‘Kén cá chọn canh’ 10 năm trời mới quyết định kết hôn, nào ngờ đêm hôm cưới vợ thú nhận một điều khiến tôi c.hết đứng
Cô ấy bảo đã có một đứa con nhỏ 3 t.uổi, hiện đang sống với ông bà ngoại. Sợ tôi biết chuyện nên ngày hai đứa cưới nhau, con của cô ấy đã phải qua hàng xóm ở nhờ.
Tôi có ngoại hình khá điển trai, được rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng tôi chẳng thấy ai hợp với mình. Tiêu chuẩn chọn vợ của tôi khá cao, cô ấy phải xinh đẹp, nghề nghiệp ổn định, đạo đức, đối xử tốt với mọi người và biết ăn nói.
Tôi đã dành cả 10 năm để tìm người vợ như yêu cầu của mình đặt ra nhưng bất thành. Cô được mặt này thì mất mặt kia làm tôi chán nản chẳng còn thiết tha chuyện vợ con nữa.
Đến lúc tôi 40 t.uổi, ngoại hình không còn đẹp nữa, bố mẹ thì hối thúc chuyện vợ con mỗi ngày khiến tôi mệt mỏi vô cùng. Cuối cùng tôi chấp nhận cưới một cô gái kém 16 t.uổi làm vợ cho bố mẹ vừa lòng.
Đêm tân hôn, trước khi l.àm c.huyện đ.ó, vợ thật thà thú nhận một chuyện mà tôi choáng váng. Cô ấy bảo đã có một đứa con nhỏ 3 t.uổi, hiện đang sống với ông bà ngoại. Sợ tôi biết chuyện nên ngày hai đứa cưới nhau, con của cô ấy đã phải qua hàng xóm ở nhờ. Chuyện lớn thế này sao vợ không nói với tôi khi còn sớm, để cưới nhau rồi mới nói là sao?
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Vợ bảo rất nhiều lần muốn nói nhưng không đủ dũng cảm, sợ nói ra tôi sẽ bỏ rơi cô ấy. Vợ bảo rất yêu tôi, muốn cả đời này sống cùng với tôi. Vợ hết lời xin lỗi và mong tôi đừng đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Không thể chấp nhận người vợ dối trá, tôi tức giận ôm gối ra phòng khách ngủ. Đến sáng ra, tôi bị mẹ đ.ánh thức, trách tội đêm tân hôn không ngủ với vợ, sao lại ra ngoài ngủ?
Tôi bực bội kể hết mọi chuyện với mẹ và nói sẽ bỏ người vợ lừa dối đó. Thế nhưng mẹ bảo tôi xem lại bản thân mình đi, đến t.uổi này không còn trẻ trung nữa, lấy được người vợ trẻ và hiền lành là tốt lắm rồi. Còn chuyện cô ấy có con thì đâu có gì xấu xa.
Trong lúc trưởng thành, ai mà chẳng có những sai lầm. Cô ấy có thai mà không b.ỏ c.on chứng tỏ là người mẹ có đạo đức và rất dũng cảm. Người phụ nữ tốt như thế không lấy thì biết lấy ai.
Những lời mẹ nói khiến đầu óc tôi được đả thông, suýt chút nữa tôi bỏ rơi người vợ tốt. Sau đó tôi đã làm hòa với vợ và bảo cô ấy tháng sau sẽ về quê đón con đến sống chung để có thể nuôi dạy tốt hơn.
Cháu nằm viện 15 ngày bà nội mới tới thăm, y tá vừa vào bà hỏi câu này khiến tôi tức không cho bà gặp cháu lần 2
Giận quá, tôi bảo bà về mà nước mắt lưng tròng, chồng biết chuyện cũng nghi ngờ rồi làm ầm lên.
Kết hôn khi cả hai vợ chồng mới 22 t.uổi - cái t.uổi còn quá trẻ, chưa nghề nghiệp ổn định, kinh tế lại chưa có, bố mẹ hai bên cũng khó khăn thành ra mọi không dễ dàng gì. Ra trường với tấm bằng trong tay, không mối quan hệ, không giỏi giao tiếp nên vợ chồng tôi thất nghiệp. Sau 3 tháng loay hoay tìm việc không được tôi rủ chồng đi làm công nhân.
Hai vợ chồng chịu khó làm ăn, tăng ca hết công suất nhưng đồng lương chẳng được bao nhiêu khi đủ thứ phải chi tiêu. Chán cảnh làm thuê lương thấp, chồng bàn với tôi để anh đi lao động nước ngoài k.iếm t.iền. Đồng ý với chồng, chúng tôi chạy t.iền để cho anh đi, tôi cũng tạm xa anh 3 năm.
