Ít nói, sống thu mình, em thấy bị bỏ rơi
Ba mẹ em cứ thở ngắn than dài về em, sợ sau này em trở thành một đứa vô dụng. Thậm chí ba mẹ em còn coi rằng việc em sinh ra như thế để trả nợ cho gia nghiệp của nhà em.
Hỏi: Xin chào Linh Tâm!
Em năm nay 17 tuổi, được sinh ra trong một gia đình đầm ấm, có ba, có mẹ bao bọc, quan tâm, có chị em yêu thương nhau. Gia đình em cũng khá giả nên những nhu cầu vật chất không ảnh hưởng đến em.
Ảnh minh họa
Có lẽ ai cũng nghĩ rằng mọi việc như vậy là đáng mơ ước rồi. Nhưng trong 3 chị em, em là người trầm nhất. Em có ít bạn bè, cũng không hoạt bát, sôi nổi, vui vẻ như chị em của mình.
Hai anh và chị của em năng nổ, hay nói và khéo léo bao nhiêu thì em lại ngược lại. Mọi người có rất nhiều bạn bè để nói chuyện, cảm giác đó thực sự em rất muốn, em luôn muốn được có nhiều bạn bè, em muốn được mọi người quan tâm mình.
Nhưng vì quá ít nói, ngay cả trong nhà hầu như em cũng không nói chuyện với bất cứ ai nên em cảm giác dần dần mọi người trong gia đình em hầu như không còn coi trọng vai trò của em nữa. Ba mẹ em cứ thở ngắn than dài về em, sợ sau này em trở thành một đứa vô dụng, thậm chí ba mẹ em còn coi rằng việc em sinh ra như thế để trả nợ cho gia nghiệp của nhà em.
Em cảm thấy buồn vô cùng. Em luôn cảm thấy mình bị bỏ rơi, nhiều khi nhìn mọi người xunh quanh bạn bè nay nọ, chỉ có mỗi mình với mình, lạc lõng, bơ vơ, họ không để ý tới mình nữa mặc dù có ai biết lúc đó em khao khát được có 1 người bên cạnh mình nhường nào….
Chính vì điều đó, càng ngày em càng ít nói, sợ bị tổn thương, có lúc tưởng như bị trầm cảm… thực sự em buồn lắm.
Video đang HOT
Cách đây hai tuần, em tình cờ nghe thấy mẹ nói chuyện với anh trai và chị gái em: “Con H. (tên em) tính nó đã dở như thế rồi, chắc sau này nó cũng không làm được trò trống gì đâu, ba mẹ sau này chuyển giao hết tài sản của nó cho các con, rồi các con trông nom em lúc ba mẹ không còn nữa, chứ để nó sống một mình, nó sống ra sao được”.
Em nghe câu đó mà em ngồi gục xuống khóc luôn, em không nghĩ rằng trong mắt mọi người mình lại trở nên vô dụng đến thế.
Em muốn bỏ nhà ra đi, nhưng em không biết mình sẽ bắt đầu từ đâu nữa. Em mong các anh chị cho em lời khuyên.
Em gái vô dụng
-
Em thân mến!
Sinh ra trên cuộc đời này không có gì là hoàn hảo cả, và cuộc sống cũng rất công bằng với tất cả mọi người, khi có một khuyết điểm này sẽ có những ưu điểm kia để bù đắp.
Em cũng vậy, cuộc sống của em cũng là niềm mơ ước của bao nhiêu người khác. Mọi người đang bàn tán và làm em cảm thấy buồn, nhưng có khi nào em nghĩ rằng đó cũng là sự quan tâm của ba mẹ và anh chị dành cho em hay không?
Có thể ba mẹ thấy em không phải là người năng động, nên sự quan tâm của ba mẹ dành cho khác hơn so với các anh chị, nếu ba mẹ cứ gây áp lực cho em bằng cách em phải bằng được anh chị mình, lúc đó em có thấy dễ chịu hơn là ba mẹ đang tôn trọng và để em tự làm mọi thứ của mình?
Mỗi người sinh ra có những thế mạnh riêng, có thể em chưa phát hiện ra mình có những khả năng gì bởi em sống thu mình và ít giao tiếp với mọi người. Nhưng tuy nhiên, hiện nay có rất nhiều cách để giúp em thay đổi.
