Khi chúng ta ngừng quan tâm đến nhau
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau. Có một mối quan hệ chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần.
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Bạn bè bỗng nhiên thấy sao xa lạ, chới với đến thế. Một thời tuổi thơ gắn bó, bao nhiêu kỉ niệm chẳng thể nào xóa được. Nhưng thời gian trôi đi, ai cũng lớn lên, mỗi người mỗi con đường riêng. Một tuần, một tháng, một năm…chúng ta “quên” hỏi thăm nhau cuộc sống như thế nào. Vì sao chúng ta lại quên. Vì cuộc sống này quá vội hay vì lòng người đã có những mối quan hệ khác. Những đứa bạn thân học suốt bốn năm đại học, buồn vui một thời sinh viên đều san sẻ cùng nhau, vụt nhiên đứa kia đi lấy chồng, rồi những đứa còn lại mỗi đứa một phương trời xa lắc. Những cái hẹn chỉ để gặp gỡ buôn dưa lê về cuộc sống mới càng trở nên xa xỉ, rồi những tin nhắn thưa thớt dần, những đêm tán gẫu trên Facebook cũng nhạt…
Đến một ngày chợt thấy cuộc sống quá bộn bề, miếng cơm manh áo đè nặng lên đôi vai gầy, nhớ… rồi nhớ quay quắt những đứa bạn ngày xưa quá. Nhưng đã bẵng đi một thời gian dài chưa “kịp” quan tâm đến nhau. Nỗi cô đơn xâm chiếm trái tim đang muốn tìm lại một sợi dây cả bạn và ta đều vô tình để nó trơ trọi.
Video đang HOT
Hãy quan tâm bạn bè, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống vì như thế chúng ta mới biết rằng còn có một mối quan hệ cần phải giữ.
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Có một mối quan hệ chúng ta chưa kịp đặt tên cho nó bỗng nhiên thành lãng quên, nhạt dần. Khi chúng ta có cảm tình đặc biệt với một người khác giới, và muốn có được tình cảm của họ. Chúng ta tìm mọi cách để quan tâm, chia sẻ mọi thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống. Những lần gặp gỡ, những “cái đợi” chỉ để nhìn thấy đối phương hôm nay thế nào…
Nhưng khi mà biết không thể chiếm được trái tim người kia, ai đó lẳng lặng “rút quân an toàn”, ít dần tin nhắn, ít dần những cuộc điện thoại, lần gặp gỡ…Và rồi chúng ta trở nên xa lạ, mờ nhạt trong trí nhớ của nhau. Tại sao chúng ta không thể tạo dựng một mối quan hệ khác khi chưa là gì của nhau, đâu phải chỉ có tình yêu thì mới có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống bộn bề này. Làm bạn cũng tốt chứ sao, vì có thể chúng ta không thuộc về nhau trọn trái tim nhưng biết đâu chúng ta là những người bạn rất thân.
Có một người bạn thân không phải dễ dàng. Vậy thì sao phải ngừng quan tâm nhau khi không đến được với nhau…
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau…
Sẽ có rất nhiều mối quan hệ trở nên có một khoảng cách nào đó vô hình. Chúng ta muốn hỏi thăm, quan tâm nhau một chút nhưng lại sợ lâu lắm rồi không liên lạc, bỗng nhiên bây giờ hỏi thăm có phải là sáo rỗng quá không. Rồi cái tôi của bản thân càng lớn, chúng ta ngại hỏi thăm, sợ hỏi thăm vì rất lâu chưa quan tâm nhau…
Khi chúng ta ngừng quan tâm nhau, chúng ta sẽ thấy cô đơn khi muốn tìm ai đó nói chuyện cũng thấy xa lạ, mờ nhạt…
Theo Guu
Thả tình về với sự bình yên
Thoáng chút buồn, chút nhớ len lỏi trong tim. Những tưởng lớp bụi thời gian sẽ nhạt nhòa trong ký ức lãng quên. Một chữ tình chưa ghép nối trái tim. Đánh mất yêu thương bằng những điều ngớ ngẩn. Rồi tự an ủi mình không có phận có duyên.
Sương giăng mờ se lạnh, cho màu nắng bớt hồng, cho em về với những ký ức vui buồn, ngọt ngào, giờ đã nhạt nhòa phủ một màu thời gian... Từng coi nhau như là một phần cuộc sống của mình, không phải là một phần yêu đâu, mà là một phần chia sẻ. Lúc tâm sự buồn chán, cô đơn, vấp ngã, tìm đến nhau để mong có một điểm tựa lắng nghe.
Ngày đó, khi những tia nắng cuối cùng của mùa thu đã rớt lại - bắt đầu mùa đông đầy lạnh giá, trắng xóa nơi xứ xa - em tưởng mình là tuyết trắng phủ lên đời một màu giá băng. Giá như mọi thứ có thể bỏ lại sau lưng và ngủ sâu trong miền ký ức.
Em buông lơi để thả rơi cảm xúc, thả tình về với bình yên, thả nỗi nhớ mang hình hài của mưa của nắng. Thả hết những cảm nhận mờ ảo vô vọng, dù cho lòng mình nhớ về điều đó như một thói quen khó bỏ, hoài niệm khó quên. Nếu không thể nào quên được thì em sẽ dành một ngăn ký ức tối nhất để cho tình cảm của nhau trú ngụ. Cho sự bình yên tìm đến, vì kiếp sống phù du như bóng câu qua cửa sổ, như một thoáng mây bay cuối tận chân trời...
Em những mong một cuộc sống bình yên giữa chốn vô thường, bình yên theo cách nghĩ của em. Có lẽ khi bình yên là khoảng trống được lấp đầy, hạnh phúc xa xỉ bỗng dần hóa hư không, những góc chứa niềm vui đều vắng lặng. Tình yêu không đơn thuần, đơn điệu đâu mà là một quá trình hợp tình, hợp ý, hợp duyên. Vậy phải cần bao lâu là đủ cho một trái tim ngừng khô héo - để tôi vẫn thấy lòng mình thanh thản, thôi bâng khuâng với những tháng ngày miên du...
Theo Guu
Là định mệnh Anh có tin hay không? "Đau đớn nhất không phải là khi ta phải khóc đến một lít nước mắt, mà đau đớn nhất là khi ta cảm nhận tim mình đang thắt lại nhưng nước mắt không thể nào rơi". Em từng sợ một ngày nào đó rồi mỗi buổi sáng khi thức dậy em sẽ chẳng cần phải gọi anh dậy cùng, sợ mỗi tối cứ...