Kết hôn vẫn không quên được người tình già
Trước khi lấy chồng, em từng quen và có tình cảm với một người đàn ông đã có gia đình, lớn hơn em 15 tuổi. Anh ấy nói thương em nhưng rất sợ vợ.
Ảnh minh họa
Em năm nay 25 tuổi, lập gia đình được 4 năm, đã có con 3 tuổi. Cuộc sống hôn nhân của em không hạnh phúc. Em lấy chồng, anh ấy vẫn tìm cách liên lạc với em. Đôi lần em cũng gặp lại và đi uống cà phê với anh ấy, những cảm xúc ngày xưa ùa về, em đã lạc lối với anh ấy.
Nhiều khi em nhớ anh ấy, liên lạc thì anh ấy chỉ im lặng không hồi âm. Chỉ có anh ấy chủ động liên lạc với em thì được. Giờ em không biết làm sao khi cứ chạy theo tình yêu như vậy. Em biết sẽ không đi đến đâu.
Liệu anh ấy có thương em thật hay không? Xin chuyên gia tư vấn giúp em. Em cảm ơn. (Dương)
Trả lời
Video đang HOT
Mặc dù phũ phàng và quá thẳng thắn nhưng phải nói với bạn rằng anh ấy không hề yêu thương bạn gì cả. Quan trọng hơn, những việc bạn đã và đang làm đã biến bạn thành “trò hề” trong mắt anh ấy. Yêu thương ư – có lẽ điều đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ của bạn mà thôi. Một người đàn ông khi đã yêu thương sẽ không làm như anh ấy. Giả sử nếu có yêu bạn thật thì anh ấy cũng không đáng xem trọng bởi anh ấy đâu dám thể hiện tình cảm của mình đối với bạn. Đặc biệt, chỉ có anh ấy chủ động liên lạc với bạn chứ không có chiều ngược lại.
Vậy, có phải chăng trong suy nghĩ của anh ấy thì bạn chỉ là một nơi chốn mà anh ấy có thể tìm đến bất cứ khi nào anh ấy muốn: Những cảm xúc mới lạ, những niềm vui thể xác hay những giây phút trốn chạy khỏi cuộc sống hiện tại? Hãy thật tỉnh táo để phân tích và nhìn nhận vấn đề bạn nhé.
Bạn đã có gia đình và đặc biệt là đã có con rồi. Có lẽ bạn hiểu và cảm nhận được rằng gia đình, nhất là con cái mới là điều đáng trân trọng nhất trong cuộc sống phải không? Hạnh phúc gia đình không tự nhiên mà có, nó phải được sự bồi đắp, xây dựng từ cả hai vợ chồng. Bạn đã thật sự cố công vun vén cho gia đình của mình chưa? Có khi, chính việc chạy theo tình cảm mà bạn cho rằng đó là “tình yêu” lại là tác nhân chính làm cản trở hạnh phúc gia đình bạn đó, bạn à.
Bạn hỏi “Anh ấy có thương bạn thật không”? để làm gì hả bạn? Nếu có, bạn sẽ rời bỏ gia đình và chạy theo anh ấy à? Nếu bạn có chạy đi chăng nữa thì anh ấy sẽ chờ đợi và cùng nắm tay bạn để chạy ư? Câu trả lời chắc bạn đã rõ rồi, vậy thì cứ băn khoăn với câu hỏi về tình cảm của anh ấy làm gì hả bạn?
Gia đình đang chờ bạn, con cái đang trông mong bạn. Hãy để cho con tim đập nhịp yêu thương đúng chỗ và hãy sống cho xứng đáng bạn nhé. Cuộc sống của bạn trong tầm tay bạn và do bạn quyết định.
Thân mến.
Theo VNE
Ngôi nhà hạnh phúc trong em
Đấy là một gia đình mới của em, em tự nhận cho riêng mình như thế đấy.
Lần đầu tiên em kéo dài thanh sắt, 2 bánh xe của chiếc vali lăn tròn trên đường vào nhà ga. Một mình em với cuộc hành trình mới - đi đến vùng đất mới mà em chưa từng một lần qua. Hình như khóe mắt em ứ nước, em lặng nhìn phố cũ chạy dọc về phía sau mình, phố cũ ấy đã cho em vô ngần kỉ niệm.
Chuyến tàu về ga trễ nhưng vẫn đủ để em đến Thanh Hóa trong buổi chiều dịu nắng. Chú taxi mang chất giọng xứ Thanh nhè nhẹ, em thấy mình dễ mủi lòng trước lời mời của một người chú sao quá đỗi thân thiện trong lần đầu gặp nhau. Thế rồi hai chú cháu luyên thuyên chuyện trò suốt trên con đường về.
Anh đón em bằng một nụ cười tươi, nhưng em bảo đấy là nụ cười hiền quá. Chẳng giống như những gì em tưởng tượng ra trong đầu mình lúc còn ngồi trên chuyến tàu tới đây. Chu đáo xếp hết đồ đạc của em lên xe máy rồi chở em về nhà. Bỗng nhiên mọi việc chẳng giống như những gì em đã nghĩ.
