Khi tôi còn đang lâng lâng, chồng đã rút ngay tờ 500 ngàn ra nhét vào ngực
Chồng ôm choàng lấy tôi, trong phút chốc chiếc váy ngủ đã được kéo xuống. Anh thành thạo trong khi tôi lại chẳng biết phải làm như thế nào. Cú “lệch pha” khiến tôi đau và nhăn nhó muốn đẩy chồng ra.
Chưa, anh chưa say mà. Anh đợi đêm nay 3 năm rồi, anh không thể nào để lỡ nó được. (Ảnh minh họa)
Tôi vừa mới trải qua một đêm tân hôn đầy nước mắt. Thực sự tôi đã sốc, chính tôi cũng không ngờ người đàn ông mình tin tưởng đặt cược cả cuộc đời trong tay anh lại là con người như thế. 3 năm yêu nhau, tôi cứ nghĩ mình đã hiểu tường tận về anh, thế nhưng thật không ngờ…
Khi nhìn người bạn cùng lớp mới năm thứ 2 đã phải vác bụng bầu lên giảng đường, tối thì lọ mọ trong phòng trọ một mình, tôi đã tự hứa với lòng sẽ không yêu đương gì suốt 4 năm đại học. Tình yêu sinh viên chỉ là nhất thời, không thể có cái kết tốt đẹp được. Ra trường, công ăn việc làm tử tế, người ta mới xác định rõ ràng và chín chắn hơn.
Và tôi đã làm tốt lời hứa đó. Ra trường với tấm bằng loại ưu, tôi nhanh chóng tìm được một công việc có thu nhập tốt ở thành phố. Chính công việc ấy đã cho tạo cơ hội cho tôi và anh gặp nhau. Anh hơn tôi gần chục tuổi, và là sếp của tôi.
Anh hơn tôi gần chục tuổi, và là sếp của tôi. (Ảnh minh họa)
Lúc đầu tôi không nghĩ anh sẽ để ý tới một con bé chẳng có gì đặc biệt như tôi, nhưng sau này khi đã yêu nhau rồi anh mới nói:
“Anh từng này tuổi rồi, gặp nhiều loại người và cũng tiếp xúc với không ít các cô gái. Chính sự ngây ngô, có chút vụng về của em trong cuộc sống đã cuốn hút anh. Chứ mấy cô kia, nhìn thế thôi chứ thực ra là từng trải lắm rồi”.
Tôi đã nghĩ, đó là những lời lẽ chân thành của anh. Một người đàn ông chín chắn, hiểu đời, hiểu người chắc chắn sẽ làm bến đỗ bình yêu cho mình.
Video đang HOT
Dù đã rất quý mến anh, song tôi cũng luôn thận trọng. Yêu nhau 2 năm, anh ngỏ lời nhưng tôi chưa nhận ngay mà thử thách thêm 1 năm nữa. Vì tôi lo sợ việc anh hơn tuổi, anh đã có khá nhiều mối quan hệ khác giới ở bên ngoài, điều đó sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân sau này. Nhưng một năm qua tôi chỉ thấy anh quanh quẩn ở bên mình, không hề tới bar hay vũ trường như trước đây nữa. Biết anh đã toàn tâm toàn ý với mình nên tôi mới gật đầu.
Phải nói thêm rằng, suốt thời gian yêu anh, tôi luôn giữ mình, kiên quyết không đi quá giới hạn trước hôn nhân. Ban đầu anh có đòi hỏi nhưng, thấy tôi cương quyết thì anh cũng thôi. Anh hứa sẽ giữ gìn cho tôi.
Ngay lúc gần cưới, anh cũng vẫn không đòi hỏi. Có lần tôi trêu anh: “Hay là ra ngoài với các em đủ rồi nên không cần khám phá vợ sắp cưới nữa”. Anh ôm tôi vào lòng rồi bảo: “Thôi để dành được đến bây giờ rồi thì cố gắng đến đêm tân hôn, chắc chắn đó sẽ là một đêm đáng nhớ của chúng mình”. Tôi thấy mình thật may mắn khi có anh.
Rồi đám cưới diễn ra. Bạn bè ai cũng chúc mừng hạnh phúc của tôi. Nhiều người đã xem tôi như là tấm gương để học tập. Tôi cũng hạnh phúc vô cùng khi sánh bước bên chồng trong chiếc váy cưới tinh khôi.
Tiệc đãi khách diễn ra suốt từ trưa cho tới tận tối muộn. Vì bạn bè đã nhiệt tình đến chúc mừng nên chồng tôi cũng không thể từ chối uống rượu mừng. 11 giờ đêm anh mới lên phòng, chân đã bước lảo đảo.
