Khi chúng mình hờn giận, hãy hôn em!
Hãy mãi hôn em như thế, hôm nay, ngày mai và mãi về sau, khi ngọt ngào cũng như lúc đắng cay.
Cảm ơn anh đã bước đến trong đời em, mang cho em những dư vị ngọt lịm của tình yêu. Nhưng cuộc đời không phải là khúc sông êm đềm, lặng gió như ngày anh bước tới. Nếu một ngày nào đó, sóng gió cuộc đời khiến em va vấp, những trắc trở làm em trầy xước con tim, khi ấy hãy ôm em vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn, thật sâu và thật lâu anh nhé.
Em đã từng đi qua những nỗi đau thương, đã từng sống như con ốc co mình lại vì sợ những sóng gió cuộc đời. Em đã từng yêu và từng nếm trải cảm giác đau đớn tột cùng khi tình yêu ấy ra đi. Vì thế mà em rất sợ. Em như con chim nhỏ sợ cành cong, đã ngã một lần thì ám ảnh thật lâu.
Anh đã đến vào chính khoảng thời gian đó, không vồ vập, không vồn vã. Anh dắt tay em, chỉ cho em thấy những chân trời rợp nắng phía trước mắt. Chỉ cho em thấy rằng bầu trời đen tối với những cơn mưa đen u ám đã ở phía sau lưng. Anh vực em dậy từ hố sâu của tuyệt vọng. Anh chỉ cho em cách yêu thương và đón nhận yêu thương. Em cũng không biết mình đã yêu anh tự thủa nào, từ cái khoảnh khắc anh nhìn sâu vào mắt em, hay lúc anh ôm em thật chặt, hoặc giả cũng có thể là lúc, anh hôn em?
Em cũng không biết mình đã yêu anh tự thủa nào, từ cái khoảnh khắc anh nhìn sâu vào mắt em, hay lúc anh ôm em thật chặt, hoặc giả cũng có thể là lúc, anh hôn em? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em tự mình bước ra khỏi vỏ bọc mà bao lâu nay em cố gắng xây đắp với ước mong không làm mình tổn thương hơn nữa. Anh nắm bàn tay em, kéo em ra khỏi khoảng không gian tối đen với những ám ảnh về mối tình đầu đau thương. Em nhìn cuộc đời như đúng những gì vốn có. Vẫn có những mảng màu xám đen, u ám nhưng gam màu hồng tươi tắn vẫn thường trực. Em không còn nhìn đời bi quan và tiêu cực nhưng cũng đủ mạnh mẽ để sẵn sàng đón nhận những điều không như mình mong muốn nếu một ngày nào đó nó xảy ra.
Em cảm nhận được hạnh phúc mình đang có hôm nay. Nhưng ngày mai, chúng mình có thể sẽ hờn giận, sẽ trách cứ và dằn vặt nhau về rất nhiều điều. Tình yêu là như vậy, nó đâu phải chỉ có ngọt ngào. Tình yêu còn cả những đắng cay. Anh đã dạy cho em cách quên một người và cũng dạy cho em cách yêu một người. Bao gồm cả việc yêu những sai lầm, khuyết điểm của người đó. Vì vậy, nếu một ngày mình giận nhau, hãy lại gần… hôn em để hóa giải những u buồn.
Xin anh đừng vội vàng buông tay khi chúng mình hờn dỗi. Đã phải rất khó khăn để nắm tay nhau bước đi trong đời với tư cách đôi tình nhân, vì vậy đừng hành động điều gì quá vội để hối hận anh nhé. Anh đã mang tới cho cuộc sống của em rất nhiều điều mới mẻ. Em cảm thấy mình may mắn khi được yêu anh. Vì thế, hãy vì tình yêu mình đã và đang có, luôn giữ hai từ “Tha thứ” trong tim anh nhé.
Hãy mãi hôn em như thế, hôm nay, ngày mai và mãi về sau, khi ngọt ngào cũng như lúc đắng cay. (Ảnh minh họa)
Nếu một ngày em lầm đường, em sai trái, xin anh hãy nhẹ nhàng đến bên em, như cái lúc anh dang tay kéo em ra khỏi sự tuyệt vọng. Hãy hôn em thật, một nụ hôn chan chứa yêu thương. Nụ hôn sẽ là cách hóa giải mọi bất đồng, sẽ làm cho trái tim đang chất chứa đầy tâm sự như mềm lại, tình yêu sẽ lại thăng hoa…
Đã từng có thời mình trao nhau những nụ hôn như thế giữa con phố mùa đông về đêm vắng lặng. Đã từng có thời anh hôn để ngăn dòng nước mắt cứ lăn dài trên đôi má em. Hãy mãi hôn em như thế, hôm nay, ngày mai và mãi về sau, khi ngọt ngào cũng như lúc đắng cay. Và cả khi chúng mình đã thành chồng, thành vợ, xin hãy cứ hôn em.
