“Hỏng đời” vì đã sống quá buông thả
Em lớn lên trong mộtgia đìnhnền nếp, được ăn học đàng hoàng nhưng em yêu cuồng sống vội nên giờ đời mới khổ.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đã suy nghĩ và phân vân rất nhiều mới quyết định viết lá thư này cho chị. Em mong chị cho em một lời khuyên để em thoát khỏi hoàn cảnh bế tắc này. Giờ em hoang mang lắm!
Em năm nay 26 tuổi, em đã tốt nghiệp đại học. Em là congia đìnhkhá giả, nền nếp nhưng do cuộc sống xa nhà, đi học và đi làm, lại ỷ lại vào bản thân có điều kiện, khá xinh nên em tự cho phép minh yêu cuồng, sống vội… Cách đây 2 năm em chia tay cuộc tình sinh viên. Em đau khổ và nghĩ sẽ không yêu ai nữa, không sống thử nữa… Em tìm đến một thành phố khác, tìm cho mình một công việc và tại đó em gặp anh.
Anh chỉ là người làm công nhân bình thường, khônghọc hànhgiống em… Lúc đầu em đến với anh vìbuồnchán, vì em muốn có người quan tâm, lo lắng cho em, vì em không chịu được cảm giác cô đơn khi đang ở nơi xa lạ. Em và anh yêu nhau, sống với nhau. Em lại sống thử. Chúng em yêu nhau, mà thật ra em cũng chẳng biết em yêu anh nhiều bao nhiêu, chỉ biết anh yêu em nhiều lắm.
Rồi những người xung quanh nói ra nói vào về anh với em. Rằng ở bên anh, em sẽ không có tương lai, nói nhà anh nghèo, anh lại không có học… Chúng em quen nhau được 6 tháng thì em có công việc mới ở thành phố. Em bỏ đi. Ngày đi em chẳng luyến tiếc gì anh, vì em biết anh yêu em nhiều lắm, nên em chẳng sợ mất. Có lẽ em lúc đó đang tìm cái gì đó mới mẽ hơn, cao hơn anh. Em đi mà chẳng nghĩ gì đến cảm giác của anh…
Khoảng hơn một tháng sau, em chia tay anh. Em xác định ở bên anh, em không cuộc sống giàu có như em từng sống… Anh không bằng ai, đi bên anh em thấy ngại. Em chia tay anh và tự trách mình sao lại làm anh khổ, sao lại làm anh đau, em sợ anh vìbuồnmà không lo làm nhưng cảm giác đó chỉ được ít ngày, rồi cuộc sống làm em quên mất anh.
Được một thời gian, em trở lại nơi cũ để đi làm. Em về và cũng có tìm lại anh, nhưng được ít ngày rồi cũng lãng quên anh. Em lao vào công việc mới, em lao vào cuộc tình mới và hình như em không nhớ gì đến anh. Nhiều lần lên mạng em đọc được những tâm sự của anh, em biết anh còn yêu em nhiều lắm nhưng em không quan tâm, lâu lâu chỉ hỏi thăm nhau vài câu. Em ở gần anh hơn 1 năm mà chưa bao giờ em gặp anh, cũng chẳng cần gặp anh, vì em có người yêu mới rồi.
Video đang HOT
Em là con gia đình khá giả, nền nếp nhưng do cuộc sống xa nhà, đi học và đi làm, lại ỷ lại vào bản thân có điều kiện, khá xinh nên em tự cho phép minh yêu cuồng, sống vội… (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện phức tạp lên khi em được chuyển vào công ty mà anh làm, không biết may mắn hay xui xẻo mà em làm chung bộ phận với anh, gặp anh hằng ngày. Lúc đó em cũng chia tay bạn trai, em lại cô đơn, và giờ nhìn anh khác lắm. Tuy vẫn là công nhân bình thường nhưng nhìn anh đẹp trai hơn, biết ăn măc hơn xưa,và quan trọng là anh có được nhiều người đeo đuổi và hình như anh cũng không còn yêu. Nhưng em lại muốn đeo đuổi lại anh, em muốn anh quay lại yêu em.