Những lớp học về kỹ năng sống, rất nhiều các hoạt động ngoại khóa thích hợp dành cho em và em có thể bắt đầu tìm lại chính mình ở những nơi như thế. Nếu có gì khó khăn, em có thể chia sẻ thêm với các nhà tư vấn tâm lý để cùng tìm thêm sự hỗ trợ và giúp em có thêm nhiều trải nghiệm về cuộc sống hơn, em nhé!
Chúc em mạnh mẽ và tự tin
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì sao chúng ta ly hôn?
Khăng khăng nộp đơn ra tòa, em thấy nhẹ nhõm khi không còn phải sống chung với anh. Nhưng cảm giác này chỉ tồn tại một thời gian ngắn.
Anh nhường lại cho em căn nhà và tất cả đồ đạc. Chúng mình chưa có con nên mọi việc cũng đơn giản. Anh bảo lương anh cao hơn, anh sẽ dễ dàng mua được nhà hơn em. Em cũng thấy như thế là hợp lý, dù sao ngôi nhà này cũng có một phần công sức của em. Hơn nữa, anh lại là người gây ra tội lỗi, kẻ gây ra tội thì phải biết nhún nhường.
Từ hôm nộp đơn xong, anh không về nhà. Thế là em được ở một mình trong căn nhà rộng thênh thang. Em không còn phải nghe những tiếng hò hét thâu đêm vì những trận cầu nảy lửa của anh nữa. Cũng chẳng phải còng lưng dọn dẹp "chiến trường" anh và bạn mình để lại sau những trận nhậu nhẹt linh đình. Em ghét cái mùi kinh khủng ấy. Nhưng anh vốn nhiều bạn, nhà mình lại rộng rãi nên hễ có dịp là anh gọi bạn về.
Anh có những thói quen em chẳng thể nào chấp nhận nổi. Anh thức khuya nhưng lại dậy vào 5 giờ sáng. Hễ dậy là anh lại mở máy tập thể dục ầm ầm làm em chẳng thể nào ngủ nổi. Em đã góp ý với anh bao nhiêu lần, thế mà anh cũng chẳng bỏ được. Anh bảo, thay vì cứ cằn nhằn và ngủ nướng thì em hãy dậy tập thể dục cùng anh.
Em đã nghĩ hôn nhân là một cuộc sống hòan hảo, không được phép phạm sai lầm. (Ảnh minh họa)
Nhưng em không phải là anh. Em đã bù đầu với việc cơ quan và việc nhà rồi. Em cần ngủ để lấy lại sức lực. Anh chẳng hề thương và tôn trọng em gì cả. Đến cả giấc ngủ của vợ anh cũng không biết gìn giữ thì còn nói gì đến mấy chuyện to tát khác?
Bây giờ không có anh, em được ngủ đến 7h, cũng không phải bực tức vì tiếng máy tập cứ đập thình thịch vào tai nữa. Không có anh, em thấy mình được tự do làm những gì mình thích - điều mà khi mình sống chung với nhau, em chẳng bao giờ được làm.
Không có anh, em muốn ăn khi nào thì ăn, cũng chẳng phải tất tả chạy về đi chợ, rồi tất tả nấu nướng. Anh vốn bị cao huyết áp nên lần nào nấu ăn, em cũng phải bỏ thật nhạt, ít dầu. Mà em thì chẳng thích ăn như thế chút nào. Bây giờ không có anh, em tha hồ ăn đồ chiên, ăn thịt và cả ăn mặn như thói quen của em nữa.
Mấy ngày đầu, em thấy cuộc sống một mình thật thỏai mái biết bao. Em không còn phải chịu đựng những suy nghĩ và hành động quá vô lý của anh nữa. Anh kiêng khem chuyện ăn uống nhưng lại nhậu nhẹt. Em đã nói với anh bao nhiêu lần, thế mà anh cứ bảo: "thì mình cũng phải xã giao chứ em, tránh sao được". Em nghe anh nói mà thấy ấm ức, em cực khổ nấu từng bữa ăn cho anh để rồi anh lại phụ công em không chút thương tiếc.
