Khi tổ ấm là nơi… ta chẳng muốn quay về
Sống trên đời này ai chẳng mong mình được hạnh phúc được yêu thương, được sống hết lòng với người mình yêu thương phải không các chị em. Nhưng ở đời mọi gia đình hạnh phúc đêu giống nhau,vì hai nửa của nhau biết yêu thương tôn trọng nhau, cùng vun đắp cho mái ấm của mình. Còn bất hạnh thì mỗi nhà một kiểu. Theo như lời anh ta nói thì “cô đang phá nát hạnh phúc gia đình này khi cô gặp thằng chó đó…”
Anh gây sự đập phá và đánh tôi thậm tệ thâm tím cả mặt
Số phận tôi sinh ra đã thiếu may mắn từ khi tôi là cô bé con 12 tuổi. Tôi là vật thí nghiệm cho trò khám phá giới tính của một người thân, khi đó tôi dọa sẽ mách mẹ vì quá đau đớn mà không hề biết rằng cuộc đời mình sẽ rơi vào sầu khổ đến tận ngày hôm nay, khi mà chỉ 2 tháng nữa thôi cuộc hôn nhân của tôi được tròn 21 năm. Đời tôi gặp hai người đàn ông ích kỷ và thiếu lòng tin. Tình yêu đầu được 2 năm, thì anh xin được việc làm cách nhà 300 km (và tôi học xong trung cấp nghề sẽ theo anh…) đi làm 1 tháng về 1 lần. Vì tôi được nhiều người quý mến nên anh sợ tôi thay lòng, anh đưa mẹ sang nói chuyện với gia đình tôi, sau đó mỗi lần về anh đều đòi hỏi tôi chiều anh. Chỉ còn 2 tháng nữa học xong, trong một lần đi ăn cỗ về có thêm chút hơi men tôi đã không làm chủ được tình hình, lần đầu tiên ấy không có dấu hiệu… Anh đã chỉ trích tôi, xúc phạm, coi thường tôi và nghi ngờ khi tôi không giải thích đượcchuyện đó khi cùng lớp học, cả thầy giáo thực tập và bạn học có ý theo đuổi tôi.
Khi anh bỏ không đi làm nữa thì mẹ anh đổ lỗi tại tôi, bà gọi tôi đến nói chuyện tỏ ý coi thường vì gia cảnh nhà tôi nghèo mà còn không khuyên bảo được anh đi làm. Tôi quyết định chia tay khi anh ngày càng cao ngạo, coi thường tôi. Âm thầm với nỗi đau tôi thu mình khép kín. Gần một năm sau người đàn ông thứ 2 đến với tôi, khi anh ngỏ ý muốn làm bạn đời của tôi, tôi đã nói với anh chuyện tôi không còn trong trắng không xứng đáng với anh. Hơn nữa anh là công an còn tôi chỉ làcon nhà nghèo không công ăn việc làm. Sau hơn 1 tháng suy nghĩ anh quyết tâm lấy tôi với một điều kiện tôi sẽ về quê anh làm ruộng chăm sóc bố mẹ già 65 tuổi của anh. Vì quá khứ của mình nên tôi rất cảm động khi anh nói quá khứ không quan trọng anh sẽ cưới tôi. Tôi đồng ý về quê anh cách xa 40 cây số bỏ lại thành phố và tấm bằng trung cấp nghề bố mẹ nuôi ăn học sau lưng. Tôi học cày bừa cấy hái, học nấu cơm bằng rạ, học cả cách nhịn nhục một mẹ chồng khó tính chửi mắng con dâu.
Chỉ sau mấy tháng lấy nhau do công việc không thuận lợi xảy ra khi anh trông phạm nhân làm kinh tế để sập hầm chết mất 2 người tù. Do kinh tế gia đình anh xin về một cục và bão tố cuộc đời tôi bắt đầu khi con tôi còn nằm trong bụng mẹ. Anh chửi rủa rằng tôi lừa dối, tôi hư hỏng, tôi không ra gì, vì lấy tôi mà anh khổ. Anh đánh tôi và đuổi tôi đi vứt quần áo của tôi xuống đất. Ah nói đã biết tất cả về tôi khi gặp người yêu cũ của tôi. Nước mắt chan hòa, tôi quỳ xuống van xin anh cho tôi ở lại sinh con song tôi sẽ ra đi, sau khi sinh vì là con trai nên anh không đuổi tôi đi nữa. Khi tôi sinh con vào ngày 28 tết nhà ngoại ở xa thời đó chỉ có xe đạp và xe khách, tôi bị rạch phải khâu 7 mũi và bé bị móc xép hằn vết trên đầu nên hay quấy khóc nhưng anh và gia đình mặc kệ. Tôi đêm ngày tự chăm lo cho 2 mẹ con, anh chỉ lo ngày 3 bữa và giặt giũ được nửa tháng cho tôi mà thôi, còn mẹ chồng tôi thì không chăm lo gì bà còn nói đã phải mổ đâu mà quan trọng. Mới đươc 8 ngày bẻ ngô đông về bà đổ vào đầu giường tôi bắt tôi bóc (bà là người mẹ chồng trong bài tôi đi làm dâu 1 ngày mưa).
