Khả năng phòng thủ của siêu tăng T-14 Armata trước sát thủ TOW
Với cơ chế phòng thủ “cứng” và “mềm”, xe tăng T-14 Armata có thể đối phó hiệu quả với tên lửa diệt tăng TOW, đặc biệt là phiên bản TOW-2A.
Tăng T-14 Armata của quân đội Nga. Ảnh: Sputnik
T-14 Armata là chiếc xe tăng hiện đại nhất của quân đội Nga hiện nay, được cho là có khả năng sống sót rất cao trước các vũ khí chống tăng. Trong khi đó, tên lửa TOW do Mỹ sản xuất từ lâu nổi tiếng với biệt danh “sát thủ diệt tăng” và trở thành thứ vũ khí không thể thiếu trên chiến trường.
Trong một bài viết trên National Interest, chuyên gia quân sự Sebastien Roblin đánh giá khả năng tác chiến của hai loại vũ khí này trong tình huống đối đầu trên chiến trường.
Uy lực tấn công của tên lửa TOW
Theo Roblin, BGM-71 TOW là loại tên lửa chống tăng tầm xa danh tiếng của Mỹ ra mắt năm 1970 và hiện có thêm nhiều tính năng như điều khiển không cần dây dẫn, đầu đạn kép, tấn công vào phần nóc xe tăng và phá hủy boongke. Hiện tên lửa này có hai phiên bản là TOW-2A và TOW-2B.
Tên lửa TOW-2A sử dụng hệ thống dẫn đường bằng dây dẫn kết nối tên lửa với ống phóng, giúp xạ thủ điều chỉnh đường bay của tên lửa sau khi phóng đi. Vũ khí này cũng sử dụng hệ thống điều khiển bán chủ động SACLOS vừa giúp xạ thủ dẫn đường tên lửa qua kính ngắm quang học, vừa có thể tự động điều chỉnh đường bay của tên lửa.
Tên lửa TOW-2A có thể tấn công mục tiêu ở xa 3,75 km với vận tốc 180 m/s và mất 20 giây để bay tới mục tiêu ở tầm bắn tối đa. Với thời gian đó, kíp tăng mục tiêu hoàn toàn có thể cơ động để ẩn nấp, né tránh nếu phát hiện tên lửa kịp thời.
Hệ dẫn hữu tuyến của tên lửa TOW-2A có ưu điểm là không bị gây nhiễu dưới hầu hết mọi hình thức, tuy nhiên nhược điểm của nó là xạ thủ phải ở nguyên vị trí và dùng kính ngắm quang học để điều khiển tên lửa tới khi nó bắn trúng mục tiêu, nên các biện pháp đối phó như tạo màn khói có thể khiến tên lửa bắn trượt.
Khi trúng mục tiêu, tên lửa TOW-2A sẽ kích nổ đạn xuyên giáp sức công phá lớn (HEAT) chứa nhiều mảnh kim loại văng ra ở tốc độ cao giúp xuyên phá sâu tới 900 mm qua lớp giáp đặc (RHA).
Tuy nhiên, kể từ thập niên 1980, các nhà thiết kế xe tăng đã tìm cách vô hiệu hóa đầu đạn HEAT. Trong khi các nước phương Tây sử dụng vật liệu composite để chế tạo giáp cho xe tăng Abrams và Challenger, các kỹ sư Liên Xô sử dụng giáp phản ứng nổ (ERA), chứa các khối thuốc nổ có thể tự kích hoạt khi bị bắn trúng, đẩy văng đầu đạn HEAT ra ngoài trước khi nó xuyên qua vỏ xe tăng.
Để đối phó với giáp phản ứng nổ, tên lửa TOW-2A cải tiến sử dụng đầu đạn kép, một đầu đạn bay phía trước để kích nổ giáp phản ứng nổ, để đầu đạn thứ hai lao tới xuyên qua lớp giáp xe tăng.
Phiên bản tên lửa TOW-2B và bản nâng cấp TOW-2B Aero tầm bắn xa 4,5 km thay thế hệ dẫn hữu tuyến bằng công nghệ dẫn đường không dây sử dụng tần số bảo mật. Tuy tín hiệu dẫn đường có thể bị gây nhiễu, ưu điểm của hệ thống này là không cần xạ thủ ở nguyên vị trí để điều khiển tên lửa.