Theo VNE
Hãy cứ đi để biết ai sẽ là người giữ mình ở lại!
Chúng ta tự đặt câu hỏi cho nhau, rằng bàn tay nắm lấy nhau đã không đủ chặt, sao giữ nổi bước chân nhau giữa dòng đời luôn vồn vã?
Chúng ta dành quá nhiều thời gian để quan tâm đến sự tồn tại của mình trong dòng chảy cuộc sống của một ai đó khác. Chúng ta băn khoăn không biết nếu mình biến mất liệu rằng họ có là người cuống cuồng chạy đi tìm? Chúng ta mơ hồ hình dung ra những mối quan hệ ngang dọc, với những con người từ thân thiết đến xa xôi. Cuối cùng, chúng ta vẫn muốn biết một câu trả lời, rằng ai sẽ là người giữ mình ở lại?
Đôi khi chúng ta muốn đi thật xa, muốn đến một nơi khuất lấp những bóng người thân thuộc, một nơi mà ở đó không nhận ra ta là ai. Chỉ là một khoảng trống rỗng vô thức len lỏi trong tim, một khoảng tê tái cựa mình và chúng ta nhận ra rằng mình vẫn luôn lạc lõng. Chúng ta tự huyễn hoặc mình bằng những vùng đất ảo, nơi không có ai quen biết, cảm xúc cũng vì thế mà trơ lì chai sạn.
Đôi khi chúng ta muốn vứt bỏ mọi tổn thương, hờn giận, trách móc, muốn gạt đi tất thảy những hồ nghi và những lần trở thành nỗi đau cho người khác. Chúng ta thấy cuộc sống xung quanh trở nên quá bức bối, thế giới xoay vần quá nhỏ hẹp, lại chật chội đến mức chỉ một tiếng thở dài cũng chạm đáy tim nhau. Và chúng ta mông lung nhận thấy sự cách biệt giữa người với người, cách biệt bởi một nụ cười mỉm hay một cái chớp mắt, chỉ thoắt một cái, mối quan hệ thân sơ trở nên hờ hững, đôi lúc không bằng một người dưng.
Và có đôi khi, chỉ đơn giản là một vài phút giây tĩnh tại nào đó lướt qua, chúng ta bỗng thấy mình nhẹ bẫng, giống một bong bóng xà phòng bay trên không trung, lấp lánh sắc màu nhưng cũng mỏng manh nhường ấy, chạm khẽ sẽ tan. Chúng ta tự đặt câu hỏi cho nhau, rằng bàn tay nắm lấy nhau đã không đủ chặt, sao giữ nổi bước chân nhau giữa dòng đời luôn vồn vã?
Có bao giờ chúng ta thẳng thắn với nhau chưa? Rằng chúng ta cần nhau, cần chen chân vào cuộc sống của nhau, cũng cần lắm những khoảng trống ấm áp trong một ngăn tim dù nhỏ nhoi chật hẹp. Có bao giờ chúng ta nghĩ rằng mình sẽ là người đưa tay ra níu giữ nếu một ai đó quan trọng vô tình bước ra khỏi cuộc sống của mình chưa?
Chỉ là chúng ta vẫn tự giăng ra cho mình quá nhiều nỗi sợ hãi, đến mức khuất lấp cả lòng tự trọng và lòng kiêu hãnh của bản thân. Nên nhớ một điều rằng, nếu ai đó yêu thương chúng ta, trân trọng chúng ta, người đó sẽ là người đưa tay ra níu giữ. Cuộc sống này gặp nhau tùy duyên, bên nhau bởi phận. Vậy nên hãy cứ đi để biết ai sẽ là người giữ mình ở lại!
Theo VNE
Anh ghen...vì anh yêu em Một cơn gió mùa hè nhẹ thổi qua " Nhóc ạ, anh ghen vì anh rất yêu em " Em bảo anh khó hiểu, em giận dỗi bỏ đi, anh tức giận quát :- Chia tay đi.- Chia thì chia, anh tưởng anh báu lắm chắc. Em hét toáng lên, tay chân khua loạn xa, sau đó lại quay người chạy về phía...