vừa mài vừa đỏ mặt tía tai, bực bội. Chạy vội ra bờ rào, tôi ra sức đốn hạ cây xoan đang thì ra hoa, ché.m vô tội vạ để hả cơn giận, để giải phóng cơn ghen tuông khủng khiếp đang hừng hực cháy trong người.
Mẹ bảo: "Thằng này bị điên rồi, mày có dừng lại không ấy thôi". Tôi chạy ù vào nhà, ôm mặt khóc. Đứa em gái bảo: "Con trai mà khóc". Tôi giang cánh tay cầm cày cầm cuốc chắc nịch của mình toan tát nó, rồi thôi. Nếu tát nó chắc chính tôi là người đa.u đớ.n hơn.
Tối, chén cơm chan nước cá ngừ kho, món yêu thích thường ngày mà tôi không sao nuốt nổi. Mẹ bảo: "Ăn đi con, mai còn lên đồng sớm". Những miếng ăn sao đắng chát.
Công việc tát nước, gieo cấy có lẽ Huyền không rành bằng tôi. Nhưng tôi lại đa.u đớ.n về điều đó. Có thể những lời văn trau chuốt, nét chữ chân phương ngày nào giờ đứng trên bục giảng sẽ làm em hãnh diện.
Sắp tới là Valentine, ngày mà ở nông thôn, thanh niên đang còn cho là ngày xa lạ. Với tôi, ngày nào tình yêu cũng mặn nồng với Huyền, ít nhất là lúc này đây. Khi hình ảnh tà áo dài của Huyền vây vất đi về cùng anh thầy giáo cứ làm tôi điên đảo.
Chiều hoàng hôn, tôi một mình thơ thẩn, ngả lưng vào đồi nhìn mây tím. Màu tím luôn làm con người ta bình tâm. Ngoái mắt nhìn đồi hoa sim theo gió lay lắt, những đóa sim vô hồn mà đẹp.
Đêm khuya. Tôi cầm chùm hoa sim đứng trước ngõ nhà Huyền. Hoa xoan vẫn ngát, gió thì thầm. Tôi lặng thinh. Đứng mãi mà không sao mở nổi cánh cổng tre đơn sơ.
Về nhà, tôi lại nằm như người mất hồn. Năn nỉ mãi đứa em gái mới nhận lời qua đưa chùm hoa sim tím với lời nhắn: "Tặng Huyền chùm hoa sim của ngày xưa, thời còn chăn trâu, cắt cỏ".
Đứa em gái chạy vụt đi. Tôi hồi hộp ngồi đợi.
Theo VNE
Khéo léo ứng xử khi thu nhập "khủng" hơn chồng Với suy nghĩ giá trị của người đàn ông nằm ở khả năng "nuôi" vợ con, chồng chị Thùy Linh (Thanh Xuân, HN) rất để tâm chuyện thu nhập của hai vợ chồng trong gia đình. Ngay từ lúc mới cưới, anh đã bảo không cần chị kiếm nhiều tiề.n, chỉ cần chăm lo cho con cái, nhà cửa chu đáo là được,...