Tên lửa TOW phóng từ xe thiết giáp Humvee của Mỹ. Ảnh: US Army
Video đang HOT
Đạn tên lửa TOW-2B được phóng thẳng lên trời để khi bay đến gần mục tiêu sẽ kích nổ hai đầu đạn xuyên phá uy lực lao xuống ngay trên nóc xe tăng. Đây là một phương án tấn công rất hiệu quả bởi lớp giáp trên nóc xe tăng rất mỏng. Mỹ hiện cũng sản xuất tên lửa TOW-2A sử dụng hệ dẫn không dây.
Khả năng phòng thủ của T-14 Armata
Trong khi đó, siêu tăng T-14 Armata có các tính năng phòng thủ ưu việt hơn nhiều so với các dòng xe tăng trước của Nga, nhờ trang bị các hệ thống phòng thủ tối tân để đối phó với các cuộc tấn công bất ngờ.
Trước hết, T-14 được trang bị Hệ thống Phòng thủ Chủ động Afganit gồm hai cơ chế phòng thủ cứng và mềm nhờ radar mảng pha chủ động (AESA) sóng mm tiên tiến giúp nó bao quát xung quanh và cảnh báo khi bị tên lửa tấn công.
Cơ chế “phòng thủ mềm” được sử dụng để đánh lừa tên lửa. Ngay sau khi radar AESA phát hiện tên lửa đang bay tới, 4 quả lựu đạn khói đa quang phổ lập tức được phóng ra, tạo thành một bức màn khói dày đặc che phủ xe tăng, giúp nó che giấu tín hiệu hồng ngoại và vô hiệu hóa các thiết bị chỉ thị mục tiêu bằng radar và laser.
Bị màn khói dày đặc này che mắt, xạ thủ điều khiển tên lửa TOW dẫn đường bằng quang học sẽ rất dễ bắn trượt mục tiêu. Việc radar phát hiện tên lửa từ sớm cũng giúp kíp lái có thêm thời gian để cơ động đến vị trí an toàn.
Cơ chế “phòng thủ cứng” dùng để vô hiệu hóa các tên lửa tấn công bất ngờ. Hệ thống radar Afganit tự động điều khiển tháp pháo hướng về phía tên lửa để 5 ống phóng mỗi bên phóng rocket diệt mục tiêu đang tiếp cận. Hệ thống Afganit tuy chưa được thử nghiệm trong thực chiến nhưng các hệ thống phòng thủ cứng khác như Trophy của Israel đã tỏ ra hiệu quả trong đối phó tên lửa.
Tuy nhiên, hệ thống Afganit dường như không được thiết kế để phóng rocket bắn chặn theo phương thẳng đứng, nên sẽ gặp nhiều khó khăn trước các tên lửa chuyên tấn công phần nóc như TOW-2B.
Trong trường hợp tên lửa vượt qua được hai lớp phòng thủ cứng và mềm, lớp giáp phản ứng nổ Relikt của T-14 sẽ được kích hoạt. Radar của xe sẽ căn thời gian để kích nổ lớp giáp ERA ngay khi tên lửa hoặc đạn pháo bắn trúng và vô hiệu hóa đầu đạn kép.
Một xe tăng phóng lựu đạn khói để tự bảo vệ trước tên lửa. Ảnh: Military Review
Ngoài ra, lớp giáp thường của T-14 được cho là mỏng hơn một chút (nặng khoảng 40-60 tấn) so với tăng M1A2 Abrams (nặng 70 tấn) và Leopard 2. Theo các nguồn tin từ Nga, giáp ERA hợp kim gốm có độ bền ngang với lớp giáp đặc RHA dày 120-140 cm để chống lại đạn HEAT, có thể chống lại đạn xuyên giáp đặc 90 cm của tên lửa TOW-2A. Tuy nhiên, lớp giáp này có thể bị vô hiệu trước tên lửa TOW-2B, bởi phần nóc xe và tháp pháo thường có lớp giáp mỏng hơn.
