Kế hoạch “phản bội” chồng
Làm điều ấy nghĩa là cô phải phản bội chồng mình, không những thế còn có con với người đàn ông khác, cho dù đó chỉ là một cuộc giao dịch để có con mà thôi.
Hai vợ chồng Hân và Vinh (Quận 6, TP HCM) lấy nhau đã 2 năm mà vẫn chưa có con. Nhìn các cặp vợ chồng khác vài tháng, nửa năm đã thấy báo tin vui mà vợ chồng Hân lo sốt vó vì dù hai người “thả” nhưng vẫn chưa thấy có gì.
Đằng nội nhà Vinh thấy mãi không có cháu bế thì xì xầm bàn tán, nói Hân không biết đẻ. Đến Vinh cũng lo lắng không yên khi trách nhiệm có con nối dõi, có cháu cho ông bà nội bế đè nặng lên vai mình.
Hai vợ chồng đi khám thì mới té ngửa ra khi kết quả cho thấy, người không có khả năng có con lại chính là Vinh. Nhìn chồng đau đớn và suy sụp, Hân cũng thấy lòng mình đau như có dao cứa. Vì thế, Hân chẳng hé răng nói bất cứ lời nào về việc chồng vô sinh với mọi người, cô vẫn gánh lên vai mình cái tội “bất hiếu”, “tịt” với cả hai họ.
Cho tới một lần, trong đám giỗ tập trung đông đủ anh em họ hàng, mẹ chồng cô, trước mặt bao người lên tiếng chửi đổng ám chỉ cô: “Con gà mà không biết đẻ trứng thì mang thịt thôi, nuôi làm gì cho tốn cơm tốn gạo!”.
Hân nghe được mà ứa nước mắt. Vinh lúc này mới thấu hiểu sâu sắc nỗi tủi thân mà vợ đã vì mình mà phải gánh chịu bấy lâu nay.
Tối đó về nhà, Vinh đã nói chuyện thẳng thắn với vợ. Anh cho cô 2 lựa chọn, một là chia tay để giải thoát cho Hân để cô đi tìm hạnh phúc mới, tìm người đàn ông nào có thể cho cô được thực hiện thiên chức cao cả của người phụ nữ là làm mẹ.
Hoặc, cô có thể đi kiếm một đứa con, anh sẽ coi nó như con đẻ của mình, hai người lại sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc. Anh đưa ra phương án ấy là vì anh tôn trọng cô, muốn cô có được đứa con của chính mình chứ không phải đi xin con nuôi, vì dẫu sao con nuôi cũng không phải máu mủ ruột rà.
Video đang HOT
Cuối cùng, dưới sức ép của dư luận và khao khát chảy bỏng được làm mẹ của một người phụ nữ, Hân đã phải cố gắng hạ quyết tâm lên kế hoạch… phản bội chồng, kiếm một đứa con (Ảnh minh họa).
Rời xa Vinh thì Hân thực sự không làm được. Hai người trước khi cưới nhau đã có 3 năm yêu nhau – một tình yêu đẹp và đầy lãng mạn. Vinh là một người đàn ông tốt, yêu và quan tâm đến Hân nhất mực. Cô đã nguyện cả đời này ở bên anh, cùng anh chia sẻ đắng cay, hạnh phúc. Hơn nữa, trong lúc Vinh đang tuyệt vọng thế này, cô không thể nhẫn tâm bỏ anh mà đi được.
Về lựa chọn thứ 2 Vinh đưa ra, Hân cũng có cân nhắc đến, nhưng làm sao cô có thể đủ dũng cảm thực hiện nó. Làm điều ấy nghĩa là cô phải phản bội chồng mình, không những thế còn có con với người đàn ông khác, cho dù đó chỉ là một cuộc giao dịch để có con mà thôi. Vậy là chuyện đó bị gác lại.
