Hợp đồng ân oán (Phần 8)
Nguyệt đưa tay lên lau mắt. Cô không thể khóc, nhất định không được khóc, phải là người mạnh mẽ thì mới không để ai bắt nạt.
Chúng giống như vận rủi ám lên cuộc đời cô vậy. Vì sao cô không thể sống yên ổn, vì sao mỗi khi cô muốn yêu thương một ai đó, muốn được nhận lại tình cảm của người ta, thì mọi chuyện lại đột ngột đổ vỡ? Mọi người thật buồn cười khi rảnh rỗi và xía vào chuyện của người khác. Tại sao ba năm trước, cô không thể yên ổn mà yêu Đức và rồi tiến đến một cuộc hôn nhân hạnh phúc với anh ta? Giờ đây, khi cô quyết định rũ sạch quá khứ, thậm chí thay đổi cả con người mình và ở bên Sâm, thì anh lại đuổi cô đi.Nguyệt ngồi thừ ra trên giường. Cô bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm đen đặc phủ kín lấy những thứ xung quanh, không chút ánh sáng nào lọt qua khung cửa sổ.
Nguyệt đưa tay lên lau mắt. Cô không thể khóc, nhất định không được khóc, phải là người mạnh mẽ thì mới không để ai bắt nạt.
Nguyệt mở tủ quần áo, cẩn thận sắp xếp lại từng thứ một, rồi đem bỏ vào vali. Đã đến lúc cô phải rời đi rồi.
Cô ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu, đơn xin nghỉ việc cũng đã viết xong. Chỉ có đơn li hôn là mãi không biết viết như thế nào.
Đến giờ phút này, Nguyệt nhận ra là mình đã sai lầm, gây ra tổn thương cho Sâm, mà cô cũng đồng thời nhận ra được mình yêu anh. Thật trớ trêu làm sao. Nguyệt không thể cầu xin, cũng không muốn cầu xin Sâm tha thứ cho mình. Đáng nhẽ ra ngay từ đầu, cô không nên kéo anh vào cuộc đời rối rắm của mình.
Nguyệt cầm đơn xin nghỉ việc, đến công ty.
Đến giờ phút này, Nguyệt nhận ra là mình đã sai lầm, gây ra tổn thương cho Sâm, mà cô cũng đồng thời nhận ra được mình yêu anh.
***
Nguyệt hơi bất ngờ khi thấy bà Hoan đứng chờ mình ở trước cửa công ty.
- Bác đến đây làm gì?
- Tất nhiên là để đuổi cổ cô đi khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Bà Hoan cười khẩy, nhìn cô đẩy vẻ khinh khỉnh.
- Bác yên tâm. Không cần bác đuổi, cháu đã nghỉ việc rồi.
Bà Hoan ngạc nhiên. Khẩu khí của Nguyệt trước mặt bà ngày hôm qua khác hẳn bây giờ. Với bản tính đa nghi, bà lại cho rằng cô lại đang định giở trò gì nữa đây?
Bà Hoan lấy ra một tấm vé máy bay, cùng với một lá thư giới thiệu, đưa cho Nguyệt.
- Dù sao tôi cũng phải tận mắt thấy cô biến mất khỏi đây thì mới được. Cầm lấy cái này và đi đi. Coi như là tôi bù đắp cho tai nạn ba năm trước.
Nguyệt cầm lấy tấm vé máy bay và lá thư, nước mắt đã chực dâng lên và trào xuống. Điều này chẳng khác nào cô đem tính mạng của bố và tình yêu của mình ra bán cả. Trái tim cô như thế bị cào xé, vần vò, tất cả đều là vì người phụ nữ trước mặt. Nguyệt quyết đoán và mạnh mẽ đột nhiên biến đâu mất, chỉ còn lại một cô gái mềm yếu, hứng chịu giày vò và chà đạp của người khác mà không thể đáp trả.
Cô đã muốn buông bỏ, nhưng ngay cả đến khi cô chấp nhận ra đi, người phụ nữ này vẫn muốn giẫm lên cô một nhát. Có lẽ đó là thú vui của người giàu có, hoặc là của những người luôn cho rằng mình đứng cao hơn người khác một bậc.