Tuy nhiên, tháp pháo của T-14 Armata được thiết kế không có người bên trong, nên dù tên lửa TOW-2B có thể phá hủy các thiết bị quan sát, cảm biến, kíp tăng bên trong vẫn sống sót. Xe tăng có thể rút lui an toàn để sửa chữa, nhờ các lớp giáp bên thân vẫn hoạt động tốt. Việc giúp kíp tăng sống sót là mục tiêu cuối cùng của các nhà thiết kế hệ thống phòng thủ xe tăng.
Theo Roblin, với những tính năng trên, xe tăng T-14 dường như có thể đối phó tốt với tên lửa TOW, đặc biệt là biến thể TOW-2A, tuy nhiên kết quả cuộc chiến giữa hai khí tài hiện đại của Nga và Mỹ này vẫn là một dấu hỏi cho đến khi chúng đối đầu thực sự trên chiến trường, ông nhấn mạnh.
Duy Sơn
Theo VNE
Điểm danh 5 vũ khí đáng sợ nhất của lục quân Mỹ
Lục quân Mỹ không hề thiếu các loại vũ khí sát thương nguy hiểm. Nhiều loại trong số này đã từng chứng minh được bản thân ở các cuộc chiến trên thế giới và được quân đội nhiều nước ưa chuộng. Tạp chí Scout Warrior vừa liệt kê ra 5 loại vũ khí mà họ cho là nguy hiểm nhất của lục quân Mỹ.
Trực thăng AH-64 Apache
Trực thăng Apache được cho là máy bay tốt nhất của lực lượng bộ binh. Rất nhiều cuộc chiến tranh trên thế giới đã chứng minh rằng, hỏa lực đường không chính là yếu tố quyết định tới phần thắng trong xung đột.
Trực thăng tấn công Apache
AH-64 Apache được Mỹ phát triển để thay thế cho Huey Cobra. Apache có thể hoạt động ở mọi địa hình trong ngày lẫn đêm và mọi điều kiện thời tiết. Trực thăng này được sử dụng trong chiến đấu lần đầu tiên là vào năm 1989 trong chiến tranh Panama. AH-64A Apache và AH-64D Apache đã đóng vai trò quan trọng trong một số cuộc chiến tranh ở Trung Đông, gồm Chiến tranh Vùng Vịnh năm 191, Chiến dịch Tự do bền vững ở Afghanistan và cuộc chiến tranh Iraq năm 2003. Các máy bay trực thăng Apache đã chứng tỏ là các thợ săn xe tăng tuyệt vời và cũng phá hủy hàng trăm các loại xe bọc thép.
Những loại vũ khí đáng chú ý của Apache có thể được kể đến như Pháo M230 30 mm với cơ số đạn lên đến 1.200 viên, tên lửa Hellfire, AIM-92 Stinger, AIM-9 Sidewinder, AGM-122 Sidearm và rocket Hydra 70.
Xe tăng M-1 Abrams
Được sản xuất bởi hãng General Dynamics, M-1 Abams là một trong những loại xe tăng chiến đấu được trang bị vũ khí mạnh nhất trên thế giới. Mặc dù được đưa vào sử dụng từ năm 1980, phải đến chiến tranh vùng Vịnh năm 1991, xe tăng M1 Abrams mới có cơ hội để chứng minh khả năng chiến đấu trên chiến trường của mình.
Xe tăng M-1 Abrams
Tháp pháo của M1 Abrams bao gồm pháo nòng trơn M256 cỡ nòng 120mm và 3 súng máy bao gồm Browning M250 12,7mm cho trưởng xe, M240 7,62mm đồng trục với pháo chính cho pháo thủ 1 và M240 7,62mm cho pháo thủ 2.
Sau khi phát động cuộc chiến Iraq năm 2003, Mỹ đã phát hiện ra điểm yếu của M-1 Abrams là chiến đấu trong môi trường đô thị nên đã trang bị gói nâng cấp mới có tên TUSK với việc bổ sung lớp giáp phản ứng nổ ERA 2 bên sườn xe, tăng giáp phía sau xe, thiết bị ngắm bắn từ xa cho súng máy 12,7 mm của trưởng xe, tấm chắn đạn cho súng máy 7,62mm của pháo thủ 2 và điện thoại liên lạc giữa tăng và bộ binh.