Nhưng cuộc sống hôn nhân không có tiếng trẻ thơ thật trống trải và lạnh lẽo. Nhiều đêm Hân thèm nghe tiếng trẻ con khóc đến nát lòng, nhiều khi khao khát được nâng niu, bế ẵm trên tay mình một sinh linh bé nhỏ đến cháy gan cháy ruột.
Cuối cùng, dưới sức ép của dư luận và khao khát chảy bỏng được làm mẹ của một người phụ nữ, Hân đã phải cố gắng hạ quyết tâm lên kế hoạch… phản bội chồng, kiếm một đứa con. Vinh, chồng cô hoàn toàn đồng ý với ý kiến này. Hân hiểu Vinh, biết rằng thật lòng anh muốn như vậy chứ không phải bày trò để thử lòng cô. Và anh chắc chắn sẽ đối xử với đứa con này như chính con ruột của mình.
Qua người bạn thân, Hân được giới thiệu cho một người đàn ông khỏe mạnh, khá thành đạt. Ở trong mối quan hệ mới này, Hân sẽ nói dối và đóng tròn vai là một người đàn bà lấy chồng 3 năm nay nhưng buồn nản vì chồng yếu sinh lý, không thể sinh con. Vì cuộc sống hôn nhân quá ngột ngạt, vợ chồng thường xuyên cãi vã khi không có tiếng trẻ thơ nên cô buông mình.
Tất nhiên, kế hoạch “xin giống” hoàn toàn được giấu kín cho tới khi nào Hân có bầu. Lúc ấy, Hân sẽ chủ động rút lui và cắt đứt hết mọi liên lạc với người đàn ông này.
Thế là, Hân bắt đầu chủ động lên kế hoạch “phản bội” chồng của mình. Dù mọi đường đi nước bước của kế hoạch đã được Hân và cô bạn vạch ra, tính toán đâu vào đấy nhưng trước cuộc gặp gỡ với người đàn ông lạ, Hân vẫn run rẩy và sợ hãi như cô sắp thực hiện một tội lỗi tày trời nào đó.
Còn Vinh, mấy ngày hôm nay, anh cũng lờ mờ biết trong đầu vợ đang suy tình những gì. Nhưng tình yêu thương dành cho vợ quá lớn khiến anh chỉ muốn cô có được đứa con mà cô hằng ao ước. Mọi người sẽ không tin một người đàn ông có thể chịu nỗi đau bị vợ cắm sừng, nhưng có ở vào hoàn cảnh Vinh, có tình yêu, tình thương dành cho vợ lớn như anh mới có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này. Thực lòng mình, chỉ cần Hân còn chịu ở bên cạnh anh là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Vào cái ngày Hân sợ hãi đi gặp người đàn ông ấy, Vinh ngồi câm lặng trong ngôi nhà của hai người. Còn Hân, ngồi trước mặt người đàn ông đẹp trai, ga lăng ấy mà trong suy nghĩ cô lúc này chỉ còn hình ảnh người chồng thân thương cùng những năm tháng tươi đẹp hai người đã có với nhau.
Khi bước chân theo người đàn ông lạ vào phòng khách sạn đã đặt trước, Hân vẫn cứ như người mộng du. Chỉ đến khi anh ta bắt đầu ôm hôn và dần cởi từng lớp quần áo trên người cô, Hân mới bừng tỉnh, hốt hoảng tự hỏi: “Mình đang làm gì thế này?”. Trong giây phút ấy, hình bóng cô đơn của Vinh đang đợi cô về hiện lên và nó đã bóp nghẹt trái tim Hân.
Cô vùng bỏ chạy khỏi căn phòng tội lỗi ấy, vội vã lao ngay về nhà. Mở cửa, cô thấy Vinh đang ngồi trong bóng tối, chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn loạn thì cô chạy đến, nhào vào lòng anh. Giọt nước mắt lăn dài trên má, cô nói trong tiếng nấc: “Mình xin con nuôi anh nhé!”.