Tôi dìu chồng xuống giường, thay quần áo định kéo chăm đắp cho anh ngủ nhưng chồng níu tôi xuống bên anh:
- Mình chưa tân hôn mà em.
- Anh say thế này, tân hôn sao nổi nữa.
- Chưa, anh chưa say mà. Anh đợi đêm nay 3 năm rồi, anh không thể nào để lỡ nó được.
Nói rồi chồng ôm choàng lấy tôi, trong phút chốc chiếc váy ngủ đã được kéo xuống. Chồng tôi thành thạo trong khi tôi lại chẳng biết phải làm như thế nào. Cú “lệch pha” khiến tôi đau và nhăn nhó muốn đẩy chồng ra. “Lần đầu tiên, em chịu đau chút đi, rồi sẽ quen ngay thôi mà”, anh thì thầm vào tai tôi.
Những phút giây sau đó, tôi đã dần quen hơn và cũng đã có thể hòa hợp được với chồng. Đây có lẽ đã là một đêm đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời tôi nếu như không xảy ra chuyện ấy.
Khi tôi còn đang lâng lâng, chồng đã rút ngay tờ 500 ngàn ra nhét vào ngực tôi và nói: “Giá đêm nay của em đấy”. Rồi anh vật ra giường ngủ một mạch đến sáng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cầm tờ 500 ngàn trên tay, tôi khóc như mưa. Đây là tiền công cho đêm tân hôn của tôi sao? Tại sao anh lại lỡ đối xử với tôi như vậy, anh đi ra ngoài nhiều rồi nên giờ ngủ với vợ mình mà vẫn cứ tưởng là đi gái. Tôi cứ ngỡ anh giữ gìn cho tôi và chung thủy với mình tôi, ai ngờ…
Tôi ra khỏi nhà khi trời chưa sáng tỏ, tôi để lại tờ 500 ngàn và nhắn cho chồng một dòng tin nhắn vào điện thoại: “Em là vợ chứ không phải gái đâu anh, cái giá của em rẻ vậy thôi sao?”.
Theo blogtamsu
Cầm kết quả xét nghiệm máu mà tôi đau xót không nói nên lời
Cầm tờ xét nghiệm máu trên tay, tôi không thốt nên lời, trời đất như quay cuồng trước mắt. Mất vài phút sau, tôi mới đủ bình tĩnh hỏi lại bác sĩ...
Viết ra câu chuyện này, thật sự tôi rất xấu hổ. Chẳng ai lại hãnh diện khi nói rằng mình đang mắc bệnh, lại là bệnh lây qua đường tình dục. Nhưng nếu không kể, tôi e mình chẳng chịu đựng nổi mất.
Tôi và chồng đã chung sống được hơn 10 năm. Con gái lớn đã học lớp 2, cậu nhóc út cũng đã vào mẫu giáo bé. 10 năm, chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại rơi vào trường hợp bế tắc, bi kịch như hôm nay.
Chồng tôi tuy không phải là người đàn ông hoàn hảo, nhưng anh cũng được xem là người chồng, người cha tốt. Chúng tôi rất ít khi cãi nhau. Mỗi khi tôi nóng giận còn hay nói những lời gây tổn thương cho anh. Nhưng khi đó, anh chỉ im lặng bỏ đi, đợi khi tôi bình tĩnh lại thì về.
Hai đứa con tôi cũng rất quấn ba. Hàng tuần, thứ 7 anh đưa mẹ con tôi đi công viên, siêu thị. Chủ nhật lại về ngoại chơi nguyên ngày. Hầu hết thời gian anh đều dành cho vợ con mình. Nhiều khi tôi còn nghĩ mình đúng là may mắn lắm mới có được một người chồng tốt như anh.
Nhưng anh có một tật xấu duy nhất, đó là thích đi uống cà phê khi các con đã ngủ xong. Bất luận là 9 giờ đêm, anh vẫn lên quán cà phê cách nhà vài chục mét để ngồi cho đến 10 giờ lại về. Từng có lần tôi gặng hỏi vì sao anh không chịu ở nhà, thì anh bảo lên đó ngồi hóng mát chút rồi về ngủ, ở nhà mấy mẹ con cứ ngủ trước đi, không phải chờ anh.
Chúng tôi cũng vì chuyện này mà cãi nhau mấy lần. Vì tôi nghe nói ở mấy quán cà phê đèn mờ thường có nhiều kiểu người hỗn tạp. Tôi sợ chồng tôi đổ đốn. Vài lần tôi cũng đã đi kiểm tra đột xuất, thấy anh đúng là chỉ ngồi ngoài vỉa hè uống cà phê, hoặc nói chuyện vu vơ với mấy người đàn ông ngồi ở đó nên tôi cũng yên tâm.
