Khi người lớn yêu nhau
Người lớn yêu nhau thật đau nhưng cũng thật tình.
Ngày còn bé xíu, thích ai là thấy tim rung rinh, người ta đi qua là nhìn, không ngần ngại sẻ nửa que kem, chia đôi mẩu bánh. Chẳng tính toán gì, chiều chiều í ới nhau ra đầu ngõ nhảy dây, đá dế. Đứa con gái bị bắt nạt thì đứa con trai dù loắt choắt cũng nhảy xổ ra sống chết bênh vực, hoặc đứa con trai vì bênh vực mà bị đánh mềm xương thì đứa con gái ngoạc mồm ra khóc rồi lấy tay xoa xoa. Được một lúc hết đau, hết sợ, quên mau thì lại nắm tay nhau đi tìm niềm vui khác. Rồi cứ thế bên nhau nô đùa hết một khoảng trời tuổi thơ.
Lớn hơn một tí, tình cảm cũng chưa lấm lem màu đong đếm. Cái tuổi học trò trắng muốt che đi hết những tính toan. Nhung nhớ ai thì vô tư mơ mộng. Chẳng cần biết người ta rồi có đáp lại hay không. Chỉ thấy mỗi ngày đến trường, được nhìn hé người ta qua ô cửa sổ, hoặc nhìn xuống sân trường trên lan can lớp học là ngày trọn vẹn niềm vui. Kể cả những khi tình cảm được đón nhận, niềm vui trong veo lúc ấy cũng chỉ gói ghém trong những tháng ngày ngây ngô trước mặt, chẳng cần mưu tính chuyện tương lai.
Và… thời gian lại lấy đi của ta vài năm tuổi, ta lại lớn lên và gắn mình vào những chuyến xe tình cảm tiếp theo. Khái niệm yêu thương vô tình được mở rộng, dàn trải ra khắp những sự vật sự việc xung quanh và ta bắt đầu cất nhắc trong lòng những cân đo, đong đếm. Sao người ta chẳng bao giờ nhắn tin cho mình trước? Mình là con gái phải giữ cái giá của mình. Không nhắn tin thì đây cũng chẳng cần nhé. Giận hờn nhau thì đứa con gái ngúng nguẩy chờ người kia làm lành, không thì chẳng bao giờ chịu nhận mình sai. Vì con trai mà không biết nhường nhịn là con gái xấu, và như thế là chẳng yêu thương mình thật lòng.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Và hàng ngàn những rục rịch, đắn đo khác nữa khiến ta chưa thể hiểu được khái niệm: Dâng hết tim yêu là gì. Tình cảm cũng vậy mà chóng đầy rồi chóng vơi…
Bây giờ, ta đã lớn hay nói đúng hơn là đã trưởng thành cả về thể xác lẫn nghĩ suy. Ta yêu một người ở tuổi lớn thì sẽ không giận nhau vì những điều vặt vãnh nữa, ta biết đặt mình vào vị trí của người kia hơn, đôi khi cãi nhau, một người nói bỏ đi, một người bảo đã chịu đựng đủ nhưng được một thời gian lại tự động quay về ru ngoan mối quan hệ.
Chẳng biết tại tuổi xuân hạn chế ta việc thoải mái yêu rồi bỏ hay do chính trong ta luôn tồn tại một trái tim mong chờ yêu thương mà đến khi trưởng thành ta mới hiểu ra điều đó. Tình yêu của người lớn cũng mang những dáng hình kì dị, hình “yêu-xa”, hình “là người thứ ba” hay hình “yêu thương cam chịu” và muôn vạn hình lồi lõm, đớn đau khác.
Vậy nên nhiều người lớn thấy những yêu thương của đoạn đời sau sao khó quá, lựa chọn nhau trên những điều kiện tự đặt ra, rồi lừa dối nhau khi đối phương không đáp ứng đủ những mong muốn đó, thì lại chỉ muốn quay về với những ngày tinh khôi lúc tuổi thơ. Nhưng mà thật ra người lớn khi yêu tính toán nhưng không tính toán, dại khờ vẫn cứ dại khờ… Vì cứ thử nhìn xem, cho dù định nghĩa tình yêu ở tuổi này đã lem luốc nhiều màu buồn đau, hụt hẫng, lựa chọn, phản bội, dằn vặt và thậm chí chẳng rõ ràng nhưng tất cả – không ngoại trừ một ai vẫn cố chấp yêu, rồi chết, rồi lại yêu.