Về tình cảm anh luôn ghen tuông vô cớ chửi bới xúc phạm, đay nghiến, đánh đập tôi thâm tím mặt mày “mẹ mày mất dạy đẻ ra mày không dạy được mày…”. Tôi đã từng nghĩ đến tự tử khi con tôi 16 tháng tuổi, anh đánh đập tôi rồi tôi lại cố gắng nhẫn nhục. Vật chất thì chăm chỉ kiếm tìm từ 2 bàn tay trắng có nhà tầng xe hơi còn tình yêu, hạnh phúc lứa đôi thì tìm hoài tìm mãi. Thời gian đầu khi ở riêng, anh đi xe ôm dấu tiền riêng để mặc tôi vay lãi lấy vốn làm ăn và lo toàn bộ ăn uống chi tiêu trong nhà. Anh còn hỏi vay không trả mỗi khi cần sửa xe rồi tiền đền va quệt gần 3 chỉ vàng ăm 1994 khi đang phải nợ lãi và lo làm căn nhà nhỏ trong xóm. Lần thứ tư khi tôi không đưa và cự anh về việc suốt mấy năm không đưa tiền về cho tôi thì anh gây sự đập phá và đánh tôi thậm tệ thâm tím cả mặt. Khi thấy tôi làm ra tiền mua được đất mặt đường trị giá 2,5 cây vàng năm 1997 thì anh mang số tiền đó về mua 1 ti vi và một xe sim sơn.
Video đang HOT
Tôi có nói sao bao lần khó khăn thiếu thốn phải đi vay lãi mà anh không đem về cùng lo với em thì được nghe trả lời “để đó biết đằng làm ăn thì tao ở với không tao bỏ, tao có vốn riêng”. Tôi quá bất ngờ nhưng tôi cho qua mà không nói năng gì vì sau bao lần bất hòa anh đều nổi xung đập phá và chửi bới đánh đập thân thể tôi.
Tôi lao vào kiếm tiền và tin tưởng rằng anh đã chung vốn chung sức cùng tôi nên đi bán hàng về tôi đưa hết tiền cho anh cất quản, còn mình thì lo cơm nước và tắm táp cho con. Năm 2002 tôi sinh cháu gái và cuối năm đó nâng cấp từ việc làm thủ công lên làm máy móc, thuê nhân công thu nhập cao hơn và mức độ vất vả cũng nhiều hơn. Tôi đi giao hàng = xe máy và vẫn để tiền cùng quản nhưng về nhà lại lo cơm nước và 2 con. Anh mua vàng dấu tôi khi 2004 tôi bắt được 2 cây vàng có nói anh “ngày xưa đã dấu diếm để riêng rồi sao bây giờ còn làm vậy vì mục đích gì? So về công sức thì việc làm quá vất vả và lam lũ đối với nữ giới như tôi” nhưng khi bảo anh không muốn chở hàng đi mà chỉ muốn ở nhà thu tiền thôi.
Ngoài công việc nhà tôi là người có chút năng khiếu văn nghệ nên tôi vẫn tham gia cùng cắc đoàn thể của xóm và được kết nạp Đảng. Anh thường mặt nặng mày nhẹ ghen tuông chửi bới là mất việc, một ngày ở nhà làm ra bao nhiêu tiền. Anh gây sự thường xuyên hơn khi tôi biết về số vàng anh giấu và quản tiền cùng anh. Anh chửi bới xúc phạm nói tôi dẫn trai về nhà khi mà mới chỉ 9h tối khi tôi vừa cho con học xong.
