Khi người yêu quá khắt khe “chuyện ấy”
Năm nay tôi 27 tuổi, đã tốt nghiệp đại học và đi làm. Thời sinh viên vì mải lo chuyện học hành nên tôi cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương, vả lại tình yêu sinh viên vốn mau tàn nên tôi không có ý định yêu ai khi còn đi học.
Nhưng sau này khi đi làm đã được 3 năm mà chưa quen được người đàn ông tử tế nào để lấy làm chồng khiến bố mẹ, người thân tỏ ra rất lo lắng, sốt ruột, và giục tôi mau mau lấy chồng khiến tôi rất áp lực. Tôi cũng chỉ mong kiếm cho được tấm chồng để yên ổn cuộc sống.
Là con gái, ai cũng có tiêu chuẩn cho người đàn ông của đời mình, nhưng đã ở tuổi này rồi, tôi cũng đâu còn nhiều thời gian để kén chọn. Tôi chỉ mong gặp được người đàn ông tốt, tử tế và yêu thương, quan tâm mình thế là đủ rồi. Nhưng càng hẹn hò tôi lại càng thấy việc tìm được người đàn ông như thế bây giờ sao khó quá.
Qua giới thiệu của đứa bạn thân tôi bắt đầu làm quen với một anh bạn là bạn của chồng nó đang đi du học ở Đức, chỉ còn nửa năm nữa là về nước. Sau những lần chat, hỏi han rồi cho nhau xem webcam, tôi thấy anh ấy là một mẫu đàn ông cũng khá được. Anh rất biết lo lắng cho công danh sự nghiệp nên phấn đấu học hành rất ghê, đã ngoài 30 mà chưa có người yêu khiến bố mẹ ở nhà cũng giục giã suốt, và anh đã hứa với bố mẹ khi về nước sẽ dắt về một cô gái xinh đẹp để ra mắt mà đến giờ vẫn chưa kiếm được ai.
Anh nói rằng may mắn sao khi Thành (bạn anh và cũng là chồng của cô bạn tôi) lại có ý giới thiệu tôi với anh ấy. Chỉ vài lần nói chuyện mà anh đã cảm thấy tôi rất gần gũi và cởi mở, và anh muốn chúng tôi tiến đến chuyện nghiêm túc với nhau, vì cả hai đều có tuổi rồi, đâu thể còn nhiều thời gian mà đùa bỡn trong tình cảm nữa.
Dù có chút lưỡng lự nhưng tôi vẫn gật đầu nhận lời anh. Chúng tôi sẽ nghiêm túc tìm hiểu xem có đến được với nhau không. Từ đó dù không được gặp anh nhưng tôi luôn cảm giác có một bờ vai vững chắc đang san sẻ cuộc sống với mình. Mỗi ngày anh đều để lại những lời nhắn yêu thương cho tôi, kể cho tôi nghe những việc anh đã làm trong ngày, anh đi đâu gặp ai, rồi những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, nỗi nhớ quê và nhớ tôi. Anh bảo chỉ cần một ngày không được nói chuyện với tôi, không được xem hình tôi trên webcam là anh thấy day dứt không chịu nổi và thể nào hôm đó cũng mất ngủ.
Chẳng biết đến bao giờ tôi mới tìm được cho mình một bến đỗ bình yên… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi tạm bằng lòng với người đàn ông ở phương trời xa xôi và chỉ đếm từng ngày mong anh về. Rồi ngày ấy cũng đến, anh tốt nghiệp khoá học và về nước, tôi ra tận sân bay đón anh. Sau giây phút ngỡ ngàng ban đầu, anh đã chủ động đến ôm tôi vào lòng. Bố mẹ anh biết tôi là bạn gái của anh thì tỏ ra rất vui mừng. Hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi đến nhà anh.
Nhưng sau biết tuổi chúng tôi không hợp để kết hôn trong năm nay nên anh nói với tôi chờ thêm một thời gian nữa, đây cũng sẽ là khoảng thời gian để chúng tôi tìm hiểu và gần gũi nhau thêm.
Mỗi lần hẹn hò với anh, tôi luôn giữ một khoảng cách nhất định, tôi không đồng ý cho anh quan hệ, mà chỉ cho phép những cái cầm tay, những nụ hôn. Thế nhưng anh ấy luôn miệng hỏi, tôi đã từng với ai bao giờ chưa? Câu hỏi ấy khiến tôi vô cùng ức chế, bực bội vì cảm giác bị coi thường. Tôi chưa từng có quan hệ ân ái với người đàn ông nào nên cảm thấy rất khó chịu trước thái độ dò xét của anh.