Sau khi sinh cháu thứ 2, tôi đã triệt sản nên vợ chồng tôi khá thoải mái trong chuyện gối chăn. Mỗi tuần, chúng tôi "gặp nhau trên giường" cũng 2, 3 lần. Lần nào, vợ chồng tôi cũng hòa hợp và thỏa mãn trong chuyện đó.
Tháng trước, bỗng nhiên tôi phát hiện những vết sưng tấy, đỏ ở "vùng kín". Dùng thuốc rửa thông thường không hết, lại nghe chồng bảo anh bị đau, sưng ở "chỗ ấy" nên tôi ngờ ngợ chuyện không hay. Tôi cố hỏi chồng xem anh có phản bội tôi, làm gì với ai không? Anh đều chối bay chối biến, còn thề độc để tôi tin. Anh còn quay sang đặt câu hỏi nghi hoặc tôi.
Những vết sưng đó càng lúc càng lớn, đau buốt khiến vợ chồng tôi rất khổ sở. Cuối cùng, chịu không được, tôi bảo anh đưa tôi đi khám. Cầm tờ xét nghiệm máu trên tay, tôi không thốt nên lời, trời đất như quay cuồng trước mắt. Mất vài phút sau, tôi mới đủ bình tĩnh hỏi lại bác sĩ là tôi bị gì. Họ giải thích một lượt, tôi vẫn không thể tin được. Tôi hỏi đi hỏi lại để xác minh cho rõ khiến một chị y tá bực quá liền nói như gắt vào mặt tôi rằng "Bệnh sùi mào gà chứ bệnh gì? Chị không đi bậy bạ thì sao bị bệnh này? Đưa chồng chị vào đây khám nốt nào. Nếu để lâu, ung thu thì đừng có hối nhé!".
Tôi lững thững đi ra, gọi chồng mà nước mắt cứ thi nhau rơi. (Ảnh minh họa)
Tôi lững thững đi ra, gọi chồng mà nước mắt cứ thi nhau rơi. Khi đó, tôi chỉ muốn lao tới mà đánh, mà mắng chồng cho hả dạ. Nhưng tôi không làm được mà chỉ biết khóc. Kết quả khám không ngoài dự đoán của tôi, chính người chồng tốt của tôi bị bệnh trước và lây sang tôi.
Về nhà, tôi chỉ biết nằm gục xuống giường gào khóc. Nhớ lại thái độ của những người xung quanh khi ở bệnh viện, tôi xấu hổ chỉ muốn có cái lỗ nào mà chui xuống cho rồi. Chồng tôi về nhà lẳng lặng làm hết các việc, chăm sóc con cái rồi cho chúng đi ngủ. Bọn nhỏ cứ thập thò hỏi tôi bị làm sao? Tôi chỉ biết đuổi chúng ra vì sợ lây sang chúng.
Từ hôm đó đến nay, nhà tôi không khí nặng như chì. Chồng tôi vẫn quan tâm, chăm sóc tôi nhưng tôi cảm thấy ghê tởm. Nghĩ đến cảnh anh chung chạ với "gái bán hoa" để đến nỗi rước bệnh về cho vợ như thế này, tôi uất ức quá cả nhà ạ!
Bệnh tật, lại thêm sức nặng tâm lí khiến tôi lúc nào cũng nhăn nhó, cáu gắt với mọi người và các con. Chồng tôi đêm nào cũng xin tôi tha thứ, anh nói hãy vì các con mà cho anh thêm một cơ hội. Dù tự nhủ lòng rằng phải tha thứ cho anh để hai con được sống bình yên, có bố có mẹ. Với lại anh cũng là một người chồng tốt, chắc chỉ một phút sai lầm "thèm của lạ" nên mới ra cơ sự này. Nhưng làm sao tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được? Giờ tôi phải làm gì với chồng tôi đây?
Theo Phunutoday
Cầm kết quả xét nghiệm máu mà tôi đau xót bàng hoàng không nói nên lời Cầm tờ xét nghiệm máu trên tay, tôi không thốt nên lời, trời đất như quay cuồng trước mắt. Mất vài phút sau, tôi mới đủ bình tĩnh hỏi lại bác sĩ... Viết ra câu chuyện này, thật sự tôi rất xấu hổ. Chẳng ai lại hãnh diện khi nói rằng mình đang mắc bệnh, lại là bệnh lây qua đường tình dục....