Khi tôi đòi ly hôn, chồng quỳ xuống cầu xin vì sợ cảnh ở bờ ở bụi
Sau 1 năm lấy nhau, tôi mới phát hiện ra bản thân đã chọn nhầm chồng. Bây giờ tôi muốn buông bỏ mà quá khó khăn.
Ảnh minh họa
Trước khi lấy anh, tôi cũng tìm hiểu rất kỹ. Khi biết anh là kỹ sư xây dựng, trai thành phố, đẹp trai và ngoan ngoãn tôi mới quyết định kết hôn.
Sau khi cưới được 1 năm thì chồng tôi mất việc. Tôi gọi điện hỏi đồng nghiệp của anh ấy lý do. Khi người đó nói là do chồng tôi lười làm, ham chơi hay cãi sếp thì tôi rất tức giận. Đi làm thuê mà sở hữu những tính cách xấu đó thì không một ông chủ nào chấp nhận được. Tôi khuyên chồng nên thay đổi và đi tìm việc mới, đàn ông trẻ khỏe không thể ở nhà ăn không ngồi chơi được.
Dù khuyên bảo chồng thế nào anh cũng không chịu đi làm, chỉ muốn ở nhà chơi với con. Khi tôi hết thời gian nghỉ thai sản, không muốn chồng vướng bận con cái nên tôi gửi con về cho bà ngoại chăm sóc, để anh có thời gian đi kiếm việc làm.
Suốt 3 năm, anh không chịu đi tìm việc mới, suốt ngày ăn rồi ngủ và uống rượu. Những lúc không có tiền thì xin vợ, nếu tôi không cho thì mắng mỏ thậm tệ. Nhiều lần anh còn tự tiện lấy tiền trong ví vợ mà không hỏi một câu.
Sau nhiều lần mất tiền, tôi đã có kinh nghiệm hơn là không dùng tiền mặt, chỉ dùng tài khoản. Không có tiền uống rượu, chồng tôi gọi điện xin bố mẹ hay anh em phía nhà chồng.
Quá mệt mỏi với người chồng nát rượu, say xỉn cả ngày, không làm ra tiền, tôi quyết định sống ly thân một thời gian để anh ấy biết sai mà sửa chữa. Nhưng anh không chịu rời xa tôi, anh bảo vợ mà bỏ chồng thì sẽ đến công ty quậy, làm tôi mất mặt.
Video đang HOT
Chồng không chịu thay đổi, tôi không thể nuôi anh ấy cả đời được. Tuần vừa rồi, tôi viết đơn ly hôn yêu cầu anh ký vào. Vừa nhìn thấy tờ đơn, anh ấy đã xé thành nhiều mảnh. Anh quỳ xuống chân tôi khóc cầu xin đừng bỏ rơi.
Chồng nói là bây giờ thân tàn ma dại, tan chân run rẩy, trong người lúc nào cũng thèm rượu, người như thế ai dám nhận vào làm. Anh không bao giờ bỏ tôi vì bỏ là mất hết, anh sẽ mất vợ con, không có ai nuôi ăn ngày 3 bữa. Anh mà bỏ vợ chỉ còn con đường đi ăn xin, ở bờ ở bụi.
Tôi thật sự bế tắc, không biết phải làm sao để chồng chịu buông bỏ mẹ con tôi đây?
Mất việc vì lỡ phát hiện bí mật động trời của sếp
Tôi cứ ngỡ đã phát hiện ra điều bí mật, giúp sếp gìn giữ hạnh phúc gia đình. Không ngờ người tôi thần tượng lại là tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Tôi là cử nhân xét nghiệm. Chưa xin được việc vào bệnh viện huyện nên tôi vào làm tại một phòng khám tư nhân.
Tâm thế người trẻ muốn thể hiện và lấy lòng người quản lý, có việc gì tôi cũng nói chuyện với chị Linh chủ phòng khám. Hai chị em thân thiết như người một nhà.
Chị rất xinh, năng động giỏi giang nên tôi ngưỡng mộ vô cùng. Đi cùng chị, tôi học hỏi được nhiều cả về công việc và kỹ năng sống. Đôi lúc tôi còn nghĩ có khi không cần đi làm Nhà nước nữa. Làm việc tại phòng khám tư vừa có thu nhập cao vừa có môi trường thoải mái.
Anh Giang, chồng chị Linh là một bác sĩ giỏi trong bệnh viện lớn ở Hà Nội. Hàng tuần anh về vào ngày giữa tuần và cuối tuần. Mỗi khi anh về làm, phòng khám lại rất đông bệnh nhân tới.
Theo yêu cầu công việc chuyên môn, thỉnh thoảng tôi được tới các bệnh viện tham gia khóa đào tạo liên tục dành cho nhân viên y tế. Có một lần, tôi nhìn thấy anh Giang ở cổng bệnh viện nơi tôi tập huấn. Chưa kịp chạy lại chào anh thì tôi thấy một người phụ nữ đi tới. Hai anh chị tay trong tay đi ra ô tô. Linh tính có chuyện không hay, tôi chụp ảnh lại.
