Khi con gái im lặng là lúc họ tổn thương nhất, cần được yêu thương nhất…
Hình như là nhớ, là mong, là đau, là sự chờ đợi, là xót xa, là hụt hẫng, là sự cô đơn trong một mớ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên, mệt nhòa trong dòng nước mắt…
Đã bao ngày rồi mình chọn rời xa nhau. Anh và em lựa chọn im lặng. Chọn sự im lặng làm bạn và tổn thương chính mình. Có lẽ với cái lòng tự cao của một đứa con gái em cũng không cho phép mình liên lạc với nhau và rồi ta lạc mất nhau.
“Khi một người con gái lựa chọn im lặng trước tất cả những gì anh nói, anh có biết cô ấy đã tổn thương đến mức nào. Không phải chỉ khóc mới là đau đớn, không phải cần có những giọt lệ mới là bi thương có đôi khi im lặng mới chính là bất lực nhất.”
Nhưng anh à, anh biết không? Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương anh ạ. Em vẫn là em của ngày xưa, một cô gái yêu thương anh rất nhiều, em vẫn nhớ về anh, nhớ về tất cả những gì mà cả hai chúng ta từng có.
Những ngày đầu xa anh, em loay hoay trong một mớ cảm xúc mà nhiều lúc em không thể gọi tên, hình như là nhớ, là mong, là đau, là sự chờ đợi, là xót xa, là hụt hẫng, là sự cô đơn trong một mớ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên, mệt nhòa trong dòng nước mắt…
Vậy mà em chẳng thể nào nói những điều đó với anh như trước nữa.
Nhưng anh biết không?
Video đang HOT
Em im lặng nhưng mỗi sớm mai thức dậy hay mỗi đêm là lúc mà em thấy thật sự khó khăn nhất anh à, em nhớ anh, nhớ nhiều hơn bình thường, tay em nắm chặt điện thoại, có những tin nhắn được soạn rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ được gửi, và rồi em lại im lặng để mong chờ điều gì đó từ anh, như mỗi sớm mai thức dậy: “Em ngủ dậy chưa, dậy đi anh qua chở đi ăn sáng”, là không còn tin nhắn mỗi ngày: “Em đang làm gì?”, “Hôm nay em ăn gì?”,…nhưng điều em nhận được cũng chính là sự im lặng, tim em đau.
Em im lặng nhưng mỗi ngày em online anh biết điều đầu tiên em làm là gì không? Em vào trang cá nhân của anh, thổn thức xem hôm nay anh có đăng gì không, mỗi lần anh online là trong em lại chờ đợi, chờ tới lúc cái nút sáng đó tắt đi mà em không dám bắt đầu câu chuyện, em cứ mãi thế này tới bao giờ chứ? Lòng em đau. Em sợ những điều em nhìn thấy lắm rồi em quyết tâm hủy kết bạn với anh, em không muốn biết điều gì về cuộc sống của anh nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là em ngừng nhớ, ngừng quan tâm tới anh.
Em im lặng nhưng không có nghĩa là em ngừng yêu thương, vẫn luôn quan tâm, cầu mong sự bình yên dõi theo cuộc sống của anh mà có lẽ chẳng bao giờ anh biết được, có khi nào anh thầm trách em không?
Em im lặng để rồi em nhận ra rằng em nhớ anh thật nhiều, yêu anh thật nhiều, khi không còn sự quan tâm của anh mỗi ngày thì tình cảm đó cũng chưa một lần thay đổi, là yêu thương vô điều kiện anh biết không?
Điều đó cũng đủ để em nhận ra rằng im lặng không phải là ngừng nhớ, ngừng yêu, ngừng quan tâm và chưa một lần em hết yêu anh.
