Hy vọng…
Hy vọng nhen nhóm trong tôi nhưng rồi chưa được bao lâu thì nó lại tắt ngấm. Tôi không hiểu, tôi đã làm sai điều gì để người ta lại đối xử với tôi như vậy? Tại tôi không có bản lĩnh khi yêu người ta hay sao? Người ta nói lời yêu với tôi trước nhưng người ta không thể hiện hành động là yêu tôi. Người ta luôn làm tôi đau khổ, suy nghĩ và dằn vặt …
Người ta ơi! Sao phũ phàng với tôi vậy? Chưa bao giờ tôi sợ cảm giác bị bỏ rơi như lúc này cả. Ở độ tuổi này, không còn trẻ nữa nhưng cũng tạm đủ để hiểu hết về người ta rồi. Người ta đâu có gì đặc biệt nhưng người ta kiêu quá! Có phải vậy không nhỉ? Hay người ta coi đây chỉ là một trò giải trí? Chắc vậy thôi vì chỉ khi nào người ta thấy trống trải thì mới nghĩ đến tôi, mới online tâm sự cùng tôi. Tôi đã lầm tưởng rằng: Người ta yêu mến tôi, quan tâm đến tôi thực sự nhưng thời gian đã chứng minh rằng người ta quá tồi tệ.
Biết vậy mà tôi đâu có thể quên được người ta. Khoảng thời gian tôi nguôi ngoai nỗi nhớ đi thì người ta lại xuất hiện bên tôi nhẹ nhàng và dịu dàng như làn gió mơn man cảm giác của tôi. Những cảm xúc tưởng chừng như đã ngủ quên lúc này lại bùng cháy trong tôi mãnh liệt và dạt dào hơn bao giờ. Nhưng rồi, cảm xúc đó lại bị dội vào bởi tình cảm lạnh lùng của người ta như vậy đó.
Người ta làm tôi luôn tự hỏi rằng: mình là gì của người ta và người ta coi mình là gì? Chắc người ta không bao giờ đọc được những lời này và cũng không thể biết rằng, tôi yêu, tôn trọng người ta như thế nào? Hay tại tôi và người ta vô tình quen nên tôi vô tình được người ta buông lời quan tâm yêu thương? Người vô tình quen vậy mà tôi, tôi lại gắn bó. Tôi luôn tự hỏi: mình là người may mắn hay vô duyên?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em chào anh
Có lẽ sẽ có người cho tôi là ngu ngốc vì dẫu biết rõ đó là vô vọng, chỉ là tình cảm từ một phía và người ấy đã rời xa, nhưng tôi vẫn muốn chờ bởi tôi tin nếu tôi thành tâm, sống thật tốt và làm việc thật giỏi thì một ngày nào đó tôi sẽ lại có thể ở bên anh dẫu khoảng thời gian ấy chỉ được tính bằng phút, bằng giây.
Tôi, cho đến tận hôm nay vẫn không tin rằng anh đã đi xa. Chúng tôi bắt đầu "câu chuyện của nhau" bằng lời nói "đừng thương..." với nhau vì biết rõ chúng tôi mãi không thể thuộc về nhau và chưa khi nào chúng tôi nói tiếng yêu nhưng tôi vẫn lao vào "vực sâu" đó. Từ khi anh ra đi chưa một ngày là bình yên, là nắng ấm đối với tôi... Có lẽ anh đã mang nó đi thật rồi. Anh chỉ để lại cho tôi một lời nhắn: Đó sẽ là kỷ niệm mãi không quên trong đời anh, rồi im lặng và im lặng còn tôi ngày ngày online chờ đợi...
Và tôi đã có khoảng thời gian dài trượt ngã bởi không chấp nhận được thực tế này. Cuộc sống thì vẫn tiếp diễn và thời gian vẫn cứ trôi vô tình, rồi cũng đến lúc tôi nhận ra mình phải đứng dậy dù mãi anh luôn là giấc mơ hạnh phúc, giúp tôi vượt qua những đêm dài của nhớ nhung, khắc khoải chờ mong. Tôi không biết bao giờ mới có thể làm liền vết thương trong lòng, điều duy nhất mà tôi có thể khẳng định với mọi người, với cả thế giới rằng, từ nay cho đến khi không còn tồn tại trong cõi đời này, anh ấy là người cuối cùng, duy nhất của riêng tôi mà không một ai có thể thay thế.
Anh! Em sẽ sống và học thật tốt để mau chóng đuổi kịp anh, vượt qua anh. Và em sẽ chờ, 4 năm hoặc 10 năm hoặc suốt đời... để có thể ngẩng cao đầu, nhoẻn miệng cười và nói với anh: "Em chào anh!". Chúc anh năm mới bình an, hạnh phúc, có nhiều sức khỏe, nụ cười và hoàn thành sớm việc học để trở về nhà.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá không có ngày hôm qua Biết bao lần em tự hỏi tại sao em lại yêu anh. Và cũng tự hỏi chính mình rằng em đã yêu anh từ bao giờ vậy? Nhưng anh biết không ? Em không trả lời được vì em chỉ biết rằng em yêu anh thôi, tại sao lại phải vậy hả anh. Tim em đau, rỉ máu anh có biết không? Em...