Kết đắng cho người phụ nữ hết lòng vì gia đình
Chị luôn hy sinh, gồng mình vì gia đình. Bởi thế chồng chị ỷ lại và không biết trân trọng sự hy sinh đó. Chính anh ta đã ngoại tình bằng những đồng tiền mồ hôi nước mắt mà chị nhọc nhằn kiếm được.
Ảnh minh họa
Đã hơn một lần có người nhắc nhở chị: “Là phụ nữ hãy sống cho bản thân mình một chút, đừng có lúc nào cũng gồng mình vì chồng vì con như thế. Rồi có ngày rước khổ vào thân”. Chị ậm ờ, gật gật rồi đâu lại vào đấy.
Cái số chị khổ. Chị lúc nào cũng tất bật, vội vã. Nhìn dáng chị đi như muốn ngã chồm về phía trước, có 100 người gặp thì đến 99 người cho rằng chị khổ. Hàng xóm xung quanh thường đùa: “Chưa bao giờ thấy chị ngồi được cho nóng ghế”.
Cũng phải, chị sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Từ nhỏ đã phải cùng mẹ lam lũ kiếm cơm. Lớn lên lấy chồng, những tưởng may mắn được “sa” vào gia đình khấm khá vì nhà anh có hẳn một trang trại chăn nuôi gà vịt và trồng cây chè, thi thoảng cũng có đồng ra đồng vào. Nhưng tính chị hay lam, hay làm, chồng chị lại thuộc thành phần ham chơi lười lao động.
Từ ngày lấy vợ, như người ta thì phải tu chí làm ăn nuôi vợ, nuôi con, đằng này anh lại ỷ toàn bộ công việc cho chị rồi thỏa chí vui chơi. Bao nhiêu việc trong nhà từ nhỏ đến lớn chị đều làm hết. Người ta bảo chị dại “ôm rơm làm gì cho nặng bụng”, phải phân công lao động việc vợ vợ làm, việc chồng chồng làm. Đằng này việc gì chồng không làm chị đều làm hết kể cả việc nặng nhọc của đàn ông chị cũng gồng mình lên mà làm.
Chồng chị “được đà” lại không biết nghĩ cho vợ, thấy chị “ôm” hết việc anh lại càng sướng, nghĩ mình không làm để đó có người khác làm. Lâu dần thành quen, anh chỉ muốn đánh xe đi vòng vòng thăm hỏi bà con, đi giỗ tết, bế con đi chơi… chứ không mấy khi đả động đến nương vườn. Chị có nói thì anh bảo: “Để đấy”, nhưng thấy anh “để đấy” mãi chị lại sốt ruột rồi lại lăn xả vào làm. Suốt ngày chị chỉ biết lầm lũi làm việc từ sáng cho đến đêm mà chẳng dám cho phép bản thân mình nghỉ ngơi một chút. Bởi thế, thua anh gần chục tuổi mà trông chị giống như là chị gái của anh vậy.
Hè rồi, cái nắng oi ả của miền Trung kèm theo những đợt gió Lào thô ráp khiến cho trang trại gà vịt nhà chị đổ bệnh, vườn chè nhà chị bị chết cháy. Bao nhiêu vốn liếng đều đổ ra sông ra biển, gia đình chị lâm vào cảnh lao đao. Người ta nói “đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”, đáng nhẽ lúc này đây chồng chị phải đứng ra nghĩ cách cứu nguy cho gia đình, thì anh lại cứ đủng đỉnh, nghĩ như không phải việc của mình. Chị lại phải gồng mình lên chống đỡ. Chị đành chấp nhận xa nhà, xa con cùng một số người trong làng đi xuất khẩu lao động sang Malaysia kiếm sống, để chồng ở nhà chăm con.
