Khi tình yêu bị chối từ
Em đã dập tắt ngọn lửa tình yêu đang cháy hừng hực trong tôi. Tôi bàng hoàng cực độ
Tôi gặp em vào một buổi chiều nọ trong một quán nước sân vườn nằm trên đường Huỳnh Văn Nghệ. Từ cái nhìn đầu tiên tôi đã có cảm tình với em. Lân la hồi lâu, cuối cùng em cũng cho tôi làm quen và số điện thoại của em. Sau ngày hôm đó tôi và em thường gọi điện nhắn tin với nhau. Và như thế chúng tôi đã thân nhau.
Tôi khi ấy tôi còn là sinh viên năm cuối, người miền Nam. Với dáng vẻ cao ráo, nhanh nhẹn và hòa đồng, tôi dễ dàng bắt chuyện với mọi người. Còn em mới học năm ba, là người miền Bắc, dáng nhỏ nhắn, ít nói nhưng rất duyên dáng. Cả hai chúng tôi đều là người ở tỉnh lên Sài Gòn, chúng tôi có nhiều điểm tương đồng với nhau nên rất thân nhau. Ngày mới quen tôi được em kể về cuộc sống của em. Em quê ở Đăk Lăk, vì bị mất xe máy nên em phải vào đây làm tạm vì ở đây gần chỗ ở. Em là con gái út trong một gia có bốn người. Mẹ em là giảng viên đại học, còn ba phục vụ trong quân đội. Gia đình em tuy không thiếu thốn nhiều nhưng em vẫn đi làm để phụ giúp gia đình. Nghe em nói như thế tôi càng thấy thương cảm mến em nhiều lắm. Tôi vui sướng mỗi khi được gặp và trò chuyện cùng em, dù thời gian ở bên em khá ngắn ngủi và tôi càng trân trọng những giây phút như thế. Trong trí nhớ của tôi không ngày nào tôi không nhớ về em, nhớ từng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười và cả dáng hình nhỏ bé nữa. Những lúc như thế trong tôi có cảm giác lân lân khó tả. Em tuy không xinh đẹp như những cô gái khác nhưng lại mang một nét duyên dáng của người người con gái Hà Nội, chính điều đó đã đánh sập trái tim tôi từ khi nào chẳng biết. Và tôi đã yêu em.
Nếu em thấy buồn hay cô đơn hãy tìm đến tôi (Ảnh minh họa)
Quen nhau được một thời gian, cuối cùng tôi cũng quyết định dốc hết can đảm trong người tôi để bày tỏ tình cảm của tôi với em với hy vọng em sẽ đón nhận tình yêu nhỏ bé này. Nhưng không, em đã từ chối. Em nói không muốn yêu vì em sợ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Em chỉ muốn xem tôi như là một người bạn. Em hỏi tôi rằng: “Anh đã từng quan tâm ai như quan tâm em chưa?”. Tôi không trả lời ngay mà chỉ hứa trả lời nó vào một ngày không xa. Em bảo: “Đó là câu trả lời của anh rồi đó“. Tôi thực sự không hiểu hết ý em muốn nói gì. Rồi em lại nói thêm: “Suốt đời này em sẽ không yêu ai ngoài một người trong quá khứ, dẫu cho người đó nay không còn trên thế gian này nữa. Anh là người tốt, sẽ có người con gái xứng đáng hơn em đến với anh”. Câu nói đó của em đã trở thành nhát dao cắt nát tim tôi. Em đã dập tắt ngọn lửa tình yêu đang cháy hừng hực trong tôi. Tôi bàng hoàng cực độ. Nằm trong căn phòng tối, những kỷ niệm của tôi và em tràn về, dù không có nhiều nhưng đủ để sưởi ấm lòng tôi mỗi khi thấy buồn. Tôi thầm trách tại sao em làm vậy với tôi? Rồi từ đây trái tim tôi sẽ băng giá.
