Khi các ông chồng bị “úp máng”
Các bà “treo cám” dăm ba ngày thì chồng còn chịu, chứ được nước làm tới, kéo dài hàng tuần, hàng tháng thì nguy.
Với đàn ông, không gì bực bội bằng chuyện bị vợ “cấm vận”. Các bà “treo cám” dăm ba ngày thì chồng còn chịu, chứ được nước làm tới, kéo dài hàng tuần, hàng tháng thì nguy. Lúc đó không khéo bà vẫn tưởng còn nắm trong tay con át chủ bài, nhưng thật ra, ông chồng đã tìm nơi chơi ván bài khác từ lúc nào không hay…
“Quyền lực đặc biệt”
Đi nhậu về trễ hai ngày liên tục, anh Toàn Thắng (nhân viên bán ôtô, làm việc tại Q.Gò Vấp, TP.HCM) cảm thấy có lỗi, định bụng sẽ “đền” cho vợ một bữa ra trò. Tắm rửa kỹ càng, thơm tho, anh vừa xoa bóp bàn chân vợ vừa trò chuyện ân cần, nhưng không ngờ, vợ anh lại tung chiêu cũ: giận là “cấm vận”. Anh kiên nhẫn o bế vợ, hy vọng vợ giận lẫy vậy thôi, chút nữa xuôi xuôi là đâu lại vào đó. Nhưng, chẳng những không “xuôi”, vợ anh còn vùng vằng, không để chồng bóp chân nữa, lại tuyên bố: “Từ nay cấm anh đụng vào người em. Anh xuống phòng khách mà ngủ”.
Anh Thắng miễn cưỡng rút lui, vớt vát một câu: “Em cảm thấy không thoải mái thì thôi vậy”. Bề ngoài vẫn tỏ ra nhẫn nhịn, ôm gối xuống phòng khách nhưng trong lòng anh đã trào lên cơn bực tức. Đây không phải lần đầu vợ anh đem chuyện gối chăn ra để khống chế anh.
Video đang HOT
Trước đây, mỗi lần giận là vợ lại “nói không” với anh cả tuần, chắc lần này cũng vậy. Bực quá, hôm sau anh lại tiếp tục nhậu, lại uống “tới bến” vì… giận vợ. Gần 12 giờ, vợ gọi, anh hậm hực: “Về làm gì? Em cứ ngủ trước đi”.
Sau phản ứng của anh Thắng, vợ anh, vốn đã muốn “thông quan”, lại đổi ý, quyết định kéo dài thời gian “cấm vận”, với tâm lý “để xem ai thiệt cho biết”. Anh lại càng bực, không thèm mon men xin xỏ nữa, xuống hẳn phòng khách ngủ.
Anh Thọ (phó phòng kế toán một công ty nhập khẩu vải tại Q.Tân Bình) có lần cãi nhau với vợ về việc vợ anh bắt anh xin nghỉ phép để về thăm bên ngoại. Anh bảo, công việc là quan trọng, không thể nghỉ ngang xương được. Vợ anh lại suy diễn là chồng coi trọng công việc hơn gia đình. Tất nhiên, trong vài ngày cao điểm của sự giận dỗi, anh không dám khều, vì biết có khều cũng chẳng được. Nhưng sau đó ba ngày, rồi bốn ngày, vợ anh toàn quay mặt vào tường mà ngủ. Anh nài nỉ thì chị ra điều kiện, nếu anh chịu đưa vợ con về ngoại chơi, mới “mở quán” trở lại, còn giờ thì… tạm ngưng hoạt động.
Tưởng vợ nói chơi, hôm sau anh lại mon men xin xỏ, vợ anh vẫn quyết cố thủ. Đã xuống nước vẫn không được vừa nản, vừa mất hứng lại vừa “tự ái dồn cục”, anh Thọ về nhà trễ hơn, tìm vui với bạn bè ở quán nhậu. Nguy hiểm hơn, nhu cầu dồn nén, anh đã chủ động liên lạc với mấy tay bạn “hư” – những người trước đây thường rủ bia ôm mà anh từng từ chối.
Không chỉ giận nhau mà “bế quan”, nhiều chị em còn dùng “đặc quyền” gối chăn để dọa chồng. Anh Q., một người chồng “bất hạnh” đã gửi thư cho chị Hạnh Dung tâm sự: “Tôi thật không hiểu nổi cô ấy, bỗng dưng không cho chồng quan hệ nữa, lại bảo “dạo này anh lạnh nhạt với em lắm, nếu muốn bình thường như trước thì thể hiện sự yêu thương, chăm sóc vợ đi”. Tôi cũng đã cố gắng bớt nhậu nhẹt, phụ vợ việc nhà nhưng cô ấy vẫn chưa chịu, đòi tôi phải cố gắng hơn nữa. Riết rồi đâm nản”.
Gậy bà đập lưng bà
Phần lớn những bà vợ đem chuyện tình dục ra trừng phạt chồng đều chủ quan nghĩ là ông ấy cần mình chuyện đó nên “quyền lực” nằm trong tay mình. Thật ra, với những người chồng hiền lành và có khả năng chịu đựng tương đối tốt thì không sao, nhưng với những ông chồng nóng tính, xin xỏ vài lần không được, thì bức bối từ trong tỏa ra, bực dọc từ ngoài dồn vào, thể nào cũng có hành động để trả đũa, giải tỏa.
