Kẻ đứng sau hạnh phúc
Tất cả giờ đây đã trở thành quá khứ rồi, một quá khứ mà em phải cố xoá nhòa hết…
“Giờ anh chỉ là… tất cả quá khứ em phải cố xoá…trong nước mắt!”. Nụ cười anh vẫn như xưa mà lòng anh nay khác rồi, chỉ còn lại em với bộn bề quá khứ, em muốn quên và cố quên…
Mỗi ngày trôi qua lại thấy sợ nhất cảm giác lúc này, khi nằm một mình bắt đầu nghĩ vu vơ, buồn và lại khóc tự lúc nào. Em đưa tay lau vội những dòng nước mắt vì nếu khóc nữa là sẽ không dừng lại được và sợ một lúc nào đó, em sẽ không chịu đựng được nhiều hơn nữa.
Có phải em ngốc quá không khi cứ cố ôm những nỗi buồn? Vì nước mắt không màu nên người ta không thấy được những nỗi đau. Có những vết thương anh gây ra cho em, anh không biết không có nghĩa là nó không tồn tại. “Có những người bạn có thể thích vài ngày rồi thôi nhưng có một người bạn yêu đến suốt đời và không bao giờ dừng lại!”. Không phải anh đâu bởi nếu là anh thì em thật đáng thương khi suốt đời yêu một người không phải của mình ư? Thế thì oan uổng cho trái tim tội nghiệp của em chỉ biết yêu thương mà không được yêu thương. Thế nên chính những người mình yêu thương nhiều nhất lại là người đáng sợ nhất vì khi họ làm mình tổn thương thì vết thương đó là vết thương đau nhất.
Chắc chắn rồi! Em sợ cái cảm giác bị bỏ rơi, nó thật kinh khủng, hụt hẫng và bất lực. Hôm nay cũng là một ngày thật mệt mỏi khi anh không tin lời em nói, khi anh không muốn nghe suy nghĩ của em, khi anh phủ nhận toàn bộ những gì em cố gắng! Chuyện hai chúng ta bây giờ khác rồi, em càng nói anh càng nghĩ sai về em thôi, biết làm sao được phải không anh?
Em chỉ biết cố để nước mắt không rơi ít nhất là khi em đứng trước anh. Anh không có quyền nhìn thấy những giọt nước mắt đó và càng không có quyền làm em khóc. Em biết em cố chấp, cứ cố giũ những nỗi buồn để bản thân mệt mỏi nhưng đôi khi không phải muốn quên là có thể quên được.
Người ta bảo người như em sẽ rất khó hạnh phúc, nghe mà thấy nhói đau. Chẳng lẽ mình xấu xa đến mức không đáng được hưởng hạnh phúc tù một tình yêu chân thành, mà cứ mãi ôm lấy những nỗi buồn? Nước mắt của em, đôi khi không hiểu sao nữa, có lúc không thể khóc, lại có lúc không thể ngừng khóc, có phải tâm lý em có vấn đề rồi không?
Video đang HOT
Tất cả giờ đây đã trở thành quá khứ rồi (Ảnh minh họa)
Sao tâm trạng em lúc nào cũng u uất buồn phiền, dù em cố cười, cố ăn mặc đẹp hơn, thay đổi mình nhiều hơn nhưng sao tâm trạng vẫn thế, vẫn thấy thật khó khăn! Tự khi nào mà cuộc sống hàng ngày của e, chỉ là làm việc và ngủ, không vui chơi, không bạn bè… nhạt nhẽo, cô độc, tẻ ngắt.
Có phải em đang tự hành hạ mình? Thật bất công với bản thân, tàn nhẫn với chính mình, nhiều lúc cũng thấy có lỗi với bản thân nhiều lắm nhưng biết làm sao, nỗi buồn phiền cứ bao trùm cuộc sống nên những thứ khác không còn cơ hội đến với em.
Có đắt quá không khi em biến mình thành người như thế chẳng vì lí do gì. Không tại ai cả, tại em thôi, trách em thôi, là em sai từ khi bắt đầu rồi. Đôi khi một cô gái sẽ dùng nhiều cách, hi sinh nhiều thứ để chứng minh tình cảm của mình. Còn người đàn ông sẽ dùng chính những thứ mà cô đã làm để chỉ rõ cho cô thấy rằng, cô đã quá khờ dại.
Có lúc em nghĩ, nếu trước đây không gặp anh thì cuộc sống của em giờ như thế nào rồi? Có nhiều nỗi buồn như giờ không? Hoặc nếu có gặp anh và trái tim em sắt đá hơn khi không yêu anh thì thời gian vừa qua em có khóc nhiều thế không? Và nếu là một người khác anh thì em của bây giờ sẽ như thế nào? Có cười nhiều hơn, vui nhiều hơn? Hay còn tệ hơn?
