Khát tình (P8)
Chính Thùy An cũng hoài nghi về chính mình. 7 năm về trước, cô là một cô gái như thế nào?
Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh. Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh. Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát…
- Tổng giám đốc, anh về rồi! – Dương bước ra đón anh và hồ hởi với một thùng giấy lớn trên tay.
Anh nhìn cô và thấy mắt cô sáng lấp lánh.
- Hộp gì đây em?- anh nhìn chiếc hộp to và không khỏi băn khoăn.
- Em thấy văn phòng của anh có nhiều rác quá nên em đem vứt bớt đi ạ! – Cô cười rất rạng rỡ, trong khi gương mặt anh chợt biến sắc.
- Tôi có thể xem được chứ? Mang về văn phòng cho tôi.
Dương tần ngần rồi đi theo anh. Trong văn phòng, anh có một căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi vào buổi tối mỗi khi quá bận rộn với công việc. Và quả thật là nó quá bừa bãi. Đặc biệt sau đêm qua, anh gần như đem xé tất cả những gì có thể xé được rồi rải ra đất. Sáng dậy, anh chán nản nhìn và định bụng sẽ gọi người đến dọn. Cho đến khi anh nhận ra những thứ anh xé vô tình lại là những mẩu giấy của Thiên.
Thùy An quyết định cho mình một ngày nghỉ ngơi để đi tìm bản ngã (ảnh minh họa)
Đổ chiếc hộp giấy ra, anh thấy những mẩu giấy nhớ nhăn nhúm và rồi quyết định cất chỗ này vào một góc trong căn phòng kia.
- Dương, lần sau, trừ phi tôi yêu cầu, em đừng vào phòng nghỉ của tôi nữa!
- Em hiểu, thưa tổng giám đốc.
Dương mỉm cười, là thật sự cười.
Cô đã liếc qua rất nhiều mẩu giấy vụn nát ấy, đều có những dòng chữ nắn nót của cô gái tên Thiên kia.
“Nhớ uống thuốc!”
“Trời lạnh nhớ uống nước ấm!”
“Anh không được để tóc ướt đi ngủ!”
Toàn bộ, tất thảy đều là câu nhắc nhở kèm dấu chấm than mệnh lệnh và kiên quyết. Dương cảm tưởng mình nhìn được phần nào khác của Thiên, nhưng cô bị nhầm lẫn. Toàn bộ dòng chữ kia đều là anh nắn nót bắt chước nét chữ của Thiên mà viết cho chính mình trong suốt năm đầu tiên cô biến mất.
***
Thiên mãi mãi là một vết thương không lành nổi trong trái tim của Thanh.
“Anh rất yêu em sao?”
“Ừ, anh rất yêu em”.
“Vậy…” … (Thiên thở dài)… “Nếu như một ngày nào đó, em biến mất, anh sẽ sống ra sao?”.
Cô ra đi, bỏ lại anh cô đơn đến mức nào? Anh không nhìn được bản thân, đào sâu trong trái tim mình, tầng tầng lớp lớp đều là hình ảnh của cô. Mỗi giây phút cùng cô, anh đều tái hiện lại để không thể lãng quên. Anh không cho phép mình lãng quên, không thể quên được…
“Anh lạc lối rồi, em dẫn anh về đi!”
Anh thở dốc và nặng nề nói. Anh không biết nữa, anh lạc thật rồi. Làm sao mà đi đúng đường, khi ánh sáng của anh không ở đây?
“Em dẫn anh về đi, Thiên!” nức nở và nghẹn ngào, anh khó thở trước những tấm hình giăng đầy trong phòng ngủ của mình. Kí ức của anh, tuổi trẻ của anh và linh hồn của anh, chôn chặt dưới nấm mồ của Thiên.
Video đang HOT
Thanh không phải kẻ nghiện rượu. Chỉ là thi thoảng, khi quá nhớ Thiên, anh sẽ tìm đến rượu để giải sầu. Số lần “thỉnh thoảng” ấy, em gái anh đếm sơ sơ cũng khoảng mười lần trong tháng. Nhưng anh uống rất ít. Đủ để biết mình bắt đầu say và ngủ, rồi chìm vào mộng mị cùng nước mắt. Uống nhiều đến mức bắt đầu không còn thấy say, đó là lúc anh thật sự lo sợ.
Anh lo sợ cùng cực vì cảm giác trống rỗng khi không có cô ở bên.