Người ta nói im lặng là nỗi đau lớn nhất của một người con gái phải không anh? Cô gái ấy im lặng nhưng đó là lúc cô ấy chờ mong, là lúc cô ấy cần nhất một sự yêu thương từ anh đó anh ạ! Hãy mặc kệ những lời nói không cần, không quan tâm”, không sao hết, hãy chạy đến bên họ, hãy ôm họ một cái ôm thật chặt, thật lâu, cho họ mượn bờ vai của bạn và khóc thật sâu nhé!
“Tình yêu cũng giống như khi hai người cùng kéo căng một sợi giây, nếu một người buông tay người kia chắc chắn sẽ bị đau”. Em đã muốn mình quên anh thật nhanh nhưng có lẽ càng cố quên lại càng nhớ thêm thôi… cảm giác kìm nén trong lòng thật khó chịu anh ạ!
Mình đừng lặng im nữa được không anh? Vì em vẫn nhớ, vẫn yêu anh rất nhiều. Mình đừng lặng im nữa được không anh? Vì với em tình yêu là một cuộc đời.
Mình đừng lặng im nữa được không anh? Vì em vẫn đợi chờ…!
Theo Guu
Đàn ông à, đừng để cho người đàn bà của anh phải tự làm mọi thứ
Giá như, hôm ấy tôi không chứng kiến sự cô đơn của chị. Chị nốc rượu như Mỵ thèm đi đêm tình mùa xuân, ực một cái hết một ly, chẳng giống cái phong thái của một kẻ đang thưởng thức cái tao nhã...
Tôi quen một người đàn ông, trong mọi cuộc trà dư tửu hậu, anh đều lôi vợ anh ra khen không tiếc lời trước mặt bạn bè, lúc nào anh cũng: "Ôi vợ anh giỏi lắm, tài lắm! Kinh bang tế thế, Nữ Oa vá trời, cái đời anh thật quá may mắn khi lấy được cô vợ vừa đẹp vừa tài, đàn bà song toàn như thế phải tu chín kiếp mới có được!".
Tôi biết, anh khen vợ - vì người đàn bà của anh công nhận là phận "sắc đành đòi một tài đành họa hai..." thật! Chị giỏi lắm, tài lắm, lại đẹp nữa. Về phần anh, cũng không phải kém cỏi gì, chỉ là so với cái xuất sắc của chị, cái cách chị hành xử và lao lực vì cái sự đảm đang, tự dưng tôi lại thấy người đàn ông tưởng như đang yêu vợ chết đi được, đang tôn vinh vợ trước mặt mọi người như một cách thể hiện yêu thương và tự hào này, thực ra lại chưa yêu vợ mình thực sự...
Giá như, hôm trước tôi đến nhà, cái nhà to oạch đang có một toán thợ đến thi công, vợ anh đang đứng ở dưới, chỉ trỏ cùng kiến trúc sư đập chỗ này, phá chỗ kia, sơn tường màu gì cho hợp phong thủy. Tôi hỏi: "Chồng chị đâu mà chị phải làm việc này?". Chị cười: "Chị quen rồi!" với một thái độ rất thản nhiên, bình thường như việc chị vừa mua được một cái tạp dề với giá hợp lý vậy! Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm, dẫu biết là chị giỏi, chị tài, ấy thế nhưng, cái sự sắp xếp của tạo hóa phân bày đã rõ, tôi không hiểu ai tranh việc của ai, nhưng mỗi khi nghe anh khen vợ mình là Nữ Oa vá trời, thì tôi hiểu, việc xây nhà anh "nhường" cho chị làm, vì chị giỏi lắm, tài lắm!
Giá như, hôm ấy tôi không chứng kiến sự cô đơn của chị. Một mình ngồi ở một quán bar nâng ly rượu điệu nghệ như một tay chơi thứ thiệt, mấy gã đàn ông đẹp mã đến đong đưa, chị mỉm cười vẻ khinh bạc. Chị nốc rượu như Mỵ thèm đi đêm tình mùa xuân, ực một cái hết một ly, chẳng giống cái phong thái của một kẻ đang thưởng thức cái tao nhã, mà giống như một ả đàn bà đang tự đày đọa mình đến miền say để quên đi cái nỗi sầu bi thực tại.