Lúc đầu anh nói chuyện bình thường nhưng sau khi biết em muốn quay lại anh không còn trả lời tin nhắn và nghe điện thoại của em nữa. Theo em biết anh không quen ai hết, trên mạng anh vẫn giữ hình em. Em cứ níu kéo nhưng anh nói không yêu em nữa,tình yêuđã hết… Em cố gắng níu kéo anh bằng mọi giá. Anh nói rằng không thể tha thứ cho em vì em đã bỏ anh theo người khác, chắc em cũng sống cùng với người đó. Nghĩ thế nên anh không chấp nhận quay về.
Tuy nhiên, vì em tìm mọi cách níu kéo nên cuối cùng anh cũng quay về. Chúng em thuê nhà sống cùng nhưng em có cảm giác anh chỉ bên em vì tình dục. Anh không cho ai biết chuyện chúng em đang sống cùng với nhau. Tới công ty anh không hề nói chuyện với em. Anh không quan tâm em, em khóc hay buồn anh cũng mặc kệ. Nếu em nói gì thì anh lại bảo không muốn ở cùng em nữa. Vì thế em sợ và im lặng.
Cảm giác của em hoang mang lắm. Có phải em đã sai khi cố giữ anh bên cạnh, cố níu kéo anh nên anh thương hại em, anh ở với em chỉ để thỏa mãn tình dục, khi nào anh chán anh sẽ bỏ em chứ bọn em không có kết quả gì đúng không chị? Em đã có gắng nói chuyện với anh nhưng không thành công, em sợ mất anh, sợ anh bỏ em thật. Em sống buông thả quá, nếu lần này mất anh, em có tìm được ai yêu em nữa không? Và em nữa, em có yêu anh không, hay vì sự cố chấp khi níu kéo không được nên em cố giữ mà không buông? Nếu yêu anh thì sau lúc trước em bỏ anh mà k lưu luyến? Em không muốn cứ sống với hàng đóng câu hỏi như vậy nữa. Em mong chị hãy giúp em! Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang hoang mang không hiểu nổi chính mình vàtình yêucủa mình. Em cảm thấy đau khổ khi bên người đàn ông đó nhưng em lại không muốn buông tay. Em không biết đó là vì yêu hay chỉ đơn giản là cảm giác muốn chiếm giữ. Em lo sợ nếu buông tay, em sẽ không tìm được người khác chấp nhận mình sau những cuộc tình chớp nhoáng và buông thả mà em đi qua.
(Ảnh minh họa)
Quả thực, đọc lá thư của em, chị cảm thấy rất nhiều tiếc nuối. Em là một cô gái có những điều kiện tốt nhưng cuối cùng em lại tự cho phép mình sống và yêu dễ dãi đến như vậy. Những gì em phải đối diện ngày hôm nay là hậu quả từ chính lối sống đó mà ra. Em không thể trách ai ngoài chính bản thân mình. Nếu em biết suy nghĩ, sống và yêu có trách nhiệm hơn thì em đã không đẩy cuộc đời mình vào tình thế bi lụy thế này.
Giờ đây, rõ ràng cuộc sống chung chạ giữa em và anh chàng ấy là điều rất không có lợi cho em. Anh ta đã bộc lộ rõ thái độ như vậy mà em vẫn cố tình muốn níu kéo thì em chỉ đang tự chuốc lấy đau khổ vào thân mình mà thôi. Hơn nữa, điều quan trọng chính là bản thân em cũng không xác định mình có yêu hay không thì chuyện sống cùng nhau như vậy là điều không nên. Khi người ta phải tự hỏi chính mình có yêu không thì tình yêu đó không hề đủ khiến bản thân họ tin. Như vậy, làm sao có thể bền vững và vượt qua mọi khó khăn cùng nhau được.
Lúc này, chị thành thật khuyên em nên chấm dứt mọi chuyện. Em hãy dọn ra ở riêng, học cách sống nghiêm túc, có trách nhiệm và biết suy nghĩ cho tương lai. Những sai lầm mà em mắc phải là bài học cho em sau này. Đừng vội vàng yêu, đừng vội vàng sống thử. Hãy nghiêm khắc với bản thân mình hơn. Có thể con đường tìm tới hạnh phúc của em sẽ khó khăn hơn nhưng nếu em biết vươn lên, biết sửa chữa lỗi lầm thì em vẫn có cơ hội để tìm thấy người đàn ông đích thực mà mình yêu thương và yêu thương mình.
Hi vọng em trưởng thành hơn sau những sai lầm như vậy. Chúc em mạnh khỏe!