***
Thùy An ngẩn người rồi nhíu mày trước quyết định lạ lùng của mẹ cô.
- Mẹ nói gì cơ?
- Mẹ muốn con sang Mỹ cùng mẹ! – bà gần như khẩn khoản, nắm lấy bàn tay cô và run rẩy.
- Mẹ à, sao tự dưng lại muốn con sang Mỹ? Mẹ biết con có công việc ở đây mà! – An mỉm cười, vỗ về và an ủi bà.
Bảy năm qua, vẫn luôn như thế, bà dường như lo sợ cô một lần nữa biến mất. Không trách bà được, cô cũng chỉ dịu dàng trấn an mẹ mình, rồi thật tâm an ủi. Cô biết, ký ức của cô trước đây biến mất hoàn toàn, vùng trắng xóa kia khiến bố mẹ bất an nhưng cô không rời khỏi nhà, cô vẫn sống cùng bố mẹ mình, đôi khi quá vội vàng trong nghề báo nhưng sau đó, cô vẫn trở về. Nhiều lúc cô thấy mình ích kỷ, nhưng…
- Mẹ à, có chuyện gì thế, nói con nghe!
- Con sẽ không biến mất nữa đúng không, An? – bà gần như bật khóc.
- Con sẽ không.. – An lắc đầu, rồi dụi vào lòng mẹ. – Con vẫn là con gái bé bỏng của mẹ mà.
Rồi bà ôm cô, nước mắt lăn dài trên gò má.
Cô làm sao biết được sự thật và những nỗi đau kia chứ? Cô làm sao biết được… vốn dĩ, cô không thuộc về ai… và Thùy An là một cái tên đáng giá như thế nào!
Thùy An đôi khi cũng hoài nghi chính mình. Cô có tham vọng của bản thân, nhưng dường như tham vọng đó không thuộc về lý tưởng của cô. Cô không thể giải thích bản thân mình, chỉ có thể lý giải hình như con người trước kia của cô rất khác, sau khi suýt chết một lần liền ý thức được mình phải sống ra sao.
Không ít lần cô muốn thử buông bỏ một chút, nhưng rõ ràng là không thể… Không phải vì không muốn mà là vì không thể. Thùy An như thế, giống như là chính mình, lại giống như không phải…
Cắn bút một hồi, cô quyết định đứng lên và đi ra ngoài. Đâu phải lúc nào cũng cần vùi đầu vào việc đâu, cô cũng nên được thư giãn.
Thùy An khổ sở vì không kiếm được một người bạn nào đi cùng. Nói cho cùng, gọi bạn đồng nghiệp vào lúc này thì chẳng tiện, mà gọi bạn thân thì chúng nó đều đuề huề chồng con. Cô lại lắc đầu rồi dò tìm một quán pub trong nội thành.
Cuối cùng thì như chơi đùa cùng số phận, cô lại gặp anh ở chỗ đó.
(Còn nữa)
Sẽ ra sao khi Thanh và An một lần nữa chạm mặt nhau? Liệu họ có được một bước tiến nào xa hơn sau cuộc gặp gỡ này? Mời các bạn hãy đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0H00 NGÀY 28/10/2015
Theo Hoàng Trà /24h
Khát tình (P5)
Người con gái ấy bước vào. Lặng lẽ như đóa dã quỳ và nụ cười y hệt người con gái từng thuộc về anh.
Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô, kết thúc luôn cả tuổi trẻ của Thanh.
Dương, một cô gái xinh đẹp, năng động, quyến rũ và đặc biệt có gương mặt giống Thiên. Cô đến bên đời Thanh như một tia sáng, chiếu rọi những tháng năm mỏi mòn chờ đợi người con gái đã chết của anh. Cả hai tưởng chừng sẽ lao vào nhau như sự sắp đặt của số mệnh.
Nhưng không, trên đời còn một cô gái giống Thiên như hai giọt nước khiến Thanh lâm vào hỗn loạn. Cuộc tình tay ba giữa những người còn sống và một bóng hình đã chết khiến tất cả không có lối thoát...
Thanh từng nghĩ rằng, nếu một ngày có thể ném mình vào khoảng không ngoài kia, liệu anh có thể gặp lại Thiên. Nhưng trước khi anh kịp buông bỏ mình, một cô gái khác giống Thiên lại xuất hiện.