Tự nhiên em thấy thèm cảm giác được quên hết mọi thứ xung quanh, được vui cười thoải mái bên cạnh người mình yêu, đã quá lâu và quá xa để có lại cảm giác đó, mà có lẽ là không bao giờ nữa bởi quá khứ và những điều đã xảy ra là một bức tường ngăn cách, quá khó để phá vỡ nó…
“Rời vòng tay em anh vẫn có nơi để quay trở về, còn rời xa anh em biết đi đâu cho vơi nỗi đau, người ta hay em mãi mãi cũng không bao giờ mong sẽ có anh trọn vẹn” đúng như thế phải không anh? Tình cảm của ngày hôm qua đã qua rồi mà sao hôm nay không thể lãng quên để bước tiếp. Tình yêu xa vời nhất là khi người ấy ở ngay bên cạnh bạn nhưng lại nhớ nhung một người khác và… Tình yêu cô đơn nhất là khi biết rõ người ấy không yêu mình, nhưng bạn vẫn yêu người ta. Cô đơn nhất đấy anh biết không? Em đã cô đơn biết bao nhiêu trong tình yêu này, khi vui em cô đơn và khi buồn em càng cô đơn hơn. Những ngày sinh nhật hay ngày kỷ niệm là những ngày cảm nhận rõ nhất nỗi cô đơn. Còn anh – anh ở đâu khi em đang cô đơn như vậy? Em yêu anh nhiều, quan tâm anh nhiều để nhận lấy sự cô đơn riêng mình chịu đựng. Suốt thời gian qua, tình yêu ấy kéo dài bao nhiêu thì em cô đơn bấy nhiêu. Chẳng nhẽ tình cảm của anh là thế sao? Tình yêu anh dành cho em là thế sao? Nghĩ đến đây sao trái tim em lại run lên từng cơn sợ hãi
Người ta vẫn bảo vết thương ngoài da có thể lành, còn vết thương trong lòng thì không thể… Tất cả giờ đây đã trở thành quá khứ rồi, một quá khứ mà em phải cố xoá nếu không em phải cất nó vào tận sâu đáy tim mình để không phải khóc thêm vì anh nữa.
Có lẽ cả trái tim và lý trí của em đều cần phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi để lấy sức, để chôn giấu quá khứ và chuẩn bị cho tương lai, để giải toả hết những mệt mỏi áp lực bấy lâu nay đè nén con người em… Có lẽ thế!
Em chỉ là người đứng sau hạnh phúc của người khác, phải không anh?
Theo VNE
Vì tình dục, tôi sắp tuột khỏi tay một 'gia đình êm ấm'
Gần 10 năm sống bên người vợ hoàn hảo, tôi chạy theo em với tình yêu rất bản năng.
Tôi là người đàn ông lãng đãng. Chỉ có tôi mới hiểu rõ nhất bản năng của mình muốn gì và đến mức độ nào. Điều này đã làm cho vợ tôi đau khổ và gia đình có nguy cơ tan vỡ trong khi con trai tôi giống tôi như hai giọt nước mới được bốn tháng tuổi.
Tôi năm nay ngoài ba mươi tuổi, phong độ và lãng mạn với công việc ổn định tại một công ty nước giải khát nổi tiếng của thế giới. Vợ tôi là người vợ lý tưởng và son sắt nhất mà tôi được biết, là người con gái tuyệt vời trong vai trò làm vợ, làm mẹ vẹn toàn. Chúng tôi đã yêu nhau gần 10 năm với nhiều thăng trầm trong cuộc sống của thời sinh viên mơ mộng. Tôi yêu vợ tôi từ khi tôi mới vào trường đại học Bách Khoa và cô ấy đã học năm thứ hai của trường này. Thời gian lại vội vàng như chính bản thân nó vậy, chẳng chờ đợi một ai cho dù có nhiều người muốn níu kéo tuổi xuân và tình yêu thời trai trẻ của mình. Và chúng tôi đã có một thiên thần đáng yêu nhất.
Vợ tôi, một người phụ nữ đẹp, trí thức và bao dung. Tôi đã yêu cô ấy đến cháy lòng trong suốt thời gian yêu nhau và bây giờ vẫn thế. Vẫn như bao người khác, tôi khát khao rất bản năng của người đàn ông. Tôi có sự kiên nhẫn và mãnh liệt để đưa đến cho vợ tôi hạnh phúc trong ái ân vợ chồng. Trong giới hạn bền vững tương đối của tình yêu thương ái ân, sự cân bằng giữa cho và nhận của chúng tôi có sự chênh vênh vô thức. Tôi cứ cho đi và cô ấy cứ nhận với những xúc cảm bản năng mãnh liệt đến hững hờ. Điều đó đã trở thành quy luật trong cuộc sống vợ chồng gần mười năm nay.
Và rồi, tôi đã gặp người trong sự mơ hồ hạnh phúc. Cuộc đời vốn sóng gió với sự bình yên kiếm tìm, tôi nhận ra em trong sự cho đi hờn tủi, lầm lũi của mười năm ái ân vợ chồng. Tôi đã bắt đầu được nhận và đón nhận những tia nắng đầu tiên ấm áp say xưa. Bản năng và tâm hồn của tôi đã được em chăm sóc với tình yêu mà người ta gọi là "ngoại tình" sai trái. Tôi đã ngoại tình như thế, xót xa.
Hãy cho tôi một lời khuyên, chia sẻ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình đầu khó phai Tình yêuóến giờ em vẫn không thể nà quên... Anh yêu! Cho phép emc gọi anh nh vậy nhé vì dù sao chúng mìnhã một lần yêu nhau. Tình yêuóến giờ em vẫn không thể nà quên. Ngày ấy, anh còn nhớ không? Chiều hômó chúng mìnhã quen nhau thậtnh cờ. Và buổi ti hômó trái tim em bắtầu daoộng ng nhịpập kỳ...