Ít nói, sống thu mình, em thấy bị bỏ rơi
Ba mẹ em cứ thở ngắn than dài về em, sợ sau này em trở thành một đứa vô dụng. Thậm chí ba mẹ em còn coi rằng việc em sinh ra như thế để trả nợ cho gia nghiệp của nhà em.
Hỏi: Xin chào Linh Tâm!
Em năm nay 17 t.uổi, được sinh ra trong một gia đình đầm ấm, có ba, có mẹ bao bọc, quan tâm, có chị em yêu thương nhau. Gia đình em cũng khá giả nên những nhu cầu vật chất không ảnh hưởng đến em.
Ảnh minh họa
Có lẽ ai cũng nghĩ rằng mọi việc như vậy là đáng mơ ước rồi. Nhưng trong 3 chị em, em là người trầm nhất. Em có ít bạn bè, cũng không hoạt bát, sôi nổi, vui vẻ như chị em của mình.
Hai anh và chị của em năng nổ, hay nói và khéo léo bao nhiêu thì em lại ngược lại. Mọi người có rất nhiều bạn bè để nói chuyện, cảm giác đó thực sự em rất muốn, em luôn muốn được có nhiều bạn bè, em muốn được mọi người quan tâm mình.
Nhưng vì quá ít nói, ngay cả trong nhà hầu như em cũng không nói chuyện với bất cứ ai nên em cảm giác dần dần mọi người trong gia đình em hầu như không còn coi trọng vai trò của em nữa. Ba mẹ em cứ thở ngắn than dài về em, sợ sau này em trở thành một đứa vô dụng, thậm chí ba mẹ em còn coi rằng việc em sinh ra như thế để trả nợ cho gia nghiệp của nhà em.
Video đang HOT
Em cảm thấy buồn vô cùng. Em luôn cảm thấy mình bị bỏ rơi, nhiều khi nhìn mọi người xunh quanh bạn bè nay nọ, chỉ có mỗi mình với mình, lạc lõng, bơ vơ, họ không để ý tới mình nữa mặc dù có ai biết lúc đó em khao khát được có 1 người bên cạnh mình nhường nào….
Chính vì điều đó, càng ngày em càng ít nói, sợ bị tổn thương, có lúc tưởng như bị trầm cảm… thực sự em buồn lắm.
Cách đây hai tuần, em tình cờ nghe thấy mẹ nói chuyện với anh trai và chị gái em: “Con H. (tên em) tính nó đã dở như thế rồi, chắc sau này nó cũng không làm được trò trống gì đâu, ba mẹ sau này chuyển giao hết tài sản của nó cho các con, rồi các con trông nom em lúc ba mẹ không còn nữa, chứ để nó sống một mình, nó sống ra sao được”.
Em nghe câu đó mà em ngồi gục xuống khóc luôn, em không nghĩ rằng trong mắt mọi người mình lại trở nên vô dụng đến thế.
Em muốn bỏ nhà ra đi, nhưng em không biết mình sẽ bắt đầu từ đâu nữa. Em mong các anh chị cho em lời khuyên.
Em gái vô dụng
-
Em thân mến!
Sinh ra trên cuộc đời này không có gì là hoàn hảo cả, và cuộc sống cũng rất công bằng với tất cả mọi người, khi có một khuyết điểm này sẽ có những ưu điểm kia để bù đắp.
Em cũng vậy, cuộc sống của em cũng là niềm mơ ước của bao nhiêu người khác. Mọi người đang bàn tán và làm em cảm thấy buồn, nhưng có khi nào em nghĩ rằng đó cũng là sự quan tâm của ba mẹ và anh chị dành cho em hay không?
Có thể ba mẹ thấy em không phải là người năng động, nên sự quan tâm của ba mẹ dành cho khác hơn so với các anh chị, nếu ba mẹ cứ gây áp lực cho em bằng cách em phải bằng được anh chị mình, lúc đó em có thấy dễ chịu hơn là ba mẹ đang tôn trọng và để em tự làm mọi thứ của mình?
Mỗi người sinh ra có những thế mạnh riêng, có thể em chưa phát hiện ra mình có những khả năng gì bởi em sống thu mình và ít giao tiếp với mọi người. Nhưng tuy nhiên, hiện nay có rất nhiều cách để giúp em thay đổi.
Những lớp học về kỹ năng sống, rất nhiều các hoạt động ngoại khóa thích hợp dành cho em và em có thể bắt đầu tìm lại chính mình ở những nơi như thế. Nếu có gì khó khăn, em có thể chia sẻ thêm với các nhà tư vấn tâm lý để cùng tìm thêm sự hỗ trợ và giúp em có thêm nhiều trải nghiệm về cuộc sống hơn, em nhé!