Video đang HOT
Và tôi biết sẽ phải đợi rất lâu, rất khó khăn, có khi là cả một đời tôi mới có thể quên được bóng hình của em. Em có biết em là mối tình đầu của tôi, em là người con gái đầu tiên tôi nói lời yêu, là người đầu tiên cho tôi biết yêu là gì, và cũng là người đầu tiên mang cho tôi nỗi đau tình này. Tôi muốn quay về lại những ngày khi chưa quen biết em, muốn quên em ngay để không phải u sầu khổ sở. Dù chưa một lần tôi được có em nhưng trong thâm tâm tôi vẫn luôn chúc em hạnh phúc và một ngày nào đó em sẽ về với tôi. Nếu em thấy buồn hay cô đơn hãy tìm đến tôi, tôi sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ nỗi buồn cùng em, em nhé?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nằm cạnh, "yêu" với chồng, vậy mà tôi hoàn toàn vô cảm
Nằm cạnh chồng, sex với chồng, vậy mà mình hoàn toàn vô cảm.
Mình thì lạnh lẽo, đơ như khúc gỗ, còn chồng vẫn "hùng hục" lao vào việc. Cảm thấy nản kinh khủng!
Ai cũng bảo mình đang có tất cả, một gia đình hạnh phúc và một bé trai 1 tuổi rưỡi kháu khỉnh, đáng yêu. Chồng làm về xây dựng, thành đạt, gia đình chồng giàu có và không phải ở chung với bố mẹ chồng. Hai đứa được bố mẹ chồng tặng nhà từ hồi mới cưới, nửa năm sau cưới thì chồng mua xe ô tô cho vợ.
Ảnh minh họa
Nhưng quả thực, mình không thể tưởng tượng nổi cuộc sống vợ chồng lại rơi vào ngõ cụt thế này. Từ khi mang thai thằng cu, chồng đã đi liên tục không về nhà, không quan tâm, hỏi han gì vợ. Chồng bảo công việc bắt buộc như thế, phải di chuyển chỗ này chỗ kia đi công tác liên tục, miễn sao lo cho em đầy đủ vật chất, em không phải đụng tay làm việc gì là được chứ gì.
Đúng, đúng là mình chẳng phải làm 1 việc gì kể từ lúc mang bầu. Việc nhà đã có giúp việc, đến khi mình sinh thì còn thêm 1 người nữa. Chồng lập cho mình hẳn 2 tài khoản, 1 cho con và 1 cho mình rút thoải mái. Thời gian mang bầu mình chỉ có đi shopping, lượn web suốt ngày xem có đồ đẹp là lại mua. Ai cũng bảo mình quá sướng khi lấy được anh V...
Có lẽ vì quá "sướng" nên mãi đến tháng thứ 8, mình mới biết chồng đi chơi gái. Không chỉ bóc bánh trả tiền bình thường, anh còn thuê hẳn nhà cho nó ở, từ công trường về, anh chỉ hỏi thăm mình qua quýt rồi phi thẳng đến nhà đấy hú hí. Mình đau lắm, nếu cứ đắm đuối tin chồng, không tò mò lôi điện thoại chồng ra nghịch lúc anh đi tắm thì chắc đến khi đẻ con vẫn nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Chồng hứa sẽ bỏ ngay con kia. Mình thì không tin, mình lén lấy số điện thoại gọi, giọng nó trơ tráo "Chị yên tâm em không cưới anh V của chị đâu, em cũng sắp vào Sài Gòn rồi, chị sinh xong em lại trả anh cho chị đấy!". Còn nỗi nhục nhã nào hơn thế không, vậy mà mình nhất quyết không hé một lời, chẳng ai biết về chuyện này cả. Chồng về quỳ xuống chân mình xin tha thứ, thời gian sắp sinh thấy chồng chỉ loanh quanh công trường rồi về nhà với vợ, mình lại nghĩ thế nào mà mủi lòng, bỏ qua. Có thể lúc ấy mình sợ cô đơn, sợ 1 mình với đứa con sắp ra đời, sợ nhiều thứ nên nghe chồng thề sống thề chết, mình cũng muốn chôn chặt vụ ngoại tình của chồng. Đầu mình cũng nghĩ, con đấy chỉ là loại gái rẻ tiền, nó cũng không có ý định yêu đương gì chồng, còn chồng cần giải quyết nhu cầu lúc vợ mang bầu. Tiền trao thì cháo múc, vậy thôi!