Vậy đấy, người lớn yêu nhau thật đau những cũng thật tình. Vì người lớn rồi thì không chỉ nghĩ cho mình mà còn cho những điều an bình trong tương lai của hai đứa. Cứ hãy cảm thấy may mắn khi chính ta đã đủ trưởng thành để yêu thương. À… và nếu có muốn được như ngày bé, thì chỉ nên giống một điều mà thôi, đó là thích rồi thì không ngần ngại sẻ chia, yêu rồi thì chẳng cần cân, đo, đong, đếm.
Theo VNE
Điều ngọt ngào nhất
Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không?
"Những lúc khi anh đang buồn chỉ cần trông thấy em là trong anh như tan đi hết nỗi buồn, những lúc trên đường đời anh đi phải gặp những khó khăn anh suy nghĩ về tình yêu của đôi mình... Được yêu em, với riêng anh là hạnh phúc"
Ngày xưa, anh và em đã từng có rất nhiều kỷ niệm tình yêu đẹp đúng không? Tự nhiên chiều nay em ngồi một mình nhớ lại những kỷ niệm ấy mà khoé mắt cay cay, hình như nước mắt lại rơi. Thật sự, ngày xưa tình yêu của anh và em rất đẹp, rất đẹp. Vì tình yêu của chúng ta quá đẹp nên giờ đây khi anh đã thay đổi mà em thấy buồn đến thế. Một nỗi buồn thật lớn đến chính bản thân em cũng không biết diễn tả như thế nào nữa. Không hiểu sao chiều nay từ lúc em xem lại hai tấm ảnh của chúng ta chụp cùng nhau hồi đi Đền Hùng mà tất cả những kỷ niệm cứ lần lượt đổ về theo nhau. Nghĩ đến em vừa buồn cười, vừa hạnh phúc và vừa rơi nước mắt. Anh biết tại sao em lai rơi nước mắt không? Vì anh là người mà em yêu thưong nhất, tin tưởng nhất trong cuộc đời này vậy mà cũng có thể lừa gạt em, cũng có thể thay đổi. Vậy thì em có thể tin tưỏng vào điều gì nữa đây? Tình yêu thật sự rất đáng sợ đúng không anh?
Em đã rất muốn cầm điện thoại để gọi điện và nhắn tin cho anh. Nhưng em đã cố gắng kìm nén lại... Giá mà lúc này anh có thể cảm nhận được cảm giác này và gọi lại cho em thì tốt biết bao nhỉ? Tại sao lúc nào em cũng muốn được nói chuyện với anh đến vậy? Cho dù em có bận mấy em cũng vẫn có thời gian để quan tâm đến anh. Chắc vì em đã yêu anh quá nhiều, nhiều tới mức trở thành một căn bệnh nặng rồi mà chính bản thân em không thể nào tự điều trị cho mình được. Khi mà không tìm được anh thì em sẽ phát điên lên. Chỉ vì em sợ rằng suốt cuộc đời nay anh sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa. Tại sao em lại sợ mất anh đến thế?
Anh còn nhớ không? Ngày em học năm cuối đại học, anh rất hay lên trường thăm em. Ngày ấy, anh còn đang làm ở dưới Hà Nội. Mỗi một lần được gặp anh, em đều phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc từ lo lắng, bất an cho đến vui vẻ và hạnh phúc. Em nhớ có một lần anh đi ô tô lên thăm em mà em nấu cơm chờ mãi mà không thấy anh đâu cả. 9h tối rồi mà vẫn không thấy anh đâu? Trái tim em nóng như lửa đốt, em hết đi ra lại đi vào. Rồi em lên cổng chờ anh mãi, em chỉ sợ có chuyện gì đó rồi anh lại không lên với em nữa. Rồi từ xa, em thấy bóng ai đó quen quen... Trong lòng thấy vui vui, anh kia rồi. Em không để ý, nước mắt đã rơi từ lúc nào rồi. Em chỉ muốn lại đấm anh mấy quả vì đã làm em phải lo lắng. Lần nào gặp anh, em cũng phải trải qua nhiều khó khăn như vậy rồi mới gặp được anh đấy...