Hạnh phúc hay là sự cảm động, Vinh không biết. Chỉ biết trái tim anh bỗng chốc bị cảm giác ấm áp chiếm trọn và trong đôi mắt của người đàn ông mạnh mẽ ấy đã rơi những giọt nước mắt hiếm hoi.
Theo afamily
Chồng vô sinh, vợ chịu nhục
Mặc dù qua thăm khám hiếm muộn, nhiều cặp vợ chồng có thể biết chính xác nguyên vô sinh xuất phát từ phía nào. Song nhiều người chồng vẫn quy chụp, đổ mọi tội lỗi lên vai người phụ nữ.
Chị Bích (Mai Động, Hà Nội) đã cưới chồng được gần 3 năm nay nhưng vẫn chưa có tin vui. Dù rất mong mỏi có một đứa con cho vui cửa vui nhà song hai vợ chồng Bích cứ bận rộn công việc nên lần lữa hơn 2 năm nay không chịu đi khám.
Mãi đến khi bố mẹ chồng giục giã, hỏi han nhiều quá, bày tỏ rõ nỗi lo lắng "cháy ruột" của ông bà, anh chị mới quyết định đến bệnh viện khám để biết rõ nguyên nhân.
Theo kết quả khám thì anh Tuấn - chồng chị bị yếu tinh trùng. Về nhà, anh chị cũng báo cáo lại với toàn thể gia đình nhà chồng. Đồng thời chị Bích cũng tích cực thuốc thang, ăn uống những mong cải thiện được.
Nhưng mọi chuyện không có gì đáng nói nếu gia đình anh Tuấn không đổ lỗi cho nguyên nhân hiếm muộn là do chị, dẫu cho họ biết thừa kết quả thăm khám là do anh Tuấn.
Hai chị gái chồng đua nhau kết tội em dâu: "Chỉ cần một con tinh trùng khỏe mạnh thôi cũng có con. Tại 'máy' không nhạy nên nhà này mới không có cháu".
Chưa hết u uất, chị Bích lại bị mẹ chồng quở trách: "Cô là vợ, chồng khỏe hay yếu là do cô chăm sóc. Vụng về không chăm chồng đến nơi đến chốn còn lôi giấy khám ra mà quy chụp chồng hiếm muộn à?".
Trong nhà "đóng cửa bảo nhau" chưa thỏa, cả nhà chồng chị Bích còn đi rêu rao khắp phố, dọa dẫm: "'Mái không biết đẻ thì 'trống' đi kiếm trứng khác".
Cứ thế, cả họ hàng, khu phố biết chuyện nhà chị. Thậm chí, được nghe lời "tố cáo" của gia đình nhà chồng với Bích, đi đâu chị cũng được nghe những câu hỏi về chuyện vốn đau đầu này.
Không ít lần chị khóc hết nước mắt định gói ghém đồ đạc về nhà ngoại. Nhưng rồi chồng chị lại nửa như khuyên can, nửa như thách thức: "Phụ nữ vất vả vì chồng một tí mà đã than. Không lẽ em muốn cả xã hội này nhìn tôi là thằng...yếu à?", thành ra chị không dám về.
Đoản khúc trách cứ, quy chụp cứ thi nhau dội hết lên đầu chị Bích. Chị ngao ngán thở dài: "Sống với nhau mấy năm trời rồi, giờ bỏ đi thì có lỗi với chồng quá. Ở lại thì bị kết tội này nọ. Họ không ở trong hoàn cảnh mình, họ không biết mình buồn bã, lo lắng đến cỡ nào mà còn 'đổ thêm dầu vào lửa'. Thôi thì số phận mình thế, đành cố gắng chứ biết làm thế nào. Hy vọng sau một thời gian thuốc men, ăn uống theo chỉ dẫn của bác sỹ, hai vợ chồng sẽ có tin vui".
Nói thì nói vậy, thực tế chị thường xuyên bị những cơn đau đầu hành hạ vì ức chế tinh thần và lo nghĩ quá nhiều.