Với tôi đó là một sự xúc phạm vì dù đã 27 tuổi thật, nhưng vấn đề tình dục tôi còn rất ngô nghê. Tôi luôn tâm niệm sẽ chỉ làm điều đó với chồng mình nên trong mối quan hệ với bất kì người đàn ông nào, tôi cũng đều hết sức thận trọng, giữ mình. Tôi không phải người con gái dễ dãi và cũng không thích việc “ăn cơm trước kẻng” của nhiều bạn trẻ ngày nay. Có thể anh cũng nghĩ tôi dễ dãi như khá nhiều cô gái khác nên mới có thái độ dò xét này.
Tôi nghĩ anh đã sống ở nước ngoài, trong môi trường rất thoáng về việc quan hệ tình dục trước hôn nhân thì sẽ không quá để ý hay nặng nề về vấn đề trinh tiết phụ nữ. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Người đàn ông Việt Nam dù có tử tế đến đâu thì chuyện trinh tiết của người vợ với họ vẫn rất quan trọng. Nhưng nếu anh tỏ ra tế nhị hơn một chút, có lẽ tôi đã không thất vọng nhiều đến thế. Tôi cũng không hiểu nỗi thất vọng của mình có vu vơ quá không? Hay vì ngần này tuổi mới yêu nên tôi mới có nỗi mặc cảm đó?
Tôi không biết có nên chia tay người đàn ông Tây học mà có quan niệm quá cổ hủ này không, dù tôi vẫn là một cô gái trong trắng và không có gì phải hổ thẹn với người sau này sẽ là chồng mình. Nhưng tôi không muốn phải sống cả đời với một người đàn ông gia trưởng, khắt khe như vậy. Đây chỉ là một chuyện nhỏ, trong cuộc sống còn bao vấn đề nữa, liệu anh ta có khắt khe, nhỏ mọn như vậy nữa không? Còn nếu chia tay, chẳng biết đến bao giờ tôi mới tìm được cho mình một bến đỗ bình yên…
Theo VNE
Sứt mẻ tình cảm vì cha mẹ chồng
Mẹ chồng em hay để ý cách trang điểm, tóc tai, quần áo. Đối với bà, phận làm dâu như em không được làm mất lòng dù là một đứa con nít.
Em sống ở nước ngoài, năm nay 21 tuổi chỉ mới đính hôn nhưng đã làm giấy kết hôn với người yêu để làm giấy tờ cho anh định cư hợp pháp ở bên này vì anh là du học sinh. Sau gần hai năm trải qua biết bao nhiêu sóng gió em thấy thật sự bế tắc quá, không biết có nên tiếp tục mối quan hệ này nữa hay không?
Em quen anh qua lần mai mối của chị bà con anh. Ở tuổi 19 lần đầu tiên gặp anh em đã có tình cảm với anh từ lúc nào không hay nữa. Vì anh đi làm xa cách chỗ em ở 5 tiếng, cuối tuần mới về nên tuần nào em cũng cơm nước quần áo lo lắng cho anh như một người vợ đích thực vậy. Sau 4 tháng yêu nhau em tình nguyện làm giấy tờ cho anh ở lại định cư hợp pháp và 4 tháng sau nữa thì ba mẹ anh từ Việt Nam bay qua để làm lễ đính hôn cho hai đứa.
Nhưng khi niềm vui chưa được trọn vẹn thì chuyện mẹ chồng nàng dâu cũng đã xảy ra. Mẹ anh là một người phụ nữ tốt, bản thân em cũng đánh giá như vậy nhưng chỉ có điều bà quá nghiêm khắc và lúc nào cũng sợ mất lòng mọi người xung quanh nên chồng con cảm thấy ngẹt thở. Đối với bà chuyện gì cũng phải hoàn hảo vì bà là Phật tử và rất tin đạo.
Em thật sự cảm thấy khổ sở vì bản thân em ở nước ngoài từ nhỏ vốn quen tự do thoải mái vì gia đình em không khắt khe với con cái nhưng mẹ chồng em lúc nào cũng để ý tới cách trang điểm tóc tai, quần áo làm em thấy khó chịu vô cùng. Đối với bà phận làm dâu như em phải không được làm mất lòng dù là một đứa con nít.
Có một lần một đứa cháu bà con bên chồng cho một cái bánh mà em không thích ăn ngọt nên không ăn và nói: "Thôi chị không ăn đâu", em tưởng chuyện đó là bình thường nhưng không ngờ mẹ chồng nhớ và mấy tháng sau đột nhiên nhắc lại chuyện đó làm em hết hồn vì không ngờ chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng bị mẹ chồng để bụng.