Anh đánh con chửi vợ và sỉ nhục, quá uất ức vì thái độ không tin tưởng của anh “tôi không bao giờ tin cô, cô chết đi tôi không cần đâu” tôi lao ra sông trước nhà nhưng … rồi tôi quay về chặt đi đốt tay mình để mặc máu chảy và nói trong nước mắt “hãy coi tôi như đã chết giờ tôi chỉ còn sống vì các con của tôi thôi…”
Theo VNE
4 năm cho một lời hứa
Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
"Em xin lỗi! Anh hãy sống thật tốt nhé. Anh hãy hận em thật nhiều...Anh à, em đã đính hôn rồi, tay em đã đeo nhẫn của người ta rồi"... Anh xót xa lắm khi nhận được những tin nhắn của em, trái tim anh như bị nghìn mũi kim đâm. Anh dường như đã chết lặng không thể nào tin vào những điều này.
Em còn nhớ ngày em vào nhà anh chơi không? Khi đó chúng ta vẫn là bạn mà sao lại yêu nhau từ lúc nào. Tai sao em lại ôm anh lúc đó để bây giờ anh phải yêu em nhiều thế này. Em có biết lúc đó anh hạnh phúc như thế nào không? Tình yêu của mình thật đẹp và lãng mạn em nhỉ.
Khi tình yêu của chúng ta chớm nở anh lại phải xa em, anh biết em rất buồn và tim anh như nghẹn lại. Rồi thời gian cũng trôi qua, anh được về với em, khi đó thực sự rất hạnh phúc. Dường như khoảng thời gian đó là thử thách của hai ta hoặc là sự dự báo cho những trắc trở sau này nhưng anh vẫn mặc kệ. Anh yêu em rất nhiều, em là cả thế giới với anh.
Anh nhớ khoảng thời gian chúng ta bên nhau đã 3 năm rồi, tình yêu giữa anh và em vẫn êm đềm và hạnh phúc. Cho dù chúng ta cũng có những phút giây giận hờn nhưng lại làm lành rồi yêu nhau hơn. Em còn nhớ kỉ niệm em giận anh mà bỏ cả ăn để đi học không? Lúc đó bên ngoài anh rất cứng rắn nhưng trong lòng lại đau lắm, rồi anh lên căng tin trường cùng em ăn trưa cho dù lúc đó đang ở giữa buổi chiều. Anh kể vậy không biết em còn nhớ không?
Khoảng thời gian đại học, em biết điều anh thích nhất là gì không? Đó là được cùng em đi uống cafe mỗi cuối tuần, cùng nắm tay em đi ăn khuya. Có một lần anh với em cùng đi chợ nhưng đi hai xe máy, anh giận em nên đã về trước, khi đó em biết lòng anh rất lo sợ, không biết em về có được không. Anh mừng như một đứa con nít khi em chạy xe về, em biết những lúc như vậy anh lại yêu em hơn bao giờ hết. Những kỉ niệm đó anh không bao giờ quên được. Anh nghĩ khoảng thời gian đại học là lúc tình yêu đẹp nhất, nhiều hương vị nhất.
Khi ra trường anh hứa sẽ cưới em, anh đã cố gắng làm để thực hiện lời hứa này. Anh biết lúc đó hai đứa mình lại xa nhau, hình như đây là một thử thách nữa đúng không em? Anh đã rất cố gắng giữ lửa cho tình cảm hai ta. Anh không thể ra thăm em liên tục vì đồng lương của anh quá ít ỏi. Anh muốn dành dụm tiền để làm đám cưới cho chúng mình. Em hay nói với anh là phải cố gắng vượt qua mọi thứ để chúng ta có thể ở bên nhau, đừng bao giờ bỏ rơi em... Đối với anh chỉ cần nghe như vậy là anh hạnh phúc biết chừng nào. Em như là niềm tin của anh. Niềm tự hào lớn nhất với bạn bè mà anh có chính là em, em biết không.
Anh luôn ao ước được cùng em đi chơi mỗi cuối tuần, cùng em đi dạo mỗi tối. Anh hạnh phúc và tự hào khi em đứng sau lưng anh. Mỗi tối anh đi làm ca đêm, nhìn những người yêu nhau trên đường lòng anh lại buồn nhưng đó như thêm quyết tâm để anh thực hiện lời hứa với em. Có lẽ anh đã sai khi quá chú tâm thực hiện điều đó mà quên rằng em đang cô đơn chờ đợi. Thời gian lâu quá khiến em mệt mỏi rồi đúng không? Lời hứa của anh sao mà lâu vậy.
Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu (Ảnh minh họa)
Hà Nam, có lẽ đây là nơi mà anh không thể quên được, không phải nó đẹp mà vì ở nơi đây anh đã mất em. Chuyến đi này nữa là anh và em có thể ở bên nhau, anh hi vọng nhiều biết chừng nào. Miệng anh bắt đầu đắng, lòng anh bắt đầu đau, tim anh bắt đầu nhói, niềm tin bắt đầu mất. Một sự bắt đầu mà anh không thể chịu nỗi. Anh dường như mất tất cả. 4 năm 2 tháng - con số này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tình yêu của chúng ta đã dừng ở đây. Anh và em đến với nhau bằng một con số 0 hạnh phúc và kết thúc bằng một con số 0 đau khổ.
Em à, ở đây lạnh lắm nhưng anh thấy vẫn ấm hơn trái tim của anh bây giờ. Anh nhớ em rất nhiều. Anh không thể nào chịu được cái cảm giác khi nghĩ tới cảnh em đã đính hôn. Anh không tin được sự thật này. Giờ đây, anh rất sợ cảm giác ngồi một mình, anh rất sợ buổi trưa, sợ lúc đi làm về, sợ lúc đêm khuya... bởi khi đó anh lại nhớ em và cô đơn.
Anh dường như chết lặng khi em nói đã đính hôn, anh không khóc nhưng anh lại đau, nỗi đau không thể nào diễn tả được. Em yêu người ấy đã bao lâu rồi sao lại đính hôn nhanh vậy? Sao em không chờ đợi anh? Em biết mục đích anh đi làm xa là gì không?... Những câu hỏi ấy nó cứ xoáy mãi trong tâm anh, anh đã cố gắng tìm câu trả lời cho lòng mình nhưng vẫn không được. Sao không chờ anh về, chỉ còn một vài tháng nữa là anh và em sẽ ở bên nhau. Em biết anh đã rất sung sướng và hạnh phúc khi nghĩ tới điều này không. Anh đã định tết này anh về sẽ đeo nhẫn cưới cho em nhưng điều anh cố gắng lâu nay đã không còn ý nghĩa gì nữa. Em đã có một chiếc nhẫn khác, chắc em hạnh phúc và sung sướng lắm đúng không. Người đó chắc cũng như vậy nhỉ. Anh xin lỗi vì không thể chúc mừng niềm vui này của em bởi một lý do là anh không thể. Anh xin lỗi em vì anh đã không mang đến cho em cái mà em cần, em chờ đợi...
Lúc này anh chỉ mong em hạnh phúc, mong em luôn tươi cười. Em nhớ ăn thật nhiều vào đấy, mập lên em sẽ xinh hơn. Có lẽ anh sẽ không còn nhiều cơ hội để nhắc em chuyện này nữa. Sẽ không còn những tin nhắn em ăn cơm chưa, em đã ngủ chưa, nhớ anh không... em nhỉ. Và anh cũng không còn được nghe "anh ơi" nữa. Anh nhớ tiếng nói của em quá. Anh nhớ nụ cười em, anh thèm được ôm em, thèm được em làm nũng... Nhớ lắm em biết không. Anh đã xóa số em trong danh bạ nhưng làm sao mà quên. Anh đã rất khổ sở, nó giống như anh đang cầm dao đâm vào mình vậy. Anh cũng định xóa những tấm hình mà anh kì công chỉnh sửa để mỗi khi nhớ em anh lại mở ra nhìn nhưng anh lại không thể làm được và anh đã giữ lại em à.
Đừng bao giờ khóc, đừng bao giờ buồn em nhé và cũng có thể đừng nghĩ tới anh. Em cứ vui vẻ, cứ hạnh phúc, anh luôn ở bên em và theo dõi cuộc sống của em. Anh sẽ không bao giờ hứa với ai nữa. Anh đã mất đi một nửa của mình rồi, sẽ không còn anh như trước nữa. Anh sẽ là một con người mới. Bây giờ, anh sẽ làm việc thật nhiều để đỡ nhớ em. Anh sẽ không quên em - tình yêu đầu tiên và đẹp nhất của anh. Hãy liên lạc với anh khi em buồn. anh mãi yêu em. Tạm biệt tình yêu lớn nhất, tạm biệt mối tình đầu. Xin lỗi em vì anh đã không thể thực hiện lời hứa. Yêu em!
Theo VNE
Nỗi đau sau sống thử Thủy sợ hãi nghĩ đến cảnh Toàn trốn việc ở cơ quan đi "bóc bánh trả tiền" bên ngoài. Vốn là một cô gái năng động và dễ thương, Thủy - một nhà thiết kế trẻ đã nhanh chóng kết thân và yêu Toàn - anh đồng nghiệp khá điển trai và ga lăng. Sau 2 năm hẹn hò, hai người quyết định...