Nguyệt nhẫn nhịn, nở nụ cười.
- Bác cứ yên tâm, lần này cháu sẽ không xuất hiện trước mặt bác và con trai bác nữa đâu.
Bà Hoan nhíu mày, không hiểu sao Nguyệt lại đồng ý nhanh như vậy. Hiểu được ánh nhìn thăm dò của bà, Nguyệt bật cười.
Video đang HOT
- Cháu thật sự không muốn ở lại đây. Hôm qua là do cháu suy nhất thời nóng giận, cháu suy nghĩ kỹ rồi. Ở lại đây cũng chỉ gây ra nhiều rắc rối mà thôi. Có điều, xin bác hãy để yên cho Sâm. Cháu không muốn anh ấy vướng vào những chuyện này.
Nguyệt nói xong thì cúi đầu chào bà Hoan, rồi rời đi.
Cô chạm mặt Đức ở ngoài cửa, nhưng chẳng thèm ngẩng đầu lên. Đức nắm lấy cánh tay cô, kéo lại. Anh đã nghe thấy hết những gì cô nói. Nguyệt bỏ đi ư? Anh mất bao nhiêu công sức mới có thể tìm thấy cô, vậy mà cô nói bỏ đi là đi hay sao? Tại sao cô lại lạnh lùng với anh như thế?
Nguyệt hất tay anh ra, bỏ đi mà chẳng nói thêm lời nào.
- Con đừng có mà vấn vương nữa. Ngoan ngoãn về làm giám đốc công ty đi. Cuộc đời con đã được định sẵn như thế rồi. – Bà Hoan cất tiếng, từng câu từng chữ như cào vào lòng anh.
- Mẹ đã nói gì với cô ấy?
- Mẹ chỉ cho cô ta cơ hội đổi đời thôi. Thế là đã bố thí lắm rồi.
Đức đạp lên cánh cửa kính khiến cho nó vỡ toang. Bà Hoan giật mình, hoảng hốt, nhìn xuống chân con trai mình. Vài mảnh thủy tinh găm vào chân khiến ra chảy không ngừng.
- Con bị điên rồi hả? Sao lại làm như vậy?
Bà Hoan vội cúi xuống, run rẩy vươn tay ra trước vết thương trên chân Đức, nhưng lại không dám chạm vào.
Đức đẩy cánh tay của bà ra.
- Mẹ thôi đi, đừng làm như thể đã ban ơn cho cô ấy, cũng đừng làm như thể mẹ yêu thương con lắm. Đừng làm như mẹ chẳng hề có tội gì.
Anh vứt xuống trước mặt bà Hoan vài tấm ảnh và một tập hồ sơ. Đó là những tấm ảnh anh nhận được từ trước, về tai nạn của Nguyệt.
Bà Hoan cầm nó lên xem, không giấu được vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt.
- Đây là?
- Tai nạn năm đó, ai là hung thủ, chắc con không cần phải nói rõ lại cho mẹ nữa đâu đúng không?
Trên tập hồ sơ còn dính vết máu ở dưới đất, bên trong là giấy chứng nhận biển số xe gây tai nạn, chủ nhân của chiếc xe không ai khác mà chính là bà Hoan. Vài tấm ảnh nhòe nhoẹt nhưng cũng chẳng giấu nổi vẻ mặt đắc thắng của bà lúc đó.
Đức hít sâu một hơi, quay lưng đuổi theo Nguyệt, mặc cho Bà Hoan gào khóc và gọi tên anh ở phía sau. Khi anh chạy ra đến đường lớn, thì Nguyệt đã lên taxi và rời đi rồi.
Đức đứng bên vệ đường, bộ dạng nhếch nhác, ông quần rách tươm và đầy máu. Anh tức giận nhưng chẳng thể làm gì được. Rõ ràng, anh lại một lần nữa để tuột mất cô khỏi tầm tay mình.
