Hụt hẫng, tiếc nuối khi vợ cũ đi lấy chồng
Trong lòng tôi vẫn nuôi hy vọng vợ sẽ vì con mà hồi tâm chuyển ý nhưng đến giờ này, tôi biết mình đã hết cơ hội.
Tôi nhận được tin vợ cũ lấy chồng qua cuộc nói chuyện với con trai. Nghe con líu lo kể chuyện nhà ngoại đang tất bật chuẩn bị cho ngày vui của mẹ, lòng tôi lặng ngắt. Cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối dâng tràn trong lòng.
Ảnh minh họa
Tôi mường tượng ra cảnh vợ sánh vai cùng người đàn ông khác, con trai tôi ngây thơ bên cạnh mà không cầm được nước mắt. Tất cả đến cơ sự đều do tôi, tôi không có quyền gì mà tiếc nuối.
Vợ chồng tôi yêu nhau từ thời sinh viên. Vợ thuộc vào dạng xinh đẹp, học giỏi nên có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng cô ấy lại yêu tôi, yêu nồng nàn và tha thiết. Gia đình tôi ở quê, ba mẹ là nông dân còn nhà vợ ở thành phố có công ty riêng. Lấy nhau xong, nhờ sự giúp đỡ từ ba mẹ vợ, chúng tôi mở một chi nhánh nhỏ cùng làm ăn.
Sau khi cưới, vợ tôi vẫn vậy, hiền dịu, xinh đẹp và hết lòng chăm lo cho gia đình. Đến khi vợ có bầu do sức khỏe yếu nên chỉ ở nhà dưỡng thai. Dù đã thuê giúp việc nhưng tôi không yên tâm nên đã nhờ mẹ từ quê vào để chăm sóc vợ.
Mẹ tôi vốn mặc cảm vì hai gia đình không môn đăng hộ đối. Với cách nghĩ khá lạc hậu, bà tìm cách bắt bẻ con dâu để chứng tỏ uy quyền của mình. Mẹ thường bảo với vợ, lấy được chồng vừa đẹp trai vừa hiền lành như tôi là một phúc phận lớn. Mang tiếng vào chăm con dâu nhưng vợ lại phải vất vả hơn khi phải phục vụ mẹ chồng.
Tôi biết vợ không vui nhưng không nói ra. Tôi sợ mẹ buồn nên không can thiệp, để mặc hai người phụ nữ đối chọi với nhau trong im lặng. Do vậy, không khí gia đình trở nên ngột ngạt hơn, tôi không muốn về nhà như trước đây.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Trong thời gian đó, cậu bạn cùng quê dẫn em gái đến công ty nhờ hướng dẫn thực tập. Cô bé ngây thơ mang đến cho tôi nhiều cảm giác mới lạ. Thêm nữa, cô ấy cũng thầm ngưỡng mộ tôi nên cả hai nhanh chóng nảy sinh tình cảm.
Sau khi kết thúc thời gian thực tập, tôi xin việc cho cô ấy ở một nơi khác và tiếp tục qua lại với nhau. Trước khi gặp tôi, cô ấy cũng đã có người yêu bằng tuổi. Sự việc kéo dài hơn một năm thì vợ tôi phát hiện ra. Tôi đã cầu xin vợ tha thứ và được chấp nhận.
Nhưng mấy tháng sau, cô nhân tình lại tìm gặp tôi để bắt vạ. Cô ấy bảo vì tôi mà mình bị bạn trai ruồng bỏ chia tay. Cô ấy muốn tôi ở bên cạnh để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tôi xiêu lòng và lại “ngựa quen đường cũ”.
Lần này, vợ cảnh giác hơn nên chỉ sau hai tuần đã bắt tại trận tôi đang ăn nằm với nhân tình ở khách sạn. Mọi chuyện chấm dứt như lời tuyên bố trước đây của vợ. Tôi ra đi với hai bàn tay trắng vì công ty của nhà vợ, con trai ở với mẹ.
Ảnh minh họa
Từ đó đến nay đã hơn hai năm, tôi liên tục “nhảy việc” do công việc không ưng ý. Nhà cửa không có, phải vất vưởng đi ở trọ. Nhân tình thấy thế cũng “cao chạy xa bay” tìm nơi nương tựa mới. Trong lòng tôi vẫn nuôi hy vọng vợ sẽ vì con mà hồi tâm chuyển ý nhưng đến giờ này, tôi biết mình đã hết cơ hội.
Theo Báo Phụ Nữ
Nhìn vợ cũ cười hạnh phúc bên chồng mới, tôi mới hiểu ra hôn nhân không phải cứ dựa trên tình yêu là hạnh phúc
Hôm nay vợ cũ nhắn cho tôi một tin sau hơn một năm không liên lạc: "Cuối tuần này em về nước kết hôn anh ạ. Anh đến chung vui cùng tụi em".
Tôi không rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào khi đọc được dòng thông báo đó. Hụt hẫng, tiếc nuối, tức giận, đau khổ, quá nhiều cảm xúc xáo trộn trong cùng một khoảnh khắc.
Tôi và vợ cũ là thanh mai trúc mã, được gia đình hai bên hết sức ủng hộ từ chuyện yêu cho tới chuyện cưới. Hồi nhỏ em coi tôi là một thằng bạn lông bông sát vách, lớn hơn chút thì nhún nhường cho tôi làm anh, và rồi khi ra trường tốt nghiệp, sau bao nhiêu người đàn ông từng đi qua đời em, tôi lại là lựa chọn cuối cùng.
Chuyện cưới xin của chúng tôi diễn ra vô cùng suôn sẻ. Em về làm dâu cũng không lo gặp phải tình cảnh bị mẹ chồng khó tính bắt bẻ, xét nét. Trái lại, mẹ tôi còn quý em hơn cả con ruột. Bà không để em phải đụng tay đụng chân làm bất cứ việc gì trong nhà.
Tôi và em có cuộc hôn nhân mà ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ.
Có cuộc sống hôn nhân hoàn hảo là vậy nhưng sau cùng chúng tôi cũng tan vỡ. Em nói rằng muốn đi du học nước ngoài để tiếp tục nâng cao trình độ để tìm việc làm mà em yêu thích. Em không muốn lấy chồng để được chồng nuôi, em cảm thấy mình như một người phụ nữ thất bại.
"Em sẽ không bao giờ làm được những điều đó nếu vẫn ở bên anh với thân phận một người vợ". Em giải thích ngắn gọn và chìa tờ giấy ly hôn ra trước mặt tôi.
Những mong muốn ấy không phải lần đầu em đề cập đến. Đã năm lần bảy lượt đều tôi đều gạt đi. Trong suy nghĩ của tôi, em không cần phải làm gì hết, vì anh thương em nên anh sẽ lo cho em chu toàn.
Nhưng em thì khác. Em thuộc tuýp người phụ nữ độc lập, trưởng thành. Việc chấp nhận lấy tôi đã vùi dập thanh xuân của em trước biết bao cơ hội rộng mở. Lấy em về, tôi cứ ngỡ chỉ cần không gái gú, ngoại tình, không khiến em đau khổ, chỉ cần yêu em là đủ. Tôi quên mất, việc để một tâm hồn tự do như em phải ru rú trong ngôi nhà đợi tôi trở về mỗi tối là một sự tra tấn không hơn không kém.
Tôi biết mình không thể níu giữ em nên đành ngậm ngùi ký tên chấp nhận ly hôn. Bố mẹ tôi thực sự rất sốc. Mẹ tôi khóc lóc, trách mắng tôi ích kỉ không nghĩ đến tâm tư của vợ nên mới để cô ấy đi mất.
Tôi dùng tình yêu của mình để biến em thành một nàng công chúa cô đơn trong tòa lâu đài lạnh lẽo.
Lòng tôi nặng trĩu vì vẫn quá yêu em. Tôi không muốn chấp nhận sự thật ấy nên chỉ biết lao đầu vào công việc để quên đi tất cả. Thỉnh thoảng, tôi vẫn len lén lên mạng xem em của hiện tại như thế nào, rồi lại tự hỏi liệu có lúc nào em cảm thấy hối hận, dù chỉ là một chút hay không.
Dạo gần đây tôi thấy em đăng nhiều ảnh bên một người đàn ông lạ. Trông em có vẻ rất hạnh phúc. Và rồi điều tôi lo sợ cuối cùng cũng đến, em nhắn cho tôi một tin sau hơn một năm không liên lạc: "Cuối tuần này em về nước kết hôn anh ạ. Anh đến chung vui cùng tụi em".
Tôi thất vọng vì mình đã đánh mất cơ hội để làm lại từ đầu với em. Ngày em cưới, tôi cố giấu nỗi buồn để tiến đến chúc phúc em cùng chồng mới. Nhìn ánh mắt người ấy nhìn em, tôi biết em đã được yêu thương rất nhiều.
Cuộc hôn nhân tan vỡ với em đã giúp tôi ngộ ra rằng, hóa ra, tình yêu không phải là thứ duy nhất để duy trì hạnh phúc cho một tổ ấm. Mà hơn cả, đó là sự tôn trọng. Tôn trọng đam mê của đối phương, tôn trọng suy nghĩ và cảm nhận đến từ hai phía.
Theo Afamily
Mẹ chồng chê trách khi tôi không nhận quà từ vợ cũ của chồng Phụ nữ ai cũng có nỗi niềm của riêng mình. Tôi không muốn liên quan gì đến người cũ của chồng nữa. Vì thế mà mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên căng thẳng. Năm nay, tôi 36 tuổi và lấy chồng được hơn 3 năm. Chồng tôi đã từng dang dở một lần hôn nhân và có một đứa con...