Tôi hỏi: "Sao lại buồn thế này?", chị cười: "đời có bao giờ vui đâu..." - vẫn cái nụ cười hiển nhiên ấy, cái ánh mắt thản nhiên mà đẹp đẽ, xa cách, cái miền tâm tư mà tôi chắc chắn, nếu chồng chị là người thấu hiểu, thì cái vẻ bi phẫn, u uất trong đôi mắt kia sẽ không bao giờ có, nhưng...
Giá như, hôm ấy chúng tôi rủ nhau đi công viên. Đưa các con đi chơi, chị lôi cái xe đạp con con ra cho thằng bé con nhà chị tập, nó đạp được mấy vòng rồi ngã lăn kềnh ra đất, định mếu máo ăn vạ. Chị đứng nhìn nó, vẫn vẻ mặt dứt khoát, thản nhiên: "Chuyện nhỏ, con đứng lên đi tiếp đi! Đàn ông là không được khóc, không được yếu mềm, con biết chưa?". Thằng nhóc bốn tuổi như giác ngộ được chân lý đàn ông ngay lập tức, nó im bặt, phủi phủi cái quần rồi trèo lên xe, mẹ đỡ đằng sau thì nó quay lại bảo: "mẹ để con tự đi!". Chị cười, ánh mắt mãn nguyện, thằng bé lại ngã, nó lại phủi quần đứng dậy trèo lên xe đạp tiếp. Con chị, nó đàn ông ngay từ bé, mà cái đàn ông ấy, lại là một người đàn bà dạy, là mẹ nó...
Giá như, dạo ấy anh không vỡ nợ. Có khi anh lại chẳng ca ngợi vợ anh như bây giờ đâu. Nhưng trời muốn thử lòng vợ anh, hay là thử cái tài của anh mà anh tin bạn mất cả nhà, ôm thêm đống nợ. Vợ anh một tay liên hệ luật sư, một tay liên hệ ngân hàng xin đáo hạn, một tay liên hệ bạn bè vay mượn khắp nơi để trả nợ, tránh cho anh khỏi vòng lao lý. Thời gian ấy, cô ấy như một con rô-bốt, làm việc không nghỉ, mang cả việc về nhà, đêm hôm vẫn thấy tín hiệu online, nhảy vào chát hỏi: "Không ngủ đi à? Cả ngày hành xác thế cẩn thận sức khỏe!", thì vẫn cái icon cười mỉm quen thuộc, cái nụ cười của người đàn bà giỏi chịu đựng nhất cái thế gian này! À mà không! Có lẽ, đàn bà luôn luôn là những giống loài giỏi chịu đựng nhất thiên hạ, tôi ngờ thế!
Lúc ấy, ngoài việc tìm đến rượu, đổ lỗi cho khách quan, anh làm được gì?
Giá như, sau tất cả những điều vô giá mà người đàn bà của anh làm vì anh, vì gia đình của anh thì có lẽ anh phải trân trọng cô ấy, phải giác ngộ ra cái vị trí của mình trong gia đình. Nhưng anh, ngoài những lời khen duy mĩ dành cho chị, anh có gì để xứng đáng với điều ấy?
Phụ nữ luôn cần những lời ve vuốt, động viên, nhưng trên tất cả cô ấy vẫn là đàn bà, mà đàn bà tạo hóa ban cho họ cái quyền được yếu mềm, được nương bóng tùng quân, được là nhành cây uốn vào cây tùng cây bách... Nhưng anh đã làm gì? Anh giữ vị trí nào trong gia đình nhỏ của mình? Ngoài những lời chóp lưỡi, anh có thể làm được gì cho người đàn bà của anh sau tất cả những gì cô ấy đang phải gồng gánh, chịu đựng để vun đắp cho gia đình của anh?