Chị thường xuyên bị những cơn đau đầu hành hạ vì ức chế tinh thần và lo nghĩ quá nhiều khi bị nhà chồng đổ lỗi hiếm muộn (Ảnh minh họa).
Cũng đang trong hoàn cảnh hiếm muộn đường con cái như chị Bích là vợ chồng Hoài (Sóc Sơn, Hà Nội). Điều khác biệt là Hoài bị buộc tội vô sinh vì mẹ đẻ chị trước kia đã từng... chậm có con.
Ngày trước, bố Hoài đi công tác trong Miền Nam, khoảng 3 tháng mới về thăm gia đình được một lần. Thế nên, hơn 3 năm sau ngày cưới, mẹ Hoài mới đậu thai và sinh ra chị.
Còn Hoài, sau hơn 2 năm kết hôn, thấy vợ chồng Hoài mãi không thông báo tin vui, cả gia đình, họ hàng nhà chồng đều thi nhau đổ lỗi: "Mẹ nào con nấy".
Quá uất ức, Hoài động viên chồng cùng đi khám hiếm muộn. Bác sĩ kết luận chồng Hoài bị giãn tĩnh mạch thừng tinh, cần điều trị mới mong có con bế bồng.
Về nhà, bố mẹ chồng bắt chồng Hoài phải uống thuốc Đông y vì: "Người ta mách uống thuốc nhà đấy tốt lắm, bao nhiêu người khỏi bệnh rồi".
Hoài giải thích với bố mẹ chồng nên theo Tây y sẽ phù hợp để chữa khỏi bệnh này hơn. Nhưng mẹ chồng Hoài nhất nhất bắt con trai làm theo ý mình. Bà còn quay sang vu cho Hoài tội: "Cô không muốn có con thì để chồng cô sinh".
Rồi mẹ chồng Hoài đay nghiến thêm: "Mẹ cô chậm có con nên giờ cô cũng 'nối gót' ấy chứ gì? Con tôi mờ mắt mới lao đầu lấy cô chứ ham hố gì cái ngữ đàn bà chậm con".
Chưa thỏa thê, bà còn chạy sang nhà ngoại Hoài để trách con dâu láo, dám cãi bố mẹ chồng. Thương con gái, mẹ Hoài nín lặng nghe bà thông gia "luận tội".
Khổ nhất là mỗi dịp họ hàng có giỗ chạp, Hoài phải "nén" tai nghe lời trách cứ của họ hàng nhà chồng. Những người thân họ hàng không hiểu chuyện như thím chồng Hoài cứ được thể nói: "Đẻ đi, không là... tịt đấy. Khổ cho anh chị tôi mãi chả có cháu bế".
Có lần ức chế quá, Hoài nói: "Không phải lỗi tại cháu". Anh trên em dưới nhà chồng được thể xông vào "dằn mặt" hỏi nhao nhao: "Thế là lỗi của ai, tại giời à? Cô chửa hay chồng chửa mà bảo không phải lỗi của mình?".
"Sống chung với lũ" khiến Hoài mệt mỏi vô cùng. Dần dà, Hoài cố học cách bỏ ngoài tai lời dèm pha của thiên hạ, cô năng đi tập thể dục để thoải mái tinh thần, giải tỏa u uất trong lòng. Hoài cho rằng: "Mình cứ phải sống thoải mái đã mới động viên chồng chữa bệnh được".
Theo Afamily
Muốn có con phải ngủ với anh trai chồng Giờ chỉ còn một lựa chọn đó là xin tinh trùng của anh trai chồng tôi. Anh đồng ý cho tinh trùng nhưng với điều kiện chính tôi là người nhận và cách thức cho là "cho trực tiếp". Chồng tôi chấp nhận chuyện vợ mình ngủ với anh trai... (Ảnh minh họa) Lấy nhau đã 5 năm mà chúng tôi không có...