Anh đã nghĩ rất nhiều về sự xuất hiện của Dương, sau đó chỉ mỉm cười. Một nụ cười đầy đau đớn. Anh bắt đầu nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt đầy nhiệt huyết kia. Cô quá rực rỡ với tuổi trẻ của mình, còn anh, bắt đầu cuộc sống nhiệt huyết ở tuổi hai tám.
Anh bắt đầu lau khô linh hồn mình, cẩn thận hé mở một phần trái tim, bắt đầu đón nhận sự xuất hiện của Dương và mỗi đêm đều trăng trở về Thiên. Phải, anh mở cửa trái tim mình ra, là vì Thiên, nhưng lau khô linh hồn mình, cũng là vì Thiên.
Tim anh chưa bao giờ có chỗ cho Dương.
Dường như tim Thanh chưa bao giờ có chỗ cho Dương (Ảnh minh họa)
- Giám đốc, chiều nay anh có hẹn phỏng vấn, lúc 4h30.
- Em xem hộ tôi họ hẹn ở đâu, liên lạc và hẹn lại xem có thể chuyển địa điểm đến phòng họp của tôi không. - Anh nhìn Dương, đan tay vào nhau, rồi trầm ngâm quan sát cô.
Lúc đó, anh thấy đôi mắt cô lấp lánh. Đôi mắt của Thiên chưa bao giờ rực sáng khi nhìn thấy anh cả. Một sự so sánh xuất hiện, rồi miên man kéo dài những khoảnh khắc của anh.
Dương sải bước trên nền gạch hành lang sáng bóng, chợt bị giật lại bởi một tiếng gọi lạ hoắc.
- An, nhanh chân lên em! Mà nãy chị thấy em mặc bộ khác cơ mà- Một cô gái trẻ chạy đến kéo lấy tay Dương, trên tay là một túi đựng ống kính máy ảnh.
- Xin lỗi, hình như chị nhầm tôi với ai rồi, tôi là Dương, nhân viên tại công ty này. - Dương giật mình, sau đó cười tươi đáp lại và đưa thẻ nhân viên của mình cho người đối diện xem.
Như không tin vào mắt mình, cô gái trẻ trước mặt ngẩn người, giật mình rồi cười xuề xòa.
- Xin lỗi cô, tôi nhầm cô với đồng nghiệp của tôi.
- Không sao. Người giống người là chuyện thường. - Dương gật đầu, sau đó đi tiếp.
"Nhưng giống đến thế quả thật khó tin!".
***
- Trang, chị làm gì ở đây thế? Đi thôi! - An tiến đến, lẳng lặng quan sát người chị kia, rồi kéo tay cô ta đi.
- ...
- Đây là buổi phỏng vấn quan trọng, chị cố gắng chụp càng nhiều ảnh càng tốt nhé!
- An, chị mới gặp một cô gái giống em như đúc.
- Người giống người là chuyện hết sức bình thường mà. Đi nào!
"Anh đừng bao giờ tin vào số mệnh nghe chưa? Vì bất kể thứ gì xảy đến với anh, đều là do anh tạo ra".
"Vậy em trả lời xem, tại sao lại xuất hiện thêm một cô gái giống em nữa?"
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Thanh khi người con gái ấy bước vào. Lặng lẽ như đóa dã quỳ, bình thản và nụ cười y hệt người con gái từng thuộc về anh.
Nhìn An, Thanh như thấy một bầu trời hửng nắng, bầu trời mà anh có khi Thiên chưa ra đi (ảnh minh họa)
- Xin chào, tôi là Vũ Thùy An, phóng viên từ tạp chí..., cảm ơn anh đã nhận lời mời phỏng vấn của tôi ngày hôm nay.
Cô gái ấy đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, bình tĩnh nắm tay anh thật chặt và lắc nhẹ. Anh chết sững người, ngay cả việc hít thở cũng đột nhiên trở nên quá đỗi nặng nề.
Anh từng bất ngờ khi gặp Dương nhưng cảm xúc của anh, đối với cô gái Thùy An này khác hắn, chua xót và hạnh phúc đan xen. Trực giác mách bảo anh rằng, cô gái ấy là linh hồn sót lại của Thiên. Thiên của anh. Thiên của anh chết rồi.
Buổi phỏng vấn nhẹ nhàng trôi qua, anh vẫn đan tay vào nhau, bình tĩnh cười đáp trôi chảy, chỉ có mình anh biết, lòng bàn tay anh lạnh ngắt.