Đừng khen cô ấy giỏi, cô ấy tài nữa! Cô ấy chỉ là đàn bà, mà đàn bà thì cần lắm những yêu thương, những san sẻ, sống đúng thiên chức của mình. Anh đừng đổ lỗi cho nghịch cảnh: "Tại cô ấy thích thế, tại cô ấy giỏi, tại cô ấy muốn hoàn hảo không cho anh đụng tay vào...".
Không anh ạ! Tất cả những lời phân bua chỉ làm cho anh trở nên nhỏ bé không trọng lượng trước người đàn bà của anh. Bạn bè anh nghe anh khen vợ, họ thương vợ anh lắm! Anh có bao giờ biết họ bảo: "Sao người đàn bà tài sắc vẹn toàn như thế lại có thể chịu đựng một gã chỉ biết khua môi múa mép thế này?", bạn anh họ thương người đàn bà của anh thay cho anh đấy! Vì có lẽ họ hiểu, chẳng một người đàn bà nào muốn kinh bang tế thế, chẳng một người đàn bà nào muốn xây nhà rồi xây cả tổ ấm của mình, chẳng một người đàn bà nào muốn đội đá vá trời cả... Nhưng, tạo hóa vẽ ngược nên cái phận họ đành phải long đong vậy...
Anh biết không? Đàn bà đẹp, tài, mạnh mẽ (mà bản chất là sự chịu đựng giỏi) như vợ anh thực sự là báu vật, là châu ngọc ở đời này! Đúng như anh nói, phải tu chín kiếp mới có được, nhưng có được ngọc rồi nếu không biết trân trọng, biết lau ngọc, giữ ngọc, trân quý ngọc thì ngọc cũng sẽ luôn về tay những nơi nó vốn dĩ thuộc về, nơi trân quý giá trị thực sự...
Anh nên biết rằng, vợ mình hôm nay chưa chắc đã là vợ mình ngày mai, hôm nay yêu thương đấy, mai cạn tình là chuyện rất bình thường, đừng để người đàn bà của anh tự làm mọi thứ nữa, đừng đứng mon men ngoài đời cô ấy và mở miệng thưởng hoa vọng nguyệt nữa. Giới hạn của sự chịu đựng luôn là sự thản nhiên, có cũng như không, anh hiểu không anh?
Đừng khen nữa, những lời đầu môi nên dành cho tình nhân, hãy nhìn vào đôi mắt không thấy đáy của vợ mình, nhìn vào nụ cười thản nhiên của cô ấy, nhìn cái vẻ độc lập đến cô quạnh của cô ấy khi làm việc, nghe tiếng lòng thật sự của cô ấy khi cô ấy bảo "Em ổn", hãy cúi xuống nhìn sâu vào con tim của cô ấy, tự hỏi lòng mình xem có nhìn thấy bóng mình trong mắt cô ấy không, có nhìn thấy mình trong tim cô ấy không?
Đừng làm người vô hình và khen vợ, hãy sống đúng như tạo hóa đã ban bày, làm người đàn ông chân chính như cách mà cô ấy đang dạy con anh "Đàn ông không được yếu mềm, đàn ông không được khóc!" và nữa "đàn ông thì nên sống đúng với cách mà tạo hóa ban tặng: Sống như một người bảo vệ!" - nếu anh thực sự yêu vợ...
Theo Phunutoday
Tình yêu không cần vội, chỉ cần đúng người, đúng thời điểm... Co nhưng cam hưng ro rêt trong tôi va đươc nêm nêm bơi tinh yêu. Nhiêu tinh yêu ma tôi trai qua, nhưng yêu xa chinh la khiên trai tim tôi mang nhiêu vêt thương đên vây. Nhưng môt thơi gian sau, tôi đa suy nghi tôt hơn va thoang hơn, không con buôn vi môt ngươi không đang. Tôi chi la môt...