Rồi một lần nữa trong một lần về Việt Nam đi thăm bà con bên chồng, vì dưới quê nên ở đó có rất nhiều chó (bản thân em rất sợ chó). Nên em đi nép sau chồng sắp cưới của em tỏ vẻ sợ hãi thì bà vừa đi vừa bực bội nói: "Đừng có giả bộ chó có gì đâu mà sợ đừng có tỏ vẻ khi dễ người ta". Câu nói đó làm em buồn vô cùng vì em nào có phải giả bộ gì đâu.
Ảnh minh họa: GettyImages.
Chồng sắp cưới em là một người con hiếu thảo và em rất vui vì điều đó nhưng nhiều khi anh quá bênh cha mẹ làm em rất buồn và khó chịu. Có lần hai đứa cãi nhau, vì em tức quá trả nhẫn đính hôn. Thế mà anh cậy em đang ở nhà anh ở Việt Nam nên la hét ầm ĩ cho ba mẹ chồng nghe. Thậm chí anh gọi điện nói cho mẹ em là em trả nhẫn lại cho ba má chồng, mà sự thật không phải là vậy. Rồi anh coi chuyện đó là xúc phạm cha mẹ anh và lúc nào cũng nói là em không tôn trọng cha mẹ anh.
Không tôn trọng cha mẹ anh mà khi mẹ anh bắt em qùy xuống xin lỗi hai bác của anh, em vẫn làm mặc dù em không làm lỗi với hai bác gì hết. Chỉ là em không đuợc lòng các anh chị con của bác thôi chứ chưa bao giờ em hỗn hào hay làm mất lòng các anh chị đó. Và sau lần đó hai tuần tụi em cãi nhau một trận thật to làm em bế tắc quá uống thuốc tự tử. Nhưng hai ngày nằm bệnh viện nhà chồng và chồng không một lời hỏi han hay xuống bệnh viện thăm em làm em tủi thân vô cùng.
Mỗi lần cãi nhau với em, anh đều biết bảo vệ cha mẹ anh không cho cha mẹ anh biết nhưng anh gọi điện kể tội em cho cha mẹ em nghe hết lần này tới lần khác làm cho ông bà bị sốc phải nhập viện. Rồi còn rất nhiều chuyện đã xảy ra vì sự nghiêm khắc của mẹ anh làm cho tụi em không hoà hợp được. Dần dà em sợ mấy tháng rồi không dám gọi hỏi thăm mẹ chồng vì sợ xích mích thêm.
Từ ngày quen anh vì gia đình anh quá gia giáo và khắt khe nên em cảm thấy bị áp lực nặng nề phải uống thuốc trầm cảm nhưng bệnh tình ngày càng nặng hơn không có dấu hiện thuyên giảm cho dù em vẫn dùng thuốc đều. Mẹ em sợ em khổ nên đã nói anh đừng theo đuổi em nữa vì ấm ức anh lâu ngày nên mẹ em đã đuổi anh ra khỏi nhà.
Trước đó anh đã nói thẳng với mẹ em là không có em, anh vẫn có thể ăn bờ ngủ bụi được nhưng không có cha mẹ anh thì anh sống không được. Em buồn quá vì yêu anh em không vụ lợi, anh nói anh không cần em vì anh chỉ cần bỏ 30 ngàn đô là có thể kết hôn giả ở lại bên này hợp pháp.
Sau gần hai năm bây giờ anh đã có nhà riêng không thèm ở nhà em nữa và cũng hạn chế ngủ chung với em. Ngày xưa chưa có gì hết cứ cuối tuần anh về ở nhà cha mẹ em lúc đó thật là hạnh phúc. Thật sự em còn rất yêu anh nhưng cứ như vầy chắc em đi bệnh viện tâm thần ở luôn quá vì chồng em không biết cân bằng giữa cha mẹ và vợ.Nhiều lúc em tự hỏi sao mẹ chồng em không dễ dàng chút xíu để con cái bà sống hạnh phúc với nhau?
Em phải làm sao đây mọi người hãy cho em lời khuyên với vì nếu trường hợp xấu nhất xảy ra là ly dị. Em sẽ không lấy bất cứ thứ gì không thuộc về em hết vì em yêu anh chân thành xin hãy cho em lời khuyên.
Theo VNE
Bạn trai Tây hoảng khi tôi vẫn còn trinh Tôi giật bắn mình trong giây phút lãng mạn, một cái hất tay của người đàn ông tôi yêu, anh há hốc miệng: "Trời ơi, chuyện gì thế này, em vẫn còn trinh?". Dù chưa một lần yêu, tôi vẫn chọn đàn ông ngoại Dù chưa từng có một mối tình vắt vai, nhưng qua bạn bè, qua tiếp xúc với mọi người,...