Trời xứ Thanh mây đang bồng bềnh trôi. Ngôi nhà cấp bốn giản dị mát rười rượi, phải chăng vì sàn nhà được chăm chút quá, sàn sạch bóng. Thả bước chân trần lên sàn mà cứ ngỡ như mình đang đi trên thảm cỏ mượt trong buổi sáng sương. Anh lại cười với em, cất hành lý cho em cẩn thận, anh chững chạc hơn những gì em chừng đoán. Rồi cả nhà tụ tập đón thành viên mới, ai cũng cười hiền như là đã quen em từ lâu lắm lắm rồi, em vừa thấy là lạ lại vừa thấy vui vui.
Cái không khí được mọi người quan tâm, ngồi vây quanh bên mình hỏi chuyện: Em đi tàu có mệt không? Chị đi xa vậy lần nào chưa, có sợ không chị? Em đã thấy đói chưa? Em có muốn uống một ly nước không?... Đấy là một gia đình mới của em, em tự nhận cho riêng mình như thế đấy.
Em tin có một định mệnh khiến chúng ta trở thành anh em! (Ảnh minh họa)
Bữa tối ngồi quây quần bên bàn cơm mà một vài thành viên trong gia đình tự đi chợ mua đồ, tự nấu nướng. Mấy anh trò chuyện ngộ quá, em vừa ăn cơm vừa phải phân tích xem câu nào là thật, câu nào là câu chọc đùa. Bát cơm đơm được nhiều lần hơn, phải chi vì đã lâu em không được ăn cơm tự nấu ở nhà, không được dùng bữa tối cùng nhiều người thân thiết đến như thế!
Thế nhưng trong hành trình của cuộc đời mỗi người chúng ta ai cũng có những lúc phải lựa chọn lối rẽ. Em chỉ là người rẽ lối qua xứ Thanh trong mấy ngày ngắn ngủi, bởi chúng ta không cùng mục tiêu và lý tưởng cho tương lai, bởi công việc mà em chọn để gắn bó trong đời mình không giống như anh và những thành viên khác trong gia đình đã chọn. Chuyến tàu mới cho em biết mình đang đi về đâu, đỗ ở nhà ga nào, nhưng chuyến tàu chẳng thể nào cho em biết được...trái tim mình sẽ đi về đâu.
Em nhớ hai cô bé nhỏ tuổi trong ngôi nhà ấy, hai cô bé lúc nào cũng gọi chị xưng em với mình, nhớ buổi tối đầu tiên ba chị em thủ thỉ tới tận khuya mới chịu đi ngủ. Em nhớ mấy anh trai người nhỏ con mà cả nhà đều bảo là tại vì cái miệng của mấy anh cứ nói luyên thuyên suốt ngày nên người mãi không lớn được. Em còn nhớ những lần cả nhà gắp miếng thức ăn cho nhau lúc cùng ngồi quây quần ăn cơm. Nhớ hôm đi đá bóng trên sân bóng trung tâm cứ để mặc cái nắng khó tính, để mặc cái nóng đổ mồ hôi, cả nhà mình đua nhau chạy trong sân mà hò hét.
Và rồi, em cũng nhận ra là mình đang nhớ anh rất nhiều. Bao con phố mà anh từng đưa em qua, cùng tản bộ rồi thưởng thức những món ăn nơi xứ Thanh ngon, lạ. Ngồi hát cho em nghe những bài hát mà cả anh và em đều thích. Gió mát thổi từ đâu mà lòng mình mát rượi. Anh nhẹ nhàng và trái tim cũng sâu sắc quá đỗi. Trái tim em đập những nhịp không tên.
Phải chăng những ngày ở đây trôi qua nhanh hơn những ngày bình thường, trôi nhanh quá nên em thấy lòng mình cũng vội. Vội gom nhặt hết những thương yêu mà em có, vội quấn quýt bên nhau như thể ngày mai sẽ là ngày đi xa không còn được gặp lại. Và em sẽ nhớ từng dáng đi, nét mặt, từng nụ cười của mỗi thành viên trong ngôi nhà hạnh phúc ấy. Em biết, mình sẽ nhớ riêng anh nhiều hơn.
Con đường em đi hôm nay sẽ đưa em đến một chân trời mới, chẳng ai có thể biết được ngày mai là khổ đau hay hạnh phúc, giàu sang hay nghèo hèn. Chúng ta chỉ có thể biết được rằng: ở đâu đó trên trái đất này luôn có những người thân, người quen sẵn sàng trao tặng cho ta tình yêu thương chân thật, sẵn sàng đón chào ta như đón một người ruột thịt gia đình. Ngôi nhà hạnh phúc đang khuất dần về phía sau của đoàn tàu chạy vội, nhưng kỉ niệm của những ngày ngắn ngủi vừa qua sẽ đi bên em đến suốt cuộc hành trình. Em tin có một định mệnh khiến chúng ta trở thành anh em!
Theo VNE
Đừng quên em anh nhé! Bức thư cuối em viết cho anh, hay là em viết cho chính mình! "Trong vòng quay hối hả của cuộc sống, rồi cũng có lúc người ta dừng lại. Có người không biết mình đi tiếp ra sao, có người muốn được nghỉ ngơi.... Còn em những lần em dừng lại trong cuộc đời mình, anh à.... Hình như đều nghĩ về...