Khi tất cả đồ dùng được… “hóa” vàng
Tất cả những đồ dùng quen thuộc xung quanh chúng ta đều được mạ vàng và thậm chí là đúc từ vàng nguyên chất nhé!
Bạn nghĩ sao nếu tất cả những đồ dùng hàng ngày quen thuộc của bạn đều được làm từ vàng? Nhất là vào thời điểm giá cả đắt đỏ như hiện nay, bạn có dám sử dụng những đồ dùng đó một cách bình thường không, hay lại cất vào tủ và khóa kỹ để không bị trộm mất?
Nằm lên chiếc gối dát đầy vàng thế này liệu có ngủ ngon được không nhỉ?
Hay lại nơm nớp lo sợ trộm lấy mất í…
Bình thường Piano vốn đã là một thứ xa xỉ, giờ lại còn bọc vàng nữa, làm sao mà mua được nhỉ
Vành bánh xe ô tô – đúng kiểu đi trên đống vàng…
Chiếc ghế vàng, chắc là sẽ nặng lắm…
Bỏ chiếc điện thoại di động vào chiếc vỏ này, bạn lo mất điện thoại hơn hay mất vỏ hơn?
Vòi nước bằng vàng, nước từ đây chảy ra liệu có chất lượng hơn không???
Đến là hộp để giấy vệ sinh mà cũng làm bằng vàng…
Cho bé vào chiếc xe đẩy này cũng nguy hiểm lắm đấy, bị cướp cả xe cả bé như chơi
Bạn có dám dập ghim rồi đưa tài liệu cho mọi người không?
Bàn chải đánh răng bằng vàng, hẳn người chủ rất coi trọng hàm răng của mình
Video đang HOT
Ipod vàng, không biết nặng không nhỉ?
Lịch tường bằng vàng bóng loáng, soi được như gương
Tất cả những chi tiết kim loại của chiếc xe này đều bằng vàng đấy, ôi….
Máy pha cafe, sao không làm cốc bằng vàng luôn cho đủ bộ nhỉ?
Đây chỉ là một cái tay khóa kéo phóng to thôi nhé, nhìn là biết đính hạt kỳ công thế nào rồi
Lò nướng bánh mì bọc vàng thế này chắc hấp thụ nhiệt nhanh lắm
Dành cho những ai thừa vàng không biết làm gì mà lại đam mê máy tính
Máy PS3 bằng vàng hẳn hoi nhé… chơi game thích phải biết
Balo không phải hàng hiệu nhưng chắc cũng hàng chục triệu
Apple không phải trắng mà là vàng nhé
Chiếc USB đắt tiền, chiếc dây xích nhỏ đi kèm trông thật là sang
Giờ món ăn cũng được phủ vàng luôn…
Theo PLXH
Cô dâu trong mơ
Phát hiện ra chồng chưa cưới không hề yêu mình, tôi dồn hết sức mạnh của hai bàn tay đập vào đàn! Trái tim tôi đau nhói...
Ngày tôi tròn 3 tuổi, mẹ tặng tôi một chiếc piano. Từ đó, tất cả niềm vui tuổi thơ của tôi đều dành cho cây đàn, thậm chí tôi chẳng còn thời gian để cùng Quân nắm tay ra ngoài vui đùa nữa.
Từ sáng đến tối, tôi đóng cửa phòng tập đàn quên cả thời gian. Một lần, chạng vạng tối, lúc ấy tôi đã tập đàn đến quay cuồng đầu óc, tôi nghe ngoài cửa sổ có tiếng huýt sáo. Ngẩng đầu nhìn lên, Quân đã trèo qua cửa sổ tầng 1 nhà tôi rồi.
Anh đang nắm dây một con diều và rủ tôi cùng đi thả diều. Anh giúp tôi trèo qua cửa sổ, rồi nắm tay tôi cùng chạy. Tôi vui sướng nhảy chân sáo theo anh.
Sau lần thả diều vui vẻ đó, Quân thường sang "cứu" tôi để được ra ngoài chơi. Nhưng cuối cùng, bí mật của chúng tôi cũng bị người lớn phát hiện.
Hôm đó, mẹ tôi về nhà sớm, tận mắt nhìn thấy tôi và Quân đang chạy, mướt mát mồ hôi. Tôi biết mẹ rất giận nhưng mẹ không hề mắng chúng tôi một câu nào, bởi mẹ tôi và mẹ Quân đã nhận nhau là chị em.