Ảnh minh họa
Nơi xứ người chị cố gắng làm việc chăm chỉ, tiết kiệm chi tiêu hết mức có thể để gửi về cho chồng con ở quê. Nhưng chị đâu có ngờ trong khi chị ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc tích cóp từng đồng gửi về nhà thì chồng chị ở nhà không phải làm gì lại còn được ăn sung mặc sướng rồi sinh ra “rửng mỡ” đi ngoại tình. Xa vợ, tiền lúc nào cũng rủng rỉnh trong túi chồng chị lại sinh hư. Anh cặp kè với người đàn bà khác và dùng chính những đồng tiền mồ hôi nước mắt của chị để cho người tình.
Video đang HOT
Chuyện rồi cũng đến tai chị. Chị chết lặng, bao nhiêu công sức, bao nhiêu sự cố gắng của chị đều đổ ra sông ra biển. Chị hận gã chồng phụ bạc, chị thương số mình lận đận. Lắm lúc chị muốn bỏ tất cả để về làm cho ra nhẽ, nhưng hợp đồng còn chưa đáo hạn, “đào ngũ” rất dễ phải ngồi tù, rồi con chị sẽ ra sao? Nhưng cứ tiếp tục ở lại làm việc chị cũng chẳng yên tâm chút nào. Chị ngổn ngang, băn khoăn không tìm được cho mình một lời giải đáp. Đầu óc chị lúc nào cũng ở thái cực “dùng dằng” nửa ở, nửa về.
Giờ thì chị đã “sáng mắt”. Sự hi sinh, sự gồng mình của chị cho gia đình không được đáp trả. Ngược lại điều đó lại khiến cho chị phải nhận bao cay đắng thiệt thòi.
Theo Afamily
Hãy luôn nâng niu mầm cây hạnh phúc mỗi ngày!
Một đời người, một người vợ, một gia đình, tất cả với anh lúc này nó quý giá đến nhường nào. Anh quá hối hận vì những gì mình đã làm.
- Giúp gì mà giúp, việc của đàn bà, cô không thấy tôi trăm công nghìn việc thế này à?
Nghe anh nói vậy, chị lại cười và nói trong hơi thở yếu:
- Ơ hay, em mệt thì em mới nhờ anh, chứ nếu không mệt thì em đã làm hết. Từ trước giờ anh có thấy em nhờ vả, sai bảo anh bao giờ không?
Chị nói đến đó thì mệt quá, thiếp đi, ngủ lúc nào không hay biết, cơn đau cũng qua nhanh.
Sắp tới ngày sinh nhật chị, chị nói với anh rằng:
- Anh à, em đã đặt vé giá rẻ cho vợ chồng mình đi Đà Lạt rồi đó. Em thích được đến đó một lần, nghe nói ở đó thơ mộng, lãng mạn, thích lắm!
Anh không thèm ngẩng mặt lên nhìn chị, chỉ nói:
- Tôi bảo cô đi bao giờ mà cô đặt vé, tôi không thích đi du lịch. Vợ chồng lấy nhau rồi thì cố gắng mà tiết kiệm, chi tiêu cho hợp lý. Chưa có sự đồng ý của chồng mà đặt vé, thích đi thì cô đi một mình đi, tôi không rảnh. Tôi còn phải kiếm tiền.
Rất ít khi anh xưng tôi với vợ, có lẽ lần này anh giận chị, giận vì chị không nói với anh một tiếng mà tự ý làm. Thật ra, chị muốn được đi nên chị mới làm thế, chị còn sống được bao lâu nữa đâu. Chị muốn được một lần đi du lịch cùng anh, nhất là trong những ngày cuối đời. Thế mà anh không nói với chị một câu an ủi. Anh có thể từ chối nhưng không nặng lời như vậy. Anh có thể nói: "Sao em không hỏi ý anh mà đã tự quyết định?". Hoặc là "anh không biết hôm đó có rảnh để đi cùng em không, lẽ ra em phải nói trước để anh sắp xếp công việc".