Anh tức giận nhưng chẳng thể làm gì được. Rõ ràng, anh lại một lần nữa để tuột mất cô khỏi tầm tay mình.
***
Nguyệt ngồi trên taxi. Cô chẳng biết đi đâu, lại không muốn về nhà lấy đồ. Đơn li hôn cô đã để sẵn trên bàn rồi, lúc này cô có thể biến mất luôn cũng được. Hay là cứ như vậy mà ra sân bay thôi nhỉ? Dù sao cô cũng chẳng có mặt mũi nào mà nói lời từ biệt với Sâm.
Nguyệt cúi nhìn tấm vé máy bay trong tay. Điểm đến là Hàn Quốc, thiên đường giải trí của châu Á. Cô bật cười, bà Hoan đúng là rất biết chọn, cũng rất có tâm, chọn một nơi mà ít ra cô còn có thể sống và làm việc được.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Nguyệt hơi ngạc nhiên khi thấy Thư gọi điện cho mình.
Khi ra đến quán café, Thư đã ngồi chờ sẵn ở đó. Nguyệt ngồi xuống, cố làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô luôn như vậy, dù có gặp phải chuyện gì cũng vẫn trưng ra vẻ mặt bình thản, khó trách sao Thư vẫn luôn có hiềm khích với cô, nói rằng cô là người không có tình cảm.
- Sao cô lại muốn gặp tôi vào lúc này?
Thư nhìn Nguyệt, vẻ mặt đầy khinh bỉ và hằn học. Ngay lúc này, Nguyệt cũng đã đoán ra được lờ mờ vấn đề.
Thư quăng lên bàn một lá đơn. Đó là đơn kiện, tội lừa đảo và làm giả giấy tờ. Bị cáo không ai khác chính là Nguyệt.
- Cô biết từ khi nào?
- Ngay từ đầu tôi đá bán tín bán nghi, tại sao cô lại vội vàng kết hôn với Sâm như thế? Cậu ta là con người ngay thẳng, lại cả tin, ngu ngốc để bị cô lừa. Tôi sớm đã nhìn thấu cô rồi.
Nguyệt cười nhẹ một cái, uống một ngụm trà.
- Cô đã biết vậy thì sao còn không ngăn cản anh ấy?
- Cản được tôi đã cản từ lâu rồi. Ai bảo cậu ta quá ngu ngốc cơ chứ?
Thư tỏ vẻ hờn dỗi. Nguyệt cảm thấy buồn cười trước phản ứng của Thư. Hẳn là cô ấy phải thích Sâm lắm thì mới quan tâm đến anh như vậy. Người như cô ấy mới dành cho Sâm, chứ không phải là cô.
Nguyệt cầm lấy tay Thư.
- Cô thích anh ấy đúng không?
- Tôi… tôi… – Thư ngập ngừng. Chuyện này, làm sao mà nói ra được?
- Tôi sắp đi rồi.
Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Thư, nói bằng cả tấm lòng mình.
Thư ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Nguyệt lại làm thế.
- Cô đừng có mà cho rằng bỏ đi thì sẽ trốn được tội. Tôi quyết không bỏ qua đâu! Tôi không dễ bị lừa như Sâm!
- Tôi không nói dối. Tôi sẽ trả lại Sâm cho cô.
Theo eva.vn
Cay đắng làm sao khi 12 năm hôn nhân hạnh phúc không bằng mấy năm ngắn ngủi chồng tôi yêu tình nhân
Chồng tôi hứa hẹn nhưng lại lén lút phản bội tôi nhiều lần.
Chào anh Xương Rồng.
Tôi xin kể câu chuyện của tôi mong nhận được sự chia sẻ và tư vấn từ anh. Tôi và chồng đã trải 17 năm hôn nhân. Ngay từ đầu, gia đình tôi đã không muốn tôi tiến xa hơn với anh, vì chúng tôi quá khác nhau. Nhưng lúc đó tôi quá yêu anh nên đã bỏ qua hết những lời khuyên của gia đình để được bên nhau. Cuối cùng, gia đình cũng đồng ý cho chúng tôi cưới nhau.