Lựu pháo tự hành M-109A6 Paladin
Chương trình M109A6 Paladin được bắt đầu năm 1979 nhằm hiện đại hóa thế hệ pháo tự hành tầm xa M109. Đây là phiên bản cải tiến thứ 4 của dòng pháo tự hành M109 Paladin chủ yếu nhằm cải thiện khả năng sống sót, tính hiệu quả trong chiến đấu, việc dễ dàng trong bảo dưỡng và sự đáng tin cậy trên chiến trường.
Lựu pháo tự hành M109A6 Paladin
M109A6 Paladin được bọc thép toàn thân và trang bị pháo chính 155mm, mang theo 37 viên đạn không dẫn đường và 2 viên đạn pháo thông minh. Loại pháo tự hành này có thể đạt tốc độ 61km/h và tầm hoạt động tối đa 300km. Pháo 155mm trên M109A6 có tốc độ bắn khoảng 4 viên/phút với tầm xa 18km với đạn thường và 30km với đạn tăng tầm. Đạn dẫn đường chính xác của M109A6 Paladin có tên M928 Excalibur và được dẫn hướng bằng tín hiệu GPS.
Tên lửa chống tăng TOW
BGM-71 TOW là một tên lửa chống tăng có điều khiển bắt đầu phục vụ quân đội Mỹ từ năm 1970 nhưng vẫn còn rất được ưa chuộng ở thời điểm hiện nay.
Tên lửa có chiều dài 1,17 mét, đường kính 152 mm, trọng lượng phóng 21,5 kg. Với tầm bắn khoảng 4.200 mét, nó có thể phóng từ giá 3 chân hoặc các xe thiết giáp
Tên lửa TOW có thể bắn từ giá 3 chân hoặc lắp trên xe bọc thép
BGM-71 TOW là loại tên lửa chống tăng thế hệ 2 được dẫn đường bằng dây dẫn. Người bắn xác định mục tiêu và khóa bằng hệ thống kính ngắm quang học. Sau khi tên lửa rời bệ phóng, một cảm biến quang học liên tục theo dõi đường bay của tên lửa, người điều khiển sẽ điều chỉnh quỹ đạo bay thông qua hai dây dẫn.
Trong chiến tranh tại Syria, đã có nhiều lần phe đối lập dùng tên lửa TOW mà Mỹ cung cấp phá tan tành xe tăng T-72 của quân đội chính phủ.
Súng máy M-2
Được thiết kế từ những năm 1920, súng máy M2 Browning 12,7 mm vẫn là một trong những khẩu súng máy hạng nặng tốt nhất thế giới, được lính bộ binh mang vác hoắc gắn trên xe chiến đấu hoặc máy bay. Súng máy M2 12,7mm của Mỹ có tốc độ bắn chừng 450-600 phát/phút, tầm bắn hiệu quả 1.830m và tầm bắn tối đa lên tới 6.800m.
Súng máy M2
Dù được thiết kế từ rất lâu nhưng M2 vẫn đảm bảo được yếu tố tin cậy. Độ bền lẫn sức mạnh khiến M2 là một trong những loại vũ khí phổ biến nhất ở tiền tuyến, và lẽ dĩ nhiên nó vẫn còn rất được ưa chuộng trong quân đội của nhiều quốc gia trên thế giới, đặc biệt là khối NATO.
Theo Danviet
Siêu tăng Armata Nga được trang bị pháo 'sát thủ' Uy lực của siêu tăng Armata của Nga sẽ tăng đáng kể khi được trang bị nòng của pháo tự hành Koalitsia 152 mm được mệnh danh là "sát thủ diệt tăng". Xe tăng T-14 Armata của Nga với nòng pháo trơn 125 mm. Ảnh: Sputnik Ngày 28/2, ông Viatcheslav Khalitov, Phó giám đốc nhà máy chế tạo vũ khí Uralvagonzavod cho biết...