Chị nghĩ như vậy nhưng chỉ là chị nghĩ, còn anh không làm thế. Bấy lây nay, anh vẫn là người vô tâm như vậy. Dường như anh không bao giờ chủ động dành cho chị một điều gì bất ngờ, và anh cũng không bao giờ nói với chị một câu ngọt ngào khi chị tự ý đưa ra quyết định. Tính anh bảo thủ, anh thích mình là người quyết. Tính anh ưa ổn định, anh cũng không có sở thích đi nơi xa, nhất là du lịch. Còn chị thì ngược lại. Vợ chồng yêu nhau cần có những kỉ niệm, cần có những ngày tháng vun đắp tình yêu như những chuyến du lịch dài ngày. Nhưng anh chỉ thích ru rú vói 4 bức tường và làm việc. Tiền thì đâu có nhiều nhưng anh cứ thích như vậy.
Chị lấy anh mấy năm nay cũng giống như người giúp việc trong nhà. Chị hiểu, trái tim anh yêu chị và đến bây giờ vẫn còn yêu chị. Chỉ là, anh khô khan cộc cằn, anh không ưa những thứ lãng mạn, cầu kì, cũng không thích thể hiện cho người khác biết. Có những đêm chị nằm bên cạnh anh thủ thỉ: "Anh có hối hận vì lấy em không, vì chúng mình hay giận dỗi vô cớ, vì em hay trách cứ anh vô tâm, không quan tâm tới em?. Lúc đó, anh nửa đùa nửa thật: "Còn đang nghĩ...".
Tức là, ngày hôm nay có thể anh không hối hận vì lấy chị, nhưng ngày sau nữa, anh sẽ hối hận nên anh mới trả lời như vậy. Không sao, bây giờ anh chưa nói là hối hận vì lấy chị là được rồi. Những yêu cầu của chị, anh luôn cho rằng quá đáng, vì anh không thích như vậy, còn chị thì luôn luôn đòi hỏi. Cuộc sống vợ chồng mà cứ trong 4 bức tường như thế, thật sự nhạt nhẽo biết bao. Anh đâu có hiểu điều đó, vì anh không bao giờ đặt địa vị của mình vào chị.
Anh chị chưa có con vì kiêng cữ, và đến khi chị biết mình bị bệnh, chị càng không muốn có con. Chỉ là anh nghĩ chị không muốn sinh con cho anh, còn mải vui, ham chơi nên mới thế. Anh càng giận chị nên những yêu cầu của chị, anh càng phớt lờ và không bao giờ nghĩ sẽ chiều theo ý chị. Nên chị càng sống đau khổ, tủi thân và chán nản khi những ngày cuối cùng của cuộc đời, chị không thể hạnh phúc trọn vẹn bên anh.
Anh như thế mà chị vẫn yêu anh hết lòng, hết dạ. Chị càng yêu anh bao nhiêu thì lại càng đau đớn trước sự thờ ơ của anh. Chị khóc rất nhiều và càng như thế, bệnh của chị càng trầm trọng hơn. Đến khi chị không gượng dậy được nữa, chị nằm bẹp giường và chị ngạt thở, anh đã hoảng hốt vô cùng.
Anh đưa chị vào viện trong trạng thái rất yếu, chị không còn sức lực để cố gắng nữa. Chị đã khóc rất nhiều và giờ đây, chị cảm nhận được hơi ấm của anh, chị lại quên hết tất cả những gì anh đã vô tâm đối xử với chị. Anh đợi kết quả xem chị làm sao. Bác sĩ hớt hải ra tìm người nhà của chị. "Ai là người nhà của bệnh nhân N?".
Anh chạy vào cúi xuống kính cẩn bác sĩ. Vị bác sĩ nói:
- Vợ anh bị thế này lâu chưa, sao không trị liệu?
Bị gì cơ hả bác sĩ?
- Ung thư giai đoạn cuối chứ còn gì nữa? Anh không biết à?
- Ung... thư? Bác sĩ nói đùa ấy ạ? Vợ tôi sao lại ung thư?
Không còn thời gian nữa, chị ấy không sống được bao lâu, mời người nhà đưa về nhà để chăm sóc cho tốt những ngày cuối.