Chồng đi chưa đầy 1 tháng, tôi vừa mừng vừa tủi khi biết mình có bầu. Chúng tôi đã đợi tin vui này suốt 2 năm qua giờ mới có, chỉ là tôi có con lúc chồng không có nhà, sẽ buồn tủi, thiệt thòi rất nhiều. Không ở gần bố mẹ 2 bên, một mình tôi vừa làm vừa tự lo cho bản thân mình. Cho đến ngày gần sinh, mẹ đẻ đón tôi về chăm sóc. Bà nội có quan tâm nhưng chỉ là hỏi thăm qua loa.
Về ngoại sinh, chồng tôi không hài lòng lắm, nhưng anh không cản vì biết mẹ chồng sẽ không chăm tôi tốt bằng mẹ đẻ. Anh tâm sự khuyên tôi đẻ được 3 tháng thì về nội chơi 1 tháng để ông bà đỡ trách móc. Chồng không có nhà, anh hiểu tôi thiệt thòi nhiều nên chiều theo ý tôi là chính.
Do thằng bé nặng cân, những 4,3kg thành ra tôi phải mổ đẻ nằm viện một tuần. Vậy mà vừa về nhà được 5 hôm thì thằng bé lại bị viêm phổi, lại nhập viện điều trị. Theo tôi vào viện chăm, cũng chỉ có bà ngoại, con nhỏ bị bệnh nên các bác sĩ giữ lại theo dõi, điều trị khá lâu. Vậy mà từ ngày sinh đến giờ gần tháng rồi bà nội chưa tới thăm cháu dù nhà bà nội cách nhà ngoại 30km.
Nhiều khi bố mẹ tôi trách, bảo nhà nội vô tâm, thờ ơ với cháu tôi chỉ cười nói ông bà yếu không đi được chứ chẳng biết làm thế nào. Tôi cũng mong nhưng chẳng thể bắt nhà nội phải tới thăm mẹ con mình được dù đã báo tin. 15 ngày cháu nằm viện, bà nội mới vào thăm cùng chị dâu. Bà vào nhìn cháu một lượt rồi thở dài khó hiểu cho đến lúc cô y tá vào tiêm cho con.
Mẹ kéo áo chị y tá hỏi khẽ nhưng tôi vẫn đủ nghe rõ câu hỏi đó: "Cô ơi, ở đây có xét nghiệm huyết thống không? Tôi muốn làm cho cháu tôi và bố nó". Chị ấy gật đầu, còn tôi thì đau lòng đến tột cùng. Mẹ không tin con tôi là cháu mình ư? Bức xúc trước lời mẹ nói, tôi hỏi thẳng bà làm thế có ý gì? Chồng tôi có ở nhà đâu mà bé đòi lấy mẫu xét nghiệm chứ?
Không đồng tình trước lời tôi nói, mẹ chồng gay gắt nói thẳng: "Con trai tôi đi vắng, cô ở nhà lại có bầu? Chắc gì đã là con nó, hay còn thằng khác thì ai biết? Con tôi còng lưng đi k.iếm t.iền để nuôi con người khác à?". Ớ người trước lời mẹ nói, tôi không ngờ bà có thể thốt ra những lời đó. Mẹ không tin thằng bé là cháu mình.
Bao nhiêu uất ức trong lòng khiến tôi bật lại bà: "Vâng, nó không phải cháu mẹ đâu. Mẹ không cần gặp cháu lần thứ 2!". Giận quá, tôi bảo bà về đi mà nước mắt lưng tròng, chồng biết chuyện cũng nghi ngờ rồi làm ầm lên. Tôi chỉ nói với anh rằng về đi xét nghiệm rồi sẽ rõ. Tôi thực sự mệt mỏi với nhà chồng, con cháu họ mà lại đi nghi ngờ thế ư?
(Xin giấu tên)
Cưới xong, mẹ chồng nói về phép tắc gia đình: "Con dâu không được ngồi ăn cùng bàn", tôi tức giận đáp trả một câu khiến bà đỏ mặt Khi nghe xong những gì mẹ chồng nói, tôi đứng hình mất mấy giây vì bất ngờ. Từ nhỏ đến giờ, ở với bố mẹ, tôi chưa từng thấy ai nói về quy tắc lạ lùng như vậy. Tôi năm nay 29 t.uổi, đang làm ở công ty nước ngoài, lương mỗi tháng gần 30 triệu. Chồng chồng tôi là tài xế, lương...