Hyundai đang cháy hàng tại Mỹ
Hãng xe lớn nhất Hàn Quốc đang tìm mọi cách để giữ thị phần thị trường Mỹ, nhưng lượng xe dự trữ của hãng lại gần như cạn kiệt.
Hyundai hiện đang nắm giữ 5% doanh số xe bán ra tại thị trường Mỹ, nhưng hãng đang cố gắng duy trì con số này với lượng xe dự trữ gần như cạn kiệt. Theo Detroit Free Press, tình hình này đã buộc Hyundai phải cắt giảm doanh số bán hàng và cố gắng nâng công suất tối đa nhà máy lắp ráp tại Alabama.
Lý do dẫn đến tính trạng cháy hàng của Hyundai là do cách quản lý sản xuất và quản lý sản phẩm đầu ra của Hyundai. Quá trình sản xuất và lưu kho của Hyundai chỉ trong khoảng 25-27 ngày, thậm chí là thấp hơn nữa. Ví như chiếc Azera 2012, thời gian lưu khó trung bình của mẫu sedan này chỉ là 12 ngày.
Theo Detroit Free Press, dù sở hữu 5% doanh số bán hàng của Hyundai trên toàn nước Mỹ, nhưng trong số 1.000 xe lưu kho và tại các đại lý của tất cả các hãng, trung bình chỉ có 25 chiếc Hyundai.
Video đang HOT
Mục tiêu của Hyundai là trong năm 2012 sẽ bán được 700.000 xe tại thị trường Mỹ, tăng khoảng 100.000 xe so với doanh số năm 2011. Nhưng không dễ để Hyundai đạt được điều này khi mà lượng xe cung ứng ra thị trường của Hyundai luôn trong tình trạng khan hiếm.
John Krafcik, Chủ tịch kiêm Giám đốc điều hành của Hyundai Mỹ, cho biết: “Hyundai không có kế hoạch xây dựng lại mô hình sản xuất hiện nay. Hãng mẹ của Hyundai đã đưa ra giới hạn về doanh số bán hàng trong năm 2012 để tập trung vào chất lượng mỗi chiếc xe bán ra.”
Theo autopro
Tình yêu diệu kỳ
Anh thầm cảm ơn cô đã đánh thức trái tim tưởng như đã chai sạn, cạn kiệt yêu thương.
Kiều Trang
(Truyện ngắn của tôi)
- Mình cưới nhau, anh nhé!
- Cho anh thêm thời gian.
- Em xin lỗi. Người con gái nào cũng có tuổi, cũng có một thời. Em sợ, em không chờ được nữa.
Điện thoại tắt, lòng anh nghẹn đắng. Cuộc sống xô bồ, công việc bận rộn, anh bước lặng dưới ánh chiều. Không phải bây giờ anh mới nghĩ, từ ngày đầu gặp em, yêu em cho đến bây giờ anh chỉ mong sao giữ được em ở bên mình mãi mãi. Thành phố bắt đầu lên đèn, bóng anh trải dài, méo mó trên đường tấp nập.
Nắng vàng những công trình anh xây, mồ hôi rơi đầy thấm ướt áo mà anh chẳng hay, không gì có thể ngăn cản anh với niềm hăng say công việc. Từng chi tiết trong công trình được anh kiểm tra, xem xét một cách cẩn thận, tỉ mỉ. Anh chẳng bao giờ giục giã hay cáu gắt với công nhân bởi anh biết mọi thứ muốn làm tốt, cần bình tĩnh và cần phải có sự chỉ bảo nhẹ nhàng. Năm tháng với anh được tính thật nhanh gọn, chỉ đơn giản bằng những công trình được hoàn thành.
- Anh đi đón em, em muốn sang thăm gia đình mình chứ không phải sang thăm anh.
Lời nói tỉnh bơ không một chút tình cảm dành cho anh. Lặng lẽ, anh dắt xe đi, lòng mong mỏi điều kỳ diệu sắp đến. Nhưng khi em bước chân rời khỏi nhà anh cũng là lúc trái tim em không còn chỗ cho anh.
Khi anh nhận công trình mới cũng là lúc nhận tin em lấy chồng. Không chút ngỡ ngàng nhưng anh hiểu cuộc sống này không cho phép anh chọn em. Anh cần một người hiểu và thông cảm với anh. Miếng trầu cay nồng đặc trưng trong ngày cưới em nhắc anh thêm nhớ thật nhiều.
Em lặng lẽ bước đi bên cạnh người chồng đầy hạnh phúc. Bất chợt giọt nước mắt rơi giữa lòng trống trải. Chiều dài trên con phố đầy hoa phượng đỏ. Bóng hoàng hôn chao choáng trên mặt nước biển mặn mòi. Anh bước đi chầm chầm theo dòng suy nghĩ miên man. Một cô bé thả diều cùng nhóm bạn xô anh ngã, anh tức tối định đứng dạy rồi la mắng om sòm, nhưng cô bé đã nhanh chóng đứng lên chạy lại đỡ anh dạy, miệng rối rít xin lỗi rồi cười trừ khiến anh không thể nhịn được cười.
Anh được mời dự buổi tiệc đặc biệt cùng những cô cậu sinh viên sôi nổi, nhiệt tình. Một bữa tiệc chỉ có trăng sao hòa theo tiếng đàn ghi ta nhẹ nhàng tan chảy vào tiếng sóng biển rì rào. Tiếng hát, tiếng hò reo, chuyện trò khiến anh cởi bỏ được hết tâm trạng buồn bực, chán chường. Càng về khuya, mặt biển dát một lớp vàng bàng bạc, óng ánh. Trong cái hư ảo, lung linh ấy, đôi mắt cô bé làm anh ngã lúc chiều sáng đẹp diệu kỳ, tiếng cười giòn tan khiến trái tim anh rung động.
Những ngày dài họ tíu tít bên nhau chạy khắp các con đường của thành phố khi đêm về hay nằm dài trên bãi cỏ cạnh triền đê, ngắm hoàng hôn trên biển mặn mòi. Không biết anh và cô bé ấy yêu nhau lúc nào, anh như con chim tìm thấy tổ ấm của mình sau bao ngày lưu lạc.
Anh hạnh phúc khi ở bên cô, hạnh phúc khi trái tim mình biết mở ra và đón nhận tình yêu. Anh thầm cảm ơn cô đã đánh thức trái tim tưởng như đã cằn đá, chai sạn, tưởng như đã hết yêu thương.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ai dắt em đi qua nỗi đau? (P.10) Tâm Lan đang chạy xuống lầu một quán cà phê thì đâm sầm vào người Kiều Thanh - Đêm qua, em mất ngủ à? - Hoàng Minh chau mày nhìn Tâm Lan đang nghịch chiếc thìa trong tách Capuchino. Anh gặng hỏi. - Không. Em ngủ ngon là đằng khác. Con gái cũng ngoan, chỉ có điều là thiếu một nụ hôn chúc...