Chưa hết, giờ không có anh, căn nhà của chúng ta đã ngăn nắp và đẹp lên rất nhiều. Hồi trước, anh toàn vứt áo quần luộm thuộm ở trên giường, trên ghế, thậm chí, ở cả nhà bếp nữa. Mỗi lần giặt, em phải đi gom từng chỗ. Mà có phải lúc nào em cũng rảnh rỗi đâu chứ. Em thấy anh xem em chẳng khác gì con ô sin là mấy.
Đằng sau những cãi vã, bất đồng, em vẫn được anh yêu thương theo cách mà bây giờ em mới nhận ra. (Ảnh minh họa)
Một tuần trôi qua, em chợt thấy có cái gì đó là lạ. Em không còn cái cảm giác thoải mái khi được độc chiếm căn nhà nữa. Em thấy trống vắng biết bao. Rồi những đêm khó ngủ vì lạnh và sợ, em vừa muốn gọi anh về vừa ngại. Em ngồi dậy, suy nghĩ về lý do khiến chúng mình ra tòa. Nhưng suy nghĩ mãi, em cũng không biết lý do chính là vì cái gì? Chả lẽ chỉ vì những chuyện em đã kể trên hay sao?
Khi tòa gọi hòa giải lần thứ nhất, em đã không còn mang gương mặt khó đăm đăm và sự "nhiệt tình" muốn ly hôn như lần đầu đến nộp đơn nữa. Em nhìn anh đầy vẻ "cầu khẩn", anh chỉ bảo: "Tôi sẽ làm theo những gì vợ tôi yêu cầu. Vì tôi là người có lỗi". Em thật sự chẳng biết phải yêu cầu điều gì nữa. Ý muốn ly hôn bây giờ đã lung lay, em chỉ muốn bảo anh về nhà nhưng không dám.
Em sốt cao. Anh lại chạy đến đầy vẻ lo lắng: "Sao em không gọi anh ngay. Để anh nấu cháo cho em nhé. Em thích ăn gì nào?". Em nhìn người đàn ông em đã từng "căm ghét đến tận xương tủy" mà nước mắt rưng rưng. Không hiểu tại sao em lại nói ra hai từ "ly dị" dễ dàng đến thế. Không phải vì em hết yêu anh, và thực sự anh cũng không phải là một người chồng đáng ghét, chỉ vì em nghĩ rằng chúng ta bất đồng nhiều thứ nghĩa là chúng ta không hề hạnh phúc.
Giờ đây em biết mình đã nhầm. Ngay cả khi em đòi ly hôn, anh vẫn luôn thương và nhường nhịn em. Anh để lại cho em nhà cửa và đồ đạc vì biết em khó bề xoay sở hơn anh. Anh có lúc cũng làm em mệt mỏi thật đấy, nhưng anh không giấu diếm con người thật của mình. Có lần em bảo: "Em chẳng có nhiều tật xấu giống anh. Nên em là người phải chịu đựng anh nhiều hơn", em nghĩ là anh sẽ giận, nhưng anh chỉ cười hì hì, bảo số anh may mắn vì có được một người vợ hoàn hảo.
Anh à! Khi em tự hỏi "vì sao chúng ta ly hôn" là em đã biết mình sai ở đâu đó rồi. Em đã nghĩ hôn nhân là một cuộc sống hòan hảo, không được phép phạm sai lầm, và khi một nửa của mình không có cùng sở thích với mình nghĩa là họ không yêu và không tôn trọng mình. Em đã nghĩ như thế và thấy khó chấp nhận những điều "trái khóay" mà anh vẫn thường làm.
Không biết trong cơn mê man, em đã nói những gì mà em thấy anh mỉm cười. Còn em, em nghĩ rằng, ngay sau khi khỏi ốm, em sẽ đi đến tòa và xin rút đơn ly hôn. Bởi em biết, đằng sau những cãi vã, bất đồng, em vẫn được anh yêu thương theo cách mà bây giờ em mới nhận ra.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em tưởng... Là một trưởng phòng năng động, cộng với vẻ ngoài xinh đẹp, em luôn là đối tượng săn đón của nhiều người. Nhưng em lại chọn anh, chàng trai không có gì nổi bật ngoài vẻ ít nói, hiền lành. Khác hẳn những người khác, anh không tíu tít vồ vập mà luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng bí ẩn. Và điều đó...