Chúc em mạnh mẽ và tự tin
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em tưởng...
Là một trưởng phòng năng động, cộng với vẻ ngoài xinh đẹp, em luôn là đối tượng săn đón của nhiều người. Nhưng em lại chọn anh, chàng trai không có gì nổi bật ngoài vẻ ít nói, hiền lành.
Khác hẳn những người khác, anh không tíu tít vồ vập mà luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng bí ẩn. Và điều đó đã hấp dẫn em, đến độ tự em tìm đến anh theo kiểu " cọc đi tìm trâu".
Em thường kiếm cớ rủ anh đi uống cà phê, đi dạo phố hay đi picnic ngày cuối tuần. Lúc đầu, anh ngần ngại. Nhưng thấy em nhiệt tình nên anh không từ chối. Em nhận ra, chúng mình có nhiều điểm tương đồng, nói chuyện với nhau không bao giờ chán.
Điều đặc biệt nhất là mỗi khi bên anh, em luôn cảm thấy bình an. Bình an đến độ tự cho phép mình bộc lộ hết con người thật, không dấu diếm, che đậy cảm xúc, giống như một đ.ứa t.rẻ ở bên người lớn mà nó yêu thương và tin cậy. Không một bí mật nào em không nói cho anh nghe. Không có điều gì em giữ lại trong lòng. Anh luôn lắng nghe, chăm chú. Luôn có những lời khuyên chuẩn xác và hợp lý đến kinh ngạc. Cứ thế, em hồn nhiên bên anh, hồn nhiên tự coi là bạn gái, là người tình của anh, dù chưa một lần được nghe anh tuyên bố điều đó. Em đã tưởng, anh ngại thổ lộ tình cảm với em vì mặc cảm " kém cạnh".
Đến một ngày, khi tình yêu đã quá lớn đến độ trái tim không thể chứa nổi, thay vì chờ đợi, em đã nói lời yêu anh. Em nói em muốn làm vợ anh, muốn được sống bên anh, suốt cuộc đời này... Em đã tưởng, anh sẽ rất vui vì nói hộ anh những điều anh chưa kịp ( hay chưa thể ) nói.
Song, thật bất ngờ. Anh không vui như em tưởng. Gương mặt chợt tối đi cùng ánh nhìn lảng tránh của anh khiến em ngạc nhiên và bối rối. Sau một hồi im lặng, anh nói, hãy coi anh như anh trai, hoặc coi anh như một người bạn thân. Thân hơn những người bạn thân nhất...
Đất dưới chân em như sụt xuống một mảng lớn. Em thấy mình chơi vơi như đang rơi xuống vực thẳm. Nỗi thất vọng bóp chặt trái tim em, đau thắt. Em đan những ngón tay vào nhau thật chặt để khỏi òa lên khóc nức nở, như một đ.ứa t.rẻ bị từ chối món quà nó chờ đợi. Một lúc lâu sau, em cố nuốt cục nghẹn đang dâng đầy trong ngực, thốt lên nghẹn ngào : " Vì sao ? Vậy mà , em đã tưởng ...". Rồi, ngay sau đó, em đã không thể kìm được nữa. Những gịot nước mắt cứ thế tuôn ra, nóng hổi và mặn chát. Anh đứng sững. Câm lặng nhìn em... Một lúc lâu sau, anh nói. Mỗi lời nói của anh như một nhát dao cứa vào tim em, đau nhói...
Anh thú nhận, anh không có cảm xúc với người khác giới. Anh không biết tại sao lại bị như vậy. Ngay từ nhỏ, anh đã thấy mình không giống đám bạn cùng lứa, dù mang hình hài một thằng con trai. Vì lẽ đó, anh cứ phải sống trong cảnh giác, luôn tìm mọi cách tự dấu mình. Gặp em, ở bên em, anh cảm thấy rất vui và hạnh phúc vì được yêu thương và tin cậy. Nhưng đó chỉ là tình anh em, tình bạn, chứ không phải là tình yêu.
Em ôm mặt, chạy thật nhanh, bỏ lại sau lưng tiếng gọi đ.au đ.ớn và tuyệt vọng của anh...
Tớ không thích cậu đâu, bởi vì tớ… yêu cậu! Cậu - con trai, cao, gầy, ít nói (kiêu như sao Hàn), tôn thờ màu trắng Tớ - con gái, dễ thương, nhiều lời. Tớ là bảy sắc cầu vồng (đừng nói tớ màu mè khi tớ riêng một sắc màu ^^). Cậu - thường đi học sớm, sẽ không đi cửa chính vào lớp nếu có tớ đứng ở đó. Tớ -...