Thực tế, đã có không ít người chồng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ, chỉ vì vợ không chịu cho “yêu”. Những trường hợp như vậy, nghe qua ai cũng thấy bất bình vì ông chồng quá đáng, nhưng tìm hiểu kỹ mới có thể cảm thông vì người vợ còn quá đáng hơn, biết “heo” đói mà cứ “treo cám” để nhử, để hành.
Nguy hiểm hơn là tình cảm của thời vợ chồng vốn đã không còn được hừng hực như thuở mới yêu nhau. Thời mới quen, nàng có cấm đoán đến mấy, chàng cũng ngoan ngoãn chịu đựng, kiên nhẫn chờ thời cơ. Nhưng khi đã bước vào đời sống vợ chồng nhiều năm, càng “treo” lâu càng dễ gặp nguy cơ chồng “đáp trả”.
Như trường hợp của anh Toàn Thắng, khi bị vợ “úp máng”, sau vài lần xin xỏ không thành công, anh bỏ đi nhậu luôn, sau đó chủ động ra phòng khách ngủ. Phản ứng của anh chẳng phải vì mục đích trêu tức vợ, mà phần lớn là do nhu cầu gối chăn không còn sôi sục như xưa nữa, cho thì tốt không cho thì thôi, chẳng cần phải lạy lục van xin, ngủ riêng càng khỏe! Kiểu ngủ luôn cho khỏe như thế nếu kéo dài liên tục, sẽ tạo thành “quán tính tình dục” không tốt, sau này rất khó trở lại “đường đua” êm thắm như trước. Với anh Thọ cũng vậy, sau vài lần “khều khều” không khả quan, chẳng những anh bỏ đi nhậu mà còn sa vào chuyện “ăn bánh trả tiền” ngoài đường.
Thực tế, đàn ông thường thiếu kiên nhẫn hơn phụ nữ, nhưng họ lại thường bị phụ nữ “thử thách” lòng kiên nhẫn. Các bà vợ đã quên mất là đàn ông làm cái gì cũng muốn nhanh gọn, theo đuổi mục tiêu này không được, liền nghĩ ngay đến mục tiêu khác. Vì thế, đã có không ít trường hợp người chồng vốn thuộc dạng “ngoan”, bị vợ “treo cám” vài tuần, đã tìm thú vui ngoài đường và cuối cùng là ôm bệnh về nhà.
Nhưng, những trường hợp người vợ áp dụng chiêu “úp máng” hết sức thành công thì thế nào? Thực ra, chỉ là do các bà nghĩ mình thành công khi thấy chồng chịu phục tùng theo điều kiện của mình, nhưng cái lợi đạt được thì ít, tổn thất lại nhiều. Có ông chồng bị vợ “nói không” trong vòng hơn hai tuần, đã nhờ đến “chị Năm” (tiếng lóng, chỉ việc dùng tay tự thỏa mãn) để giải tỏa, lâu dần ghiền “chị Năm” lúc nào không hay. Khi vợ “bình thường hóa quan hệ”, nhiều anh đã không còn đạt được cảm xúc như mong muốn nữa. Thậm chí, đến “cữ”, anh còn trốn vợ vì cảm thấy thoải mái với việc “tự sướng” hơn.
Nếu không thủ dâm hay quan hệ lung tung bên ngoài, nhiều người chồng cũng cảm thấy không còn có được cảm xúc thoải mái, thỏa mãn khi trở lại quan hệ với vợ sau một thời gian dài bị “cấm vận”. Trong thời gian “ngủ chay” ấy, vợ đã tỏ ra là người hoàn toàn làm chủ quyền lực. Khi quyết định xóa bỏ “lệnh treo”, người vợ cũng thể hiện là người ban ơn. Người chồng, vốn là phái mạnh, thường chủ động trong mọi thứ bỗng dưng phải ở “kèo dưới”, sẽ mang tâm lý bức bối, nên đến lúc được vợ “ban ơn” cũng phần nào mất hứng. Mà ai cũng biết, trong tình dục, cả hai phải bình đẳng, phải cùng hào hứng ngay từ đầu mới thành công, mấy ai hào hứng được với sự ban phát.
Về phía người vợ, khi quyết định “ngủ chay” để gây áp lực cho chồng, cũng là lúc “quý bà” chấp nhận sự thiệt thòi đối với bản thân. Thật ra, đâu có bà vợ nào cấm vận chồng mà cảm thấy thoải mái, vui sướng! Nhiều chị em sau khi tự “treo cám”, đã nhận ra những triệu chứng bất thường ở mình như trầm uất, cáu giận vô cớ, mặt mày nổi mụn… Đừng nghĩ “cấm cho chồng biết tay” mà quên rằng bản thân mình cũng có nhu cầu về “chuyện ấy”, “treo niêu” với chồng thì cũng phải lãnh “tác dụng phụ”.
Ngoài ra, nếu lật ngược vấn đề, không phải người vợ được “úp” bất cứ lúc nào mình muốn mà người chồng cũng áp dụng “chiêu” đó, quan hệ vợ chồng sẽ ra sao? Rõ ràng, tình cảm là do cả hai xây dựng qua từng ngày, bỗng dưng người vợ tự cho mình quyền quyết định có nên “yêu” hay ngừng “yêu” là không công bằng. Tất nhiên, vì chiều vợ, yêu vợ nên đàn ông mới xuống nước chịu thiệt. Mà ai cũng hiểu, nếu một bên cứ bị o ép mãi, thể nào cũng sinh chuyện.
Theo VNE