Kết luận nghiệt ngã trong phòng hiếm muộn và kế hoạch hoàn hảo của vợ chồng tôi
Vào Nam, một mặt, tôi cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao, một mặt, tôi tìm cách liên hệ khắp mọi nơi để kế hoạch của mình được trót lọt. Được một tháng, tôi vui mừng gọi điện về thông báo với bố mẹ rằng em đã có tin vui.
Tôi và em đến với nhau bằng tình yêu đẹp và có được sự chấp thuận, ủng hộ nhiệt tình từ hai bên gia đình. Cuộc sống hôn nhân của tôi thực sự là giấc mơ của nhiều người đàn ông sau khi kết hôn. Em đảm đang, tháo vát, hiền thục nên rất được lòng bố mẹ tôi. Em luôn mang đến cho tôi niềm vui, ở bên cạnh em, tôi thực sự thấy hạnh phúc, yên bình. Nhưng êm ấm chẳng được bao lâu vì đã kết hôn được hai năm mà em vẫn chưa có tin vui.
Bố mẹ hai bên giục giã liên tục khiến chúng tôi cũng thấy sốt ruột, đặc biệt là em. Hai vợ chồng tôi vẫn sinh hoạt bình thường, mọi chuyện đều tốt đẹp nhưng không hiểu sao , em vẫn chưa thể khai hoa nở nguyệt. Cuối cùng, chúng tôi đã quyết định tới bệnh viện kiếm tìm nguyên nhân. Trong cánh cửa phòng bệnh ấy là tiếng gào khóc trong đau đớn của em khi bác sĩ kết luận tử cung của em có vấn đề, rất khó có thể thụ thai theo cách thông thường.
Không bỏ cuộc, chúng tôi dắt díu nhau sang phòng hiếm muộn. Những tưởng đây sẽ là nơi reo hy vọng cho chúng tôi bằng kĩ thuật hiện đại. Nhưng nỗi đau lại tiếp tục tìm đến khi kết quả xét nghiệm cho thấy em không thể thụ tinh nhân tạo được vì hai bên buồng trứng đều bị teo. Em khóc ngất đi trong đau đớn và tuyệt vọng. Còn tôi, tương lai về một mái ấm đầy đủ, hạnh phúc cũng sụp đổ trong chốc lát.
Nhìn bố mẹ hai bên héo mòn dần vì mong cháu bế, lòng tôi lại càng héo hắt. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tai họa càng nhân đôi lên khi tôi là con trai độc nhất của bố mẹ, là niềm hy vọng cả đời của bố mẹ. Nếu sự thật này mà được phơi bày, chắc chắn bố mẹ sẽ buộc tôi phải ly hôn với em. Mà tôi, không thể sống thiếu em được. Hơn nữa, tôi không thể cho phép mình ruồng bỏ em khi em đang phải chịu đựng nỗi đau quá lớn như vậy. Tình yêu đã đưa chúng tôi đến với cuộc hôn nhân này, thì dù thế nào đi nữa tôi cũng không nên phản bội lại tình yêu đó. Nhưng nhìn bố mẹ hai bên héo mòn dần vì mong cháu bế, lòng tôi lại càng héo hắt.
Em muốn chia tay tôi. Nhìn em bị giày vò trong đau khổ không thể làm mẹ, tôi xót xa em vô cùng. Tôi hận bản thân mình vô lực, không thể giúp em vượt qua nỗi đau này. Tôi đã phải thuyết phục rất nhiều với em rằng con cái không phải là tất cả, là mục tiêu duy nhất. Với tình yêu này, chúng tôi vẫn có thể chung sống trọn vẹn đến hết đời. Nhất quyết không chịu từ bỏ em, tôi đã tự mình lập ra một kế hoạch táo bạo.
Công ty tôi đang có kế hoạch mở chi nhánh trong Nam. Tôi hiện đang giữ chức chi nhánh trưởng nên tôi đã quyết định sẽ nhận trách nhiệm lãnh đạo chi nhánh mới. Chỉ có cách rời xa bố mẹ thì kế hoạch của tôi mới có thể thực hiện. Tôi đã bàn với em xin chuyển công tác để đi theo tôi, cùng tôi thực hiện kế hoạch này. Ban đầu em một mực từ chối nhưng trước quyết tâm không chịu từ bỏ em của tôi, em chỉ biết ôm lấy tôi mà khóc rồi gật đầu trong nước mắt.