Nước mắt anh rơi, anh ngồi gục xuống ghế như một kẻ bại trận trong đau đớn. Anh khóc như một đứa trẻ, anh phải đấm vào ngực mình để tim bớt đau. Anh nhớ lại những ngày chị ở bên anh, chị nhờ anh rửa bát, chị nhờ anh lấy đồ, chị nhờ anh mọi thứ nhưng anh chưa bao giờ động tay vào. Vì anh coi đó là việc của đàn bà, không hề hiểu cho chị.
Anh nhớ lại lúc chị đòi anh đi Đà Lạt du lịch, anh đã quát vào mặt chị như thế nào. Trời ạ, bây giờ anh mới hiểu tại sao chị không sinh con cho anh, vì chị biết, mình không còn sống được bao lâu nữa. Anh đau khổ nhận ra số phận của người vợ bất hạnh khi lấy phải người chồng vô tâm như anh. Thật sự lúc này anh cảm thấy hối hận vô cùng.
Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của chị. Mấy tháng nay, chị đã gầy đi trông thấy vậy mà người chồng vô tâm như anh bây giờ mới nhận ra. Trời ạ, tại sao trên đời lại có người chồng như anh. Anh khóc lóc nói với chị:
"Em à, anh xin lỗi. Chúng mình sẽ đi Đà Lạt em nhé, đi đâu cũng được chỉ cần làm em thích".
Nước mặt chị lăn dài, chị khóc vì xúc động, rồi chị lại cười nói với anh rằng: "Ừ, chúng mình sẽ đi Đà Lạt và sẽ có những ngày tháng thật vui vẻ, giống như ngày mình yêu nhau anh nhé". Nghe chị nói tới đó, anh đã khóc như một đứa trẻ, gục đầu vào chị mà khóc. Anh chưa bao giờ thấy mình bỉ ổi như lúc này.
Đêm ấy, anh nằm ôm chị vào lòng như ngày hai người mới cưới. Anh bây giờ không còn là người chồng vô tâm hay trách cứ vợ, chỉ biết lao đầu vào công việc nữa. Anh trở thành người khác. Chị ôm anh, nằm lên tay anh ngủ và thủ thỉ: "Anh à, anh có hối hận vì lấy em không? Em không sinh con cho anh cũng không thể ở bên anh cả đời này".
Anh ôm chị thật chặt như không muốn chị rời xa anh, muốn giữ mãi thân xác này. Anh nói với chị: "Không, anh chưa bao giờ hối hận vì lấy em cả. Em là người vợ tuyệt vời, anh thật sự rất yêu em. Chỉ là anh quá vô tâm, con người anh là thế, anh sinh ra đã có người khác nuông chiều mình nên anh quên mất trách nhiệm làm chồng. Anh đã để em phải cô đơn suốt thời gian qua. Anh xin lỗi. Tha thứ cho anh nhé, anh sẽ bù đắp cho em, chúng ta sẽ hạnh phúc tới già". Nói vậy nhưng lòng anh đau như cắt vì anh biết, thời gian của chị không còn nhiều nữa.
Một đời người, một người vợ, một gia đình, tất cả với anh lúc này nó quý giá đến nhường nào. Anh quá hối hận vì những gì mình đã làm. Giá như anh đối xử với chị tốt hơn, quan tâm hơn thì lúc này, anh cũng bớt đi sự áy náy và đau khổ. Bây giờ thì anh lại càng hiểu câu nói, khi mất đi một thứ gì đó, ta mới nhận ra nó quan trọng biết nhường nào. Và hạnh phúc khi ở bên, hãy biết vun đắp và níu giữ, đừng để tuột mất và hối hận cả đời. Anh chị sợ, cả đời này anh phải hối hận vì đã để tuột mất chị, người vợ tuyệt vời của anh...
Theo Phunuvagiadinh
Làm sao khi con tôi đang bị mẹ chồng "độc chiếm"? Từ khi cai sữa xong, bất kể việc gì liên quan tới cu Tí như: ăn uống, tắm, uống thuốc, trò chuyện, chơi bời, cả đi vệ sinh, mẹ chồng tôi cũng giành phần làm hết, rất ít khi cho tôi có cơ hội gần con và chăm con. Rõ ràng, con là do tôi sinh ra, ở trong cùng một nhà, nhưng...