Rồi tôi trở thành học sinh trường âm nhạc. Trường học của tôi và Quân khá gần nhau. Chúng tôi thường hẹn nhau cùng đi học.
Những ngày tháng đó kéo dài mãi tới khi tôi thi đỗ lên trung học, Quân vào trường Bách khoa.
15 năm học đàn piano, cuối cùng tôi đã trở thành sinh viên Học viện Âm nhạc. Lẽ ra tôi và Quân đã đính ước, nếu tôi không gặp Vĩ Khang, thầy giáo dạy piano của tôi.
Vĩ Khang đang là nghiên cứu sinh tại Học viện. Anh chơi đàn tuyệt vời. Những tiết học Vĩ Khang dạy, tôi không bao giờ vắng mặt.
Trong số rất nhiều sinh viên, Vĩ Khang chú ý đến tôi, dành nhiều thời gian hướng dẫn tôi nhất. Có lẽ bởi anh biết bố tôi là người đứng đầu đoàn nhạc nhẹ, biết bố tôi luôn mong ước con gái trở thành một người chơi piano xuất sắc.
Một ngày cuối tuần, Quân đến trường đón tôi về. Các bạn học đồng thanh trêu anh là bạn trai của tôi. Tôi vội vàng giải thích, anh là bạn trai của... chị gái tôi.
Quân rất ngạc nhiên. Trên đường về, trong câu chuyện với Quân, tôi luôn nhắc đến cái tên Vĩ Khang, nào là ngón tay anh ấy mảnh mai, chơi đàn rất hay, cảm thụ âm nhạc rất sâu lắng... Quân chỉ im lặng nghe, không nói một lời nào.
Về đến nhà, tôi lại đem tất cả những chuyện về Vĩ Khang nói lại với bố. Bố tôi nghe xong cũng thấy rất quý Vĩ Khang, còn bảo tôi mời anh về nhà chơi.
Tối hôm đó, Quân đặc biệt ít nói, anh ăn cơm xong thì xin phép ra về. Tôi cũng không giữ anh ở lại.
Vĩ Khang nhận lời mời của bố tôi. Lần đầu tiên, tôi từ chối Quân đón tôi về, bởi tôi còn phải đưa Vĩ Khang về nhà.
Trong phòng tập đàn của tôi, Vĩ Khang ngồi trên đệm nghe tôi đàn bài Lời cầu nguyện của thiếu nữ. Nụ hôn đầu đời tôi đã trao cho Vĩ Khang vào buổi tối hôm đó.
Sau khi tốt nghiệp, tôi được sắp xếp vào chơi đàn trong đoàn nhạc nhẹ của bố. Tôi và Quân cũng ít liên lạc, chỉ biết là anh làm việc trong một viện thiết kế.
Đêm trước đám cưới của tôi và Vĩ Khang, khi sắp xếp căn phòng trong ký túc xá lộn xộn của anh, vô tình, tôi đọc được những dòng nhật ký. Anh viết ra nỗi khổ trong tâm can mình, rằng vì khao khát muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, muốn vào đoàn nhạc nhẹ mà anh phải chấp nhận cưới tôi.
Thực ra anh rất yêu một cô gái khác... Tôi khóc như mưa, chạy vụt ra khỏi phòng. Tôi tự nhốt mình trong phòng tập đàn 2 ngày. Tôi dồn hết sức mạnh của hai bàn tay đập vào đàn! Trái tim tôi đau nhói.
Đúng lúc ấy, một bàn tay vững chắc nắm chặt lấy tay tôi. Là Quân. Anh luôn có mặt đúng lúc tôi cần nhất.
Tôi nói với anh: "Từ giờ trở đi, em sẽ không bao giờ chơi đàn piano nữa. Nó đã mang đến cho em vết thương quá lớn".
Quân lắc đầu: "Đàn piano không có lỗi em ạ, mà là tình yêu đặt nhầm chỗ. Em chơi bài Đám cưới trong mộng cho anh nghe được không? Mỗi lần nghe em đàn bài đó, anh rất xúc động, bởi vì từ khi anh còn nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ, em đã là cô dâu trong mộng của anh rồi". 3 tháng sau, tôi và Quân làm đám cưới.
Theo Thế Giới Phụ Nữ
Hotgirl MiDu: Thiên thần bên piano Bên cây đàn Piano, Midu đẹp dịu dàng, nhu mì như một thiên thần của chuyện cổ tích. Theo xinhxinh