Kế hoạch của tôi khiến em chết sững một mực không đồng ý. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi tự vẽ ra những câu chuyện không ngờ về việc thiên chuyển công tác một năm để có được sự chấp thuận của bố mẹ hai bên cho chúng tôi vào Nam định cư một thời gian. Vừa vào Nam, một mặt, tôi cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao, một mặt, tôi tìm cách liên hệ khắp mọi nơi để kế hoạch của mình được trót lọt. Được một tháng, tôi vui mừng gọi điện về thông báo với bố mẹ rằng em đã có tin vui. Tôi còn tự huyễn hoặc rằng có lẽ do hợp với khí hậu trong này nên vợ chồng tôi mới may mắn như thế. Còn gì hạnh phúc hơn khi sắp được có cháu bế bồng, bố mẹ tôi quá đỗi háo hức nên chẳng nghi ngờ gì.
Thời gian qua đi, thời hạn một năm kết thúc, ngày trở về Bắc, chúng tôi mang theo một bé trai mới sinh hơn một tháng vố cùng kháu khỉnh, đáng yêu. Bố mẹ hai bên đón chúng tôi ở sân bay với tâm trạng mừng rỡ tột cùng. Đứa trẻ mà chúng tôi xịn về đã trở thành nguồn hạnh phúc, hy vọng lớn lao của cả dòng họ. Nhìn bố mẹ vui sướng, tôi lại càng cảm thấy tội lỗi mình gây ra quá lớn. Nhưng biết làm sao được, chúng tôi đã đi quá xa, không thể dừng lại được nữa rồi.
Thực tâm, tôi chỉ mong con trai hay ăn chóng lớn và luôn luôn khỏe mạnh. Mong con sẽ mãi là niềm vui lớn của chúng tôi và ông bà. Còn bí mật kia, tôi và em sẽ chôn chặt suốt đời để cả gia đình yên ấm. Không biết chúng tôi làm vậy có đúng không, có ích kỷ và tàn ác với bố mẹ 2 bên hay không? Tôi chỉ biết, chúng tôi cần có nhau và cần cón hạnh phúc.
Theo Một Thế Giới
Em chưa bao giờ thiếu nụ cười dù cuộc đời quá nghiệt ngã
Có lẽ trước lúc mất em cũng chẳng thể yên lòng bởi hai con còn quá nhỏ, mới hơn 3 tuổi, không cha giờ lại mất mẹ.
Ảnh minh họa
Sinh ra và lớn lên ở miền Trung nên tôi hiểu nỗi vất vả của người dân quê mình, vốn hiền lành chân chất. Dù sang thế kỉ 21 nhưng nhiều hủ tục quê tôi vẫn chưa thể bỏ. Việc một người phụ nữ mang thai trước hôn nhân ở làng quê thực sự là điều rất khủng khiếp, dư luận dòm ngó, lời xì xào bàn tán, bia miệng mà người đời hay nói cứ âm ỉ từng ngày.
Tôi biết em khi chúng tôi còn là học sinh cấp 2 trường huyện, nhà em đông anh chị em, gia đình lại khó khăn nên dù rất ham học em đành phải nhường suất học của mình cho các em vì cha mẹ không thể lo cho cả 4 con ăn học với vài sào ruộng cằn cỗi, lại không có nghề phụ như các nơi khác. 5 năm trước tôi nghe mẹ em nói em xa quê kiếm việc, vì mới tốt nghiệp cấp 2 và không có bằng cấp nên em chỉ xin được công việc dọn dẹp cho một nhà hàng nhỏ. Ngoài tiền trang trải, em cố chắt bóp tiền phụ giúp cha mẹ lo cho các em ăn học. Rồi trái tim em cũng rung động trước một người con trai và đem lòng yêu anh ta, nhưng cái mà em nhận được khi trót mang thai lại chính là thái độ khinh miệt và ghẻ lạnh từ hắn. Hắn lấy lý do hai người không hợp. Ai cũng khuyên em bỏ thai vì còn quá trẻ để làm mẹ, có thể làm lại tất cả, hạnh phúc chờ em ở phía trước. Cha mẹ em cũng từ bỏ hết sĩ diện của bản thân, năm lần bảy lượt ghé nhà anh ta để nói chuyện nhưng đáp lại tất cả là sự thờ ơ, chối bỏ trách nhiệm.