Thế rồi mình sinh con, mình dành tất cả thời gian cho việc chăm sóc, yêu thương con. Con trai giống chồng nên chồng rất cưng nó, hết giờ làm là về nhà bế rồi cưng nựng con. Mình hết giai đoạn kiêng khem, bắt đầu quan hệ với chồng thì vấn đề bắt đầu nảy sinh. Thời gian đầu, mình cứ nghĩ do mới sinh cơ thể thay đổi nên chẳng có cảm giác gì cả, đến hôn nhau mình còn khó chịu.
Nhưng về sau, chuyện sex với chồng trở thành việc bắt buộc, chồng đòi hỏi nhiều hơn và tỏ ra cáu kỉnh nếu mình không đáp ứng đủ. Cảm giác bị ép khiến tình hình tồi tệ hơn, mình hoàn toàn đơ như gỗ mỗi khi ngủ với chồng. Mắt cứ nhìn lên trần nhà, thậm chí có lần mình còn ngủ quên trong khi chồng vẫn miệt mài "làm việc". Chồng và mình cãi nhau, chồng tỏ ý chê vợ, còn mình, mình lại nghĩ đến chuyện chồng đi chơi gái hồi trước.
Những hình ảnh đó ngày càng rõ ràng hơn trong đầu, mình nhớ lại những tin nhắn đọc được, toàn về chuyện xxx, rồi chồng "sướng" thế nào khi được ngủ với con kia. Mình cảm thấy ghê tởm vì phải chung đụng, "chia sẻ" chồng với loại gái đó. Hình như mình đã hết yêu chồng, chẳng qua hồi đó tha thứ chỉ vì cảm giác sợ sinh con 1 mình, còn bây giờ thì mình đã có con, chỉ cần ở cạnh nó là mình hạnh phúc lắm rồi. Mình không còn cảm thấy cần chồng nữa, thậm chí thấy khó chịu mỗi khi anh sờ vào người.
Chồng mình cũng linh cảm điều gì khác ở vợ, nhưng anh ta thể hiện sự tức giận bằng cách đòi hỏi mình nhiều hơn. Cuộc sống hai vợ chồng bây giờ chỉ có sex trong sự im lặng đến rợn người. Ngủ với chồng, nằm cạnh chồng mà không hề có cảm giác là vợ chồng. Mỗi lần anh quay sang đòi hỏi, mình lại thở dài thườn thượt. Mình cũng định nói hết với chồng và yêu cầu được ở riêng một thời gian, nhưng thấy chồng vồ vập, quấn quýt con lại không nỡ.
Ở ngoài nhìn vào thì cuộc sống của mình thật hạnh phúc. Có ai biết đâu mình đang mệt mỏi, khó chịu kinh khủng. Mình sợ những buổi tối phải gần gũi chồng, tại sao lại thế này, mình đâu có muốn... Mình đã rất muốn tha thứ cho chồng, vậy mà tình yêu của mình với chồng đâu mất rồi?! Cứ như thế này mãi, có lẽ chồng sẽ lại tìm cảm giác ở một đứa con gái khác, còn mình sẽ phát điên mất. Xin hãy giúp mình với!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ hừng hực, chồng rúm ró 'nằm im' Cứ đến cơ quan, Thương lại ủ rũ kể lể chuyện anh chồng già. "Mình thì muốn đi xem phim, tụ tập bạn bè thì ông ấy gạt đi bảo "mất thì giờ". Ông ấy chỉ thích ngồi nhà tưới cây dọn cỏ hoặc rủ mấy ông già hàng xóm sang chơi cờ." Lấy chồng già có là tiên? Thương là một người...