Thấy chồng của sếp đi cùng người phụ nữ khác, tôi nhanh tay chụp ảnh lại.
Một lần khác, đang đi chơi cùng hội bạn tại một khu resort, tôi lại bắt gặp anh Giang đi cùng người phụ nữ kia. Hai người rất tình cảm, như một cặp tình nhân vậy.
Trở về phòng khám, tôi lập tức vào phòng chị Linh. Nhưng nhìn thấy chị đang vui vẻ, hạnh phúc, tôi không nỡ nói ra bí mật mà tôi mới phát hiện ra.
Hôm 8/3, anh Giang về phòng khám tặng hoa cho các chị em. Anh còn tặng riêng cho chị Linh một bó hồng "siêu to khổng lồ" đỏ thắm. Nếu không có lần tình cờ nhìn thấy anh đi cùng người phụ nữ kia thì chắc tôi lại thấy ngưỡng mộ lắm.
"Thật giả tạo", tôi nghĩ thầm. Ánh mắt khỉnh khỉnh của tôi không thoát khỏi sự quan sát của u Vinh, người được gọi là mama tổng quản của phòng khám.
U cười đùa ghé tai tôi hỏi nhỏ: "Con ga tô với chị Linh à?".
Tôi buông một câu: "Thương chị ấy thì đúng hơn u ạ".
Không hiểu u Vinh nói gì mà tối ấy chị Linh gọi điện cho tôi. Chị nói hôm nay thấy tôi lạ lắm, có chuyện gì chia sẻ với chị không? Tôi thăm dò biết anh Giang đã về Hà Nội trực, có mình chị ở nhà. Tôi liền sang gặp chị để dễ bề tâm sự.
Trên đường đi, tôi nghĩ ra nhiều tình huống cần phải xử lý khi nói sự thật cho chị Linh biết. Tôi thương chị như chị gái mình vậy, tôi chỉ sợ chị không chịu được cú sốc này. Sang tới nhà chị, lấy đà mãi tôi đành hỏi chị: "Chị có tin anh Giang không? Chị có bao giờ kiểm soát anh ấy không?".
Chị nhìn tôi khó hiểu. Tôi đưa cho chị xem những bức ảnh tôi chụp anh Giang và người phụ nữ kia.
Cứ tưởng mình lập được công lớn, giúp chị vạch trần bộ mặt của người đàn ông giả tạo kia. Không ngờ chị lại bình thản nói: "Em nhầm rồi, anh Giang không phản bội chị đâu. Người phụ nữ kia mới là vợ anh ấy".
Tôi bị sốc.
Vậy ra người phụ nữ tôi thần tượng bấy lâu nay lại là tiểu tam ư? Cuộc nói chuyện giữa 2 chị em bỗng trở nên gượng gạo. Được một lúc tôi xin phép ra về.
Sáng hôm sau, tôi vẫn tới phòng khám làm việc, cố tỏ ra bình thường như mọi ngày. Đang mải làm trong phòng xét nghiệm, tôi nghe thấy ầm ầm phía ngoài sảnh chờ. Tôi đi ra và thấy nhân viên phòng khám ai nấy đều bàng hoàng.
Cô bé lễ tân kể vừa có một nhóm người mặt mũi bặm trợn tới tìm chị Linh. Họ bảo chị cả dưới Hà Nội gửi lời hỏi thăm. Sau đó chị Linh vội vàng chạy ra xe ô tô và rời đi.
Tối hôm đó, u Vinh gọi điện bảo từ mai tôi không phải tới phòng khám làm việc nữa. Giấy tờ hồ sơ của tôi mọi người sẽ gửi về sau.
Tôi cầm điện thoại gọi chị Linh nhưng chị không nghe máy. Tôi gọi lại cho u Vinh hỏi lí do. Bà chỉ nói với tôi một câu ngắn gọn: "Tại con biết những việc không nên biết và làm những việc không nên làm".
Hóa ra, chị Linh tưởng tôi là người mách vợ anh Giang về việc anh ta lập phòng nhì ở đây.
Dưới danh nghĩa đi làm thêm tại phòng khám ở Vĩnh Phúc, hàng tuần anh về đây làm việc. Họ thể hiện như một gia đình hạnh phúc khiến tôi nhầm tưởng. Cứ ngỡ mình phát hiện ra điều bí mật, giúp chị Linh gìn giữ hạnh phúc gia đình. Không ngờ người sếp thần tượng của tôi lại là tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Tôi không tiếc công việc mà chỉ tiếc mấy năm qua mình thần tượng nhầm người.
Trước lúc lên bàn đẻ, vợ nhờ y tá đưa mẩu giấy, tôi cho cô ấy về ngoại ở cữ luôn Vợ tôi là cô giáo dạy tiểu học ở xã bên. Cô ấy cũng dịu dàng, nhẫn nhịn và biết cư xử nên được đồng nghiệp và bạn bè rất quý mến. 3 năm kết hôn nhưng lúc nào tôi cũng để vợ phải thiệt thòi. Cũng bởi công việc của tôi là kỹ sư xây dựng, thường xuyên phải đi theo công...