Tôi biết em chắc đã phải rất khổ tâm, vất vả khi đối diện với miệng người đời, cùng những lời dị nghị. Làm cha, làm mẹ, ai chẳng thương con, càng thương em hơn khi núm ruột mình đẻ ra chịu nhiều thiệt thòi. Một cô gái 20 tuổi ở thành phố còn ăn với chơi, nhiều người còn sống trong sự bao bọc của cha mẹ, hay ít ra họ còn dang dở bởi những ước mơ nơi giảng đường đại học, với em là việc trở về quê mặc cho sự ghẻ lạnh của người đời. Cha mẹ dù rất thương em nhưng như ở quê quan niệm "Con gái lỡ dở không được phép sinh ở nhà cha mẹ đẻ", quan niệm ấy như cái quy luật bất thành văn bao năm vẫn bủa vây lấy làng quê nghèo này. Em phải lao đầu vào cuộc sống mưu sinh, lo cơm áo gạo tiền, bỉm sữa. Khó khăn càng nâng lên gấp bội khi em sinh đôi.
Em sống trong ngôi nhà tuyền toàng, rách rưới nhưng tôi chẳng bao giờ thấy em than vãn, chỉ thấy nụ cười hạnh phúc của em mỗi khi con biết làm gì đó. Là bạn, tôi cũng muốn giúp em nhưng cũng lấy chồng xa, mỗi lần điện thoại về nghe em kể mà tôi càng thắt ruột, chỉ biết động viên em bằng tình cảm, còn vật chất cũng chưa giúp được gì nhiều. Tôi cũng là một người mẹ, hiểu được nỗi vất vả và tấm lòng của em dành cho con mình. Tôi những mong và hy vọng khi con em lớn khôn sẽ bù đắp lại tất cả những thiệt thòi em đã chịu đựng.
Vậy nhưng một lần nữa ông trời thật khéo trêu đùa trên số phận. Em phát hiện mình bị bệnh ung thư, lại ở giai đoạn cuối, một thời gian sau em mất. Có lẽ trước lúc mất em cũng chẳng thể yên lòng bởi hai con còn quá nhỏ, mới hơn 3 tuổi, không cha giờ lại mất mẹ. Rồi chúng sẽ sống sao đây? Ba tuổi, còn quá nhỏ để con em hiểu thế nào là nỗi đau mất mẹ? Hôm trước điện thoại về nhà, mẹ em nói rất nhiều về em, câu cuối cùng mẹ em kể về những lời nói của con em trước khi cúp máy làm tôi mãi ám ảnh: "Bà ơi, bà nói họ đừng chôn mẹ xuống đất, chuột ăn mất tay, mà sao mẹ ngủ lâu thế, mãi không dậy nấu cơm cho con". Cả ngày tôi không thể nào tập trung được, cứ mãi quanh quẩn về hình ảnh của em năm nào.
Càng đau đớn hơn khi chiều nay tôi vô tình đọc được bài viết về em trên trang Báo "Hai bé ba tuổi mồ côi mẹ trong túp lều tranh". Những gì bài viết đề cập tôi đã được nghe từ mẹ em nhưng sao nước mắt cứ tuôn ngay trong văn phòng làm việc. Tôi viết những dòng này như một nén hương thơm gửi tới em, cầu mong linh hồn em được yên nghỉ. Nếu ai đó đọc được dù ít dù nhiều hãy giúp đỡ con em vượt qua giai đoạn khó khăn này. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Cảm ơn người đã đến, và cũng cảm ơn người vì đã đi... Cảm ơn người đã đến và đi, để em biết con tim này vẫn luôn đập, luôn khát khao. Cảm ơn người đã đến và đi ở cái tuổi thanh xuân của em, để em không thấy mình quá già để tiếp tục yêu thương. Cảm ơn vì dừng lại đủ lâu để em không thấy chống chếnh vì cuộc tình ngắn ngủi...