Số phận đã cho anh và em gặp nhau nhưng không cho anh và em ở bên nhau mãi mãi (Ảnh minh họa)
Đó là lần anh lên chơi với em mà em cảm thấy hạnh phúc nhất đấy. Cả một ngày thứ bảy em thức dậy em có cảm giác bình yên và hạnh phúc vì em yên tâm rằng trọn vẹn một ngày hôm nay anh sẽ ở bên cạnh em. Nhìn thấy anh ngủ, ôm anh trong vòng tay mà sao em cảm thấy bình yên đến thế. Có là cảm giác mà em thích nhất trong cuộc sống bộn bề khó khăn này. Anh và em cùng nhau đi chợ, cùng nhau nấu cơm. Cảm giác ấy sao mà bình yên và hạnh phúc đến thế? Em còn nhớ buổi chiều thứ bảy hôm ấy, anh đã đèo em bằng xe đạp đi chợ để mua quần áo cho anh. Trời! Sao mà trẻ con và vui đến vậy? Được chọn quần áo cho người mình yêu lần đầu tiên em cảm nhận được cảm giác hạnh phúc đến thế! Anh bảo chỉ cần là em chọn thì cái gì anh cũng thích. Sao mà hồi ấy anh chiều và yêu em đến thế? Mình cùng nhau đạp xe trên con đường trải dài hoa sữa và cây trứng cá. Thật lãng mạn đúng không anh? Hôm đó em đã rất vui và hạnh phúc. Tại sao chúng ta lại có thể có những kỷ niệm đẹp đến thế nhỉ? Chiều nay ngồi nghĩ lại thực sự em đã rơi nước mắt rất nhiều và em muốn nói cho anh biết cảm giác ấy mà sao không thể. Có lẽ nào anh đã quên?
Có những kỷ niệm đẹp sẽ theo người ta đến suốt cuộc đời đúng không anh? Anh và em còn rất nhiều, rất nhiều kỷ niệm đẹp nữa nhưng mà em không thể kể hết được. Chứ em nhớ rất rõ, em nhớ rõ từng ngày tháng em được gặp anh. Chắc trên quả đất này anh sẽ không bao giờ tìm được ai yêu anh hơn người yêu xinh xinh này đâu. Em không thể nào quên và cũng không bao giờ quên được. Sẽ không bao giờ có ai trong cuộc đời này có thể làm em hạnh phúc hơn anh cả. Anh biết hạnh phúc đối với em là gì đúng không?
Anh và em mãi mãi ở hai phía chân trời. Anh không bao giờ có thể đến với em được. Chúng ta mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau được cho dù em có cố gắng thế nào đi nữa? Đây là điều mà em cảm thấy đau khổ nhất trong cuộc đời này mà không ai và không điều gì có thể bù đắp được cả. Số phận đã cho anh và em gặp nhau nhưng không cho anh và em ở bên nhau mãi mãi thì đành phải chấp nhận thôi đúng không anh? Em đã yêu anh quá nhiều cho đến khi em biết anh thay đổi thì mọi thứ trong em đã vụn vỡ hết chỉ còn lại tình yêu đẹp trong em thì em luôn giữ gìn. Em đã dành cho anh tất cả mọi thứ đẹp nhất trong cuộc đời em rồi, chính vì điều đó mà em tự bảo bản thân mình sẽ không bao giờ được phép tha thứ cho anh.
Theo VNE
Ngã ngửa con gái hẹn hò với sếp của bố Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình trạng khó xử như bây giờ. Tôi năm nay đã ngoài 40, có 2 đứa con gái, một đứa năm thứ 2 đại học, một đứa mới vào cấp 2. Cả đời tôi cố gắng phấn đấu vì vợ vì con, những mong cho vợ con có một cuộc sống tốt...