12 năm đầu cuộc hôn nhân hạnh phúc. Chồng tôi trân trọng tôi vì tôi không chấp nhất quá khứ của anh. Tôi cũng không ỷ mình là người thành phố mà xem nhẹ trách nhiệm của người làm vợ.
Biến cố hôn nhân của chúng tôi bắt đầu từ hơn 4 năm trước, vợ chồng tôi hợp tác làm ăn với 1 người phụ nữ. Cô ta kém tôi 7 tuổi, đã có chồng và 2 con gái còn rất nhỏ. Cô ta không có nhan sắc, rất lưu manh và thủ đoạn nhưng rất khéo ăn nói và có tài thuyết phục mọi người. Trong thời gian làm việc chung, cô ta liên tục tấn công chồng tôi. Một lần vợ chồng tôi giận dỗi và chồng tôi đã sa vào lưới tình của cô ta. Họ lén lút qua lại với nhau cho đến khi sự việc vỡ lở là hơn 4 năm.
Trong 4 năm đó họ làm nhiều việc bỉ ổi với tôi. Họ lên nhiều kế hoạch để vu khống hãm hại tôi nhằm loại bỏ tôi cả trong tình cảm lẫn trong công việc. Chồng tôi răm rắp làm theo lời cô ta. Thời gian đó anh ấy căm thù tôi, cấm tôi không được vào phòng ngủ chung. Hàng đêm anh ta thức thâu đêm để tâm sự với người tình của mình. Anh ta đi khắp nơi rêu rao tôi thay đổi tính nết vì bệnh tật nên tình cảm vợ chồng xa cách. Trong thời gian đó tôi nghi ngờ nhưng lại gạt đi ngay. Tôi tin chồng và không hề điều tra.
Tháng 6/2018 vừa rồi, tôi bắt quả tang chồng tôi và người đàn bà kia nửa đêm chat chít với nhau. Tôi làm ầm lên và họ thừa nhận chuyện ngoại tình. Chồng tôi nhận sai, xin tôi bỏ qua cho anh. Còn cô ta chẳng tỏ ra hối lỗi mà còn quay lại xỉ vả làm nhục tôi.
Sau hôm đó gia đình tôi biết việc và cấm tôi không được đánh ghen. Tôi chỉ tác động đến chồng tôi. Anh hứa sẽ chấm dứt với người tình. Tôi phần vì sĩ diện, phần vì con, vì bố mẹ già và quan trọng hơn cả tôi còn tình cảm với chồng nên tôi chấp nhận lời xin lỗi của chồng.
Ảnh minh họa
Vì không muốn gia đình tan vỡ, tôi yêu thương chăm sóc chồng chu đáo để anh ấy thấy tôi chân thành mà toàn tâm toàn ý quay về. Không ngờ, đằng sau lưng tôi, họ vẫn qua lại với nhau. Điều này làm tôi suy sụp. Tôi điên loạn không tự chủ được hành vi.
Chồng tôi cũng tỏ ra nhục nhã nhưng anh ta bảo còn 1 số việc liên quan chưa chấm dứt ngay được. Gia đình tôi sợ tôi suy nghĩ nhiều phát điên nên họ định đưa mẹ con tôi ra nước ngoài sống với chị gái tôi. Chồng tôi cuống cuồng lo sợ mất gia đình, anh cầu xin gia đình tôi đừng đưa vợ con mình đi và thề thốt chấm dứt với cô ta. Tôi thương con và cũng thương chính mình nên ở lại.
Từ đó chồng tôi đã tử tế hơn, yêu thương mẹ con tôi hơn, không qua lại với người kia nữa. Mẹ con tôi đã được sống trong những ngày tháng bình yên. Tôi thấy chồng như vậy nên cũng mở lòng đón nhận anh. Anh ấy nói còn yêu tôi nhiều.
Nhưng cô ta không buông tha chồng tôi, vẫn đeo bám anh ấy. Cô ta nói yêu chồng tôi nhiều, không muốn chấm dứt tình yêu đó. Tôi lo lắng chồng tôi không đủ bản lĩnh từ chối lại phản bội tôi 1 lần nữa.