- Câu hỏi cuối cùng, thưa anh. Người ta nói đằng sau một người đàn ông thành công, luôn có bóng hình của một người phụ nữ, xin hỏi, câu nói này có đúng với anh?
- Có phần nào. - Anh nheo mắt nhìn cô, tâm trí muốn gào lên rằng người phụ nữ đó giống hệt cô, người phụ nữ đó đã chết, người mà anh yêu nhất đã chết và anh làm việc chỉ để quên cô. - Nhưng chỉ là một phần nhỏ thôi. Tôi chưa vợ, cũng không có bạn gái, bóng hình phụ nữ sau lưng tôi chỉ là mẹ và em gái tôi thôi.
- Vậy sao? Vâng, cảm ơn anh vì buổi phỏng vấn này. Bài phỏng vấn sẽ được lên ngay số báo tuần sau, mong anh đón đọc. - Thùy An nghiêng mình, mỉm cười và ra hiệu cho nhóm phỏng vấn thu dọn đồ nghề.
"Cách cô nghiêng mình sao giống hình ảnh của Thiên quá!"
"Tôi có thể có số điện thoại của cô được không?" - Anh đã định nói thế nhưng không, anh lẳng lặng nhìn cô, đoán xem liệu cô có đưa cho mình danh thiếp hay bất cứ thứ gì tương tựkhông.
- Đây là danh thiếp của tôi. Tôi chỉ hy vọng nếu có lần phỏng vấn sau, mong anh chiếu cố cho.- Cô nửa đùa nửa thật, đôi mắt vẫn thế, không lấp lánh, thong thả và dịu dàng.
- Tôi hiểu, còn đây là danh thiếp của tôi.- Thanh đưa cho cô danh thiếp của mình, mỉm cười và từ biệt.
Ngày hôm nay là một ngày kì diệu, mọi thứ cuốn hút anh và anh biết, anh cần tìm hiểu về cô gái tên Vũ Thùy An kia.
Nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
- Sao?
- Tìm hiểu hộ tôi phóng viên báo... Vũ Thùy An.
- Hơ, sao tôi phải giúp cậu? Cậu hứng thú với một em gái xinh tươi nào rồi à?
- Cậu cứ tìm đi, rồi sẽ hiểu thôi.
Anh dập máy, ngón tay vân vê chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út bên tay phải, trầm ngâm nhìn về khoảng xa xăm nào đó.
"Vũ Thùy An, em là ai?"
***
Dương lặng mình trước tấm gương, trân trân nhìn vào dung nhan rạng rỡ đến rực sáng của mình, rồi nước mắt lăn dài.
Cô đã gặp cô gái ấy. Cô gái mà giống cô đến mức khiến người ta nhầm lẫn. Nhưng cô ta còn giống với "bản gốc" trong lòng anh hơn. Cô ta kì lạ, lãng đãng, tự thu mình. Cô ta không giống cô, sức sống tuổi trẻ ở cô ta khác cô. Nhưng Dương lo sợ, cô thật sự lo sợ vì cô đã nhìn thấy cách Thanh nhìn cô gái kia.
Dương khóc.
Cô và cô ta đều là bản sao từ một bóng hình mà giờ đã lặng yên dưới nấm mồ đen đặc.
Cô và cô ta đều là những kẻ tài năng và đoạt được những thứ mình muốn.
Có điều, cô ta không muốn anh. Còn cô thì có.
"Tình yêu như một con chó"- Dương rủa thầm "Mình chạy, nó đuổi, mình đuổi, nó chạy, mình đứng yên thì nó cắn".
Gạt nước mắt, cô lại ngắm nhìn mình thật lâu, rồi lại hồ hởi: "Mình là chính mình. Cố lên, mày luôn biết cách chiếm hữu mà".
(Còn nữa)
Thanh không thể nào ngờ được có một người con gái lại giống với Thiên của anh như đúc vậy? Còn Dương, chắc chắn sẽ rất lo sợ khi chưa chiếm được tình cảm của anh thì Thùy An lại xuất hiện. Và giữa hai người con gái này, Thanh sẽ chọn ai? Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 25/12/2015.
Theo Thu Hà/24h
Khát tình (P4) Dương đã biết được bí mật của Thanh, thấy buồn, thấy tị nạnh rồi lại thấy hy vọng. Bởi người con gái Thanh yêu đã chết rồi Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc...