Hợp rồi sẽ tan
Mọi thứ cứ xoay đổi, đấu tranh để tạo trong nó một mâu thuẫn vô hình. Hà Nội những ngày cuối năm trời vẫn rất lạnh và chắc chắn rằng năm nay một cái tết buồn sẽ ập đến. Buồn nhất trong những cái tết mà từ khi nó cảm nhận được không khí tết.
Thực ra nếu ai đó tình cờ đọc được câu mở đầu trên sẽ nghĩ rằng chủ để mà nó nhắc đến trong bài viết là Hà Nội. Không đâu Hà Nội chưa chiếm được tình yêu thiết tha của nó. Nó cũng chẳng mặn mà gì với cái mảnh đất thành thật thì ít mà dối trá thì nhiều. Cùng lắm cái nó yêu đó là mùa thu Hà Nội với những con phố nhỏ nghi ngút khói bếp vỉa, hè nấu trà thơm đặc quánh và mùa đông khi những cơn gió mùa đông bắc ập về.
Chỉ thế thôi. Nhưng năm nay thì nó ghét mùa đông quá nếu như mùa đông là một ai đó, nó sẽ cầu xin hặc đấ.m đ.á để mùa đông bớt lạnh đi và mang đến một chút nắng cho hoa đào nở đỏ và nó có một cái tết bớt buồn.
Chủ để cùa bài viết này sẽ chẳng là gì cả ngoài những tâm sự mông lung, trống trải mà thôi. Chính cái mông lung, trống trải đó mà nó chẳng thể đặt tên được.
Một năm cũ sắp qua. Có thể cái năm cũ sắp qua kia là một năm tồi tệ nhất của nó. Hết một năm là thêm một tuổ.i mới. 27 tuổ.i mà nhìn quanh thấy nó như một người xa lạ, không thân quen, không gần gũi. Nó chẳng còn là nó nữa. Nó như đang tan ra như một khối băng tan chảy và hòa vào đại dương rộng lớn.
Video đang HOT
Ta chỉ hợp ta giữa hai con người trong ta và giữa ta với đất trời (Ảnh minh họa)
Ngày còn bé khi nó bước những bước chân chập chững vào đời thì lúc đó đường đời của nó chỉ có một ngả và nó bước những bước nhỏ bé. Giờ thì nó đã lớn những bước chân của nó dài hơn, bước những bước xa hơn và con đường đời của nó cũng nhiều ngã rẽ hơn, có nhiều gập ghềnh hơn mà nó phải chấp nhận, phải lựa chọn.
Mỗi thứ trên đời này đều có một cái giá mà nó phải trả. Nó đã trả giá, sẽ phải trả giá để có được những bước chân vững chắc hơn, không mông lung và lạc lối.
Hôm qua, hôm nay nó đều tự hỏi rằng nó cần gì và muốn gì. Nó dối trá lòng mình như Hà Nội đã từng dối trá. Nó không cần gì và chẳng muốn gì. Nó muốn sống một cách vô thường.
Nhưng không nó biết trong con người nó vẫn có những cháy bỏng và đam mê hiện hữu, thiêu đốt nó. Nó vẫn còn mơ mộng nhiều lắm. Những khi sôi nổi nó như một kẻ điên, những khi cô đơn nó như một nhà hiền triết.
Mọi thứ cứ xoay đổi, đấu tranh để tạo trong nó một mâu thuẫn vô hình.
Nó xây dựng quanh nó những bức tường vô hình để xa cách tất cả. Nó muốn nó chỉ có một mình khô héo và chế.t mòn theo sự cô đơn tính trước.
Nhưng rồi có lúc nó bắc những chiếc thang cao vời vợi để cố vượt qua những bức tường thấp bé kia. Nó đi tìm sự hoàn thiện, tinh khiết và trắng trong cho một con người đích thực.
Ta có hợp nhau không? Không ta chẳng hợp ai cả, ta chỉ hợp ta giữa hai con người trong ta và giữa ta với đất trời. Ta hợp rồi tan, ta đến rồi đi, ta sống và chế.t mà thôi.
Theo 24h
Em chọn điểm 10 hay sự trung thực?
Hai mươi hai năm trước, tôi bước vào lớp 6. Những năm 80, Thanh Hóa quê tôi còn rất nghèo. Tuy nhà nghèo nhưng lại là con út nên tôi luôn được nuông chiều. Dù vậy, tôi vẫn học giỏi nhất khối khi vào lớp 6. Cậy oai là mình học giỏi, tôi càng trở nên bướng bỉnh, nghịch ngợm, tinh tướng và dối trá trong học tập.
Hôm đó là giờ kiểm tra môn Toán của cô Thơm. Tôi luôn chủ quan với môn học này. Bởi với tôi, mấy thứ kiến thức trong sách cha tôi đã dạy hết, chỉ cần 30 phút là có thể hoàn thành. Tôi tự tin đến mức dành 30 phút cuối giờ sẽ làm để cho các bạn trong lớp tâm phục, khẩu phục. Không ngờ, bài toán hôm đó ba tôi chưa dạy đến. Vậy là tôi luống cuống, nếu bị điểm 0 thì xấu hổ quá. Hơn nữa, tôi không thể làm mất mặt trước lớp. Vậy là tôi nhanh chóng tính kế.
Tôi vẫn ra vẻ tích cực làm trong những phút cuối giờ nhưng thực tình tôi đâu có đụng bút. Cô giáo và các bạn bên cạnh thì cứ nghĩ tôi sẽ làm xong và kết quả sẽ tốt như những lần trước. Hóa ra, tôi đang âm mưu thực hiện một hành vi mà sau này tôi mới biết là "gian lận trong thi cử". Tôi vẫn nộp bài theo những phép tính, con số nguệch ngoạc cho có vì, miễn sao bạn bè và cô giáo không thể phát hiện. Và đến lúc cô chuyển lớp thì cũng là lúc tôi theo dõi, bám sát cô... để thực hiện phương án của mình.
Cô bước vào dạy tiết 3-4 của lớp 7 cách lớp tôi chỉ khoảng 100 m. Trong lúc cô nói chuyện với các học sinh giờ ra chơi thì cũng là lúc tôi lẻn vào và rút bài kiểm tra của mình kèm theo tờ giấy thi-kiểm tra còn mới tinh. Tôi có vẻ tự tin và lặng lẽ đi ra ngoài để các học sinh trong lớp không nghi ngờ.
Sau đó, tôi mang bài thi đến nhờ một anh học sinh lớp 9 thuê giải với số tiề.n 1.000 đồng. Không khó khăn gì cả, khoảng 15 phút bài thi đã hoàn thành và tôi lại lặng lẽ trở về cạnh lớp 7 để chờ đến giờ ra chơi. Và như vậy, tôi cũng thực hiện như lần trước, thản nhiên đưa bài kiểm tra mới vào cùng chồng bài của lớp tôi, lặng lẽ bước ra ngoài như không có chuyện
Kết quả tôi được 10 điểm và không biết bao nhiêu lời khen của thầy cô, bạn bè. Tôi có vẻ vui mừng nhưng không thể che dấu được sự gian dối của mình. Ba ngày sau, tôi được cô giáo dạy Toán gọi lên. Cô hỏi: "Em chọn điểm 10 hay em chọn sự trung thực?" Cô nói tiếp: Việc làm của em tôi đã biết ngay từ đầu nhưng tôi để cho em sự lựa chọn tốt nhất. Nếu việc này tôi báo cáo lên hiệu trưởng thì em sẽ bị đuổi học, nhưng em là học trò thông minh, nếu em xem sự việc lần này như một ta.i nạ.n thì hai mươi năm sau em sẽ đến tìm tôi và chuộc lỗi. Tôi lặng lẽ ra ngoài. Điểm 10 vẫn giữ nguyên và sự việc chỉ duy nhất mình cô biết...
20 năm sau, tôi tìm đến cô. Cô đã nghỉ hưu nhưng nhắc lại kỷ niệm đó cô vẫn còn nhớ từng chi tiết. Có lẽ, nếu như ngày đó tôi bị đuổi học hay bị mỉ.a ma.i trước thầy cô có lẽ tôi đã bỏ học, nhưng nghệ thuật ứng xử sư phạm của cô đã giúp cậu học trò bướng bỉnh, hư hỏng ngày nào giờ đã trưởng thành.
Đúng là ai cũng có những cái tốt cái xấu, người thầy giỏi là biết biến những khuyết điểm của học trò thành động lực phấn đấu. Mãi mãi tôi không thể nào quên bài học về sự trung thực. Cô Nguyễn Thị Thơm là một trong những người thầy cao thượng.
Theo người lao động
Phải quên Chị vứt phịch chiếc điện thoại xuống giường không thương tiếc với nỗi uất nghẹn căng trào đến tận cổ. Nước mắt thi nhau ứa ra, chị hận hắn và giá như hắn có mặt ở đây lúc này chị sẽ xông vào mà hỏi cho ra nhẽ để rồi nhẹ nhàng quên nhanh. 12 giờ, chị vẫn không ngủ được vì cả...