Nếu 1 lần nữa bị phản bội chắc tôi không thể chịu đựng. Bây giờ niềm vui đã trở lại nhưng khi ở 1 mình tôi vẫn khóc thầm. Tôi biết rằng nỗi buồn này sẽ theo tôi đến hết cuộc đời, tôi sẽ không thể quên những tổn thương chồng gây ra cho mình. Tôi phải làm sao để thoát ra khỏi tâm trạng tồi tệ này. Tôi còn có thể đặt niềm tin vào chồng mình nữa không? (Giấu tên)
Xương Rồng tư vấn.
Chào bạn
Trước hết, Xương Rồng xin chia sẻ tâm sự cùng bạn. Bị chồng/vợ phản bội là một điều không ai muốn xảy ra và cũng khó ai chấp nhận được. Xương Rồng thấy bạn là một người vợ, người mẹ tốt, đã hy sinh rất nhiều cho chồng con. Nhưng chồng bạn lại không nhìn nhận điều đó vì chính sự tác động của người tình. Bạn bị sốc, khó vượt qua cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng bây giờ chồng bạn đã nhận sai, hối lỗi và muốn quay về với gia đình. Bạn cũng còn yêu chồng thì hãy cho cả hai một cơ hội. Bạn hãy nói thẳng với chồng, nếu chồng bạn còn phạm lỗi một lần nữa, dù với bất cứ lý do gì, bạn cũng sẽ dứt khoát ly hôn. Bạn hãy viết sẵn một tờ đơn ly hôn, kí sẵn sàng để thể hiện rõ ràng quan điểm và hành động của mình. Một khi bạn đủ mạnh mẽ, chồng bạn sẽ đủ dứt khoát để không quay lại con đường cũ.
Xương Rồng biết bạn vẫn còn đau, vẫn còn cảm giác bị phản bội đeo bám nên khó lấy lại được niềm vui. Nhưng nếu bạn không rũ bỏ được quá khứ, rũ bỏ được nỗi đau đó thì người thua lại chính là bạn. Hãy can đảm, mạnh mẽ lên. Hãy đi làm đẹp, spa chăm sóc da, chăm sóc tóc. Hãy cho mình thời gian thư giãn, cho mình cái quyền đi cà phê tán chuyện cùng bạn bè, mua sắm thỏa thích một vài ngày trong tháng.
Hãy tiếp xúc nhiều với mọi người nhưng đừng bao giờ kể lại chuyện cũ để tự khoét thêm nỗi đau. Quên người phụ nữ kia đi, cô ta không xứng đáng tồn tại quá sâu trong tâm trí bạn, không xứng đáng trở thành nỗi ám ảnh của bạn.
Khi bạn đủ tự chủ tâm trạng, bạn sẽ không bị phụ thuộc cảm xúc vào chồng mình nữa. Lúc đó, tự bạn sẽ tỏa ra sự thu hút và khiến chồng sợ hãi việc mất vợ. Hãy để chồng giữ bạn thay vì phải đau đáu tìm cách giữ chồng. Hãy đặt niềm tin vào mình thay vì đặt niềm tin vào một người đàn ông. Và hãy nhớ, nếu bạn không tự thương mình thì bạn cũng đừng mong chồng thương bạn. Mạnh mẽ lên. Yêu thương và chiều chuộng bản thân nhiều hơn. Khi tâm bạn an bình, bạn sẽ nhìn nhận mọi thứ bình thản và bình yên sẽ đến.
Thân gửi bạn.
3 điều này, vợ càng để chồng biết nhiều càng "chuốc họa", dù thành thật đến mấy cũng nhớ "chôn sâu" trong lòng Niềm tin là điều quan trọng làm nên một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Thế nhưng vợ khôn ngoan chớ nên thành thật với chồng những điều này. Từng lên giường với bao nhiêu người Với đàn ông, đôi khi lịch sử tình trường còn cần tô vẽ thêm cho "oanh liệt, oai phong" hơn sự thật chứ với đàn bà giấu được...