Theo Afamily
Những cô gái đi ăn một mình
Những cô gái đi ăn một mình, người yêu có thể có hoặc không nhưng tính tự lập và chút cô độc kiêu hãnh thì có thừa.
Không phải họ khép kín đến mức không kiếm nổi vài người bạn thân hay đồng nghiệp đi cùng. Chỉ là cuộc vui nào cũng đến hồi kết. Chẳng ai mãi bên ta ngày dài, tháng rộng. Bạn bè là để hỏi han, tin cậy, thỉnh thoảng tụ tập, hội hè, thỉnh thoảng dốc lòng tâm sự. Họ không đổ trách nhiệm lấp đầy những khoảng trống trong họ lên vai bạn bè. Họ đón nhận nỗi cô đơn của chính mình, thản nhiên để trống vắng nhấm nháp tâm hồn, thản nhiên bước vào quán, tự thưởng thức thú vui và trách nhiệm lấp đầy dạ dày.
Những cô gái đi ăn một mình hiển nhiên vẫn độc thân. Gia đình là mái ấm, nhưng mái ấm thì cửa cài đóng then, nhiều khi ấm đến ngột ngạt. Gái độc thân chưa quen và chưa dám bước chân vào đấy, họ còn chút bồng bột thơ dại, họ muốn làm cơn gió bay bổng. Những cô gái tự do tự mình chọn món ăn ưa thích. Lúc cơm, lúc phở, nổi hứng lên sẽ ăn bánh tráng trộn hoặc socola cả ngày, đôi khi chung thủy với mì gói để dành tiền đi mua sắm, du lịch.
Một mình đi ăn rồi một mình đi qua nỗi buồn. Nhiều khi vết thương lòng há miệng toang toác bởi một người thân rời xa, một mối tình tan vỡ, một khoảng trời yêu thương phải xếp lại ngày cũ hay chỉ vì ánh nhìn thờ ơ, tiếng nói cười giả tạo của những người họ từng gọi là bạn. Nỗi buồn thiếu nữ xếp thành vệt dài thăm thẳm. Còn trái đất vẫn xoay tròn.
Qua làn nước mắt trong veo, họ vẫn nhìn ra thành phố đã lung linh lên đèn. Người vẫn đi, ngày vẫn qua. Khói bốc nghi ngút nơi hàng phở vỉa hè, đóa hồng nhung vừa nở trên ban công đầy nắng, tiếng trẻ con cười đùa, tiếng xe cộ đánh thức phố phường mỗi sớm. Họ bỗng thấy hạnh phúc bình dị từ cuộc sống là liều thuốc an thần cho những ngày chông chênh. Chẳng ai ở mãi cùng nỗi buồn bởi đời sống vẫn tiếp diễn, đời sống sẽ mang đến niềm vui, rồi thổi vào chút buồn, rồi lại vui, lại buồn...
Gái độc thân thỉnh thoảng tự nấu cho mình những bữa ăn cầu kỳ. Tự khen ngợi tay nghề, tự cảm thấy mình có thừa đảm đang và dịu dàng, họ mơ mộng về gia đình bé nhỏ. Chẳng ai đánh thuế giấc mơ nên những cô gái nấu ăn một mình sẽ mơ về căn bếp đầm ấm, có ông chồng kiêm phụ bếp xông xáo, có mấy nhóc con luôn mồm kêu đói bụng. Họ mỉm cười sung sướng với thói lãng mạn quá đà rồi tự nhận ra chưa bao giờ yêu bản thân đến thế.
Họ yêu cả tuổi trẻ, yêu những tháng ngày vừa nhộn nhịp vừa vắng không này. Họ tự mình trải nghiệm cuộc sống, không có bất cứ sợi dây nào ràng buộc nhưng không vì thế mà những cô nàng đơn độc mang vào đời nỗi bất cần, chán nản. Một cô gái mạnh mẽ, dù ăn một mình, ở một mình, dù yêu đơn phương hay làm khách độc hành trên những chuyến du lịch đều sẽ dũng cảm yêu, dũng cảm sống. Để mai này ngoái đầu nhìn lại, họ không thấy có lỗi với thanh xuân.
Theo VNE
Lỡ được tiếng "có phước" Mẹ tự hào: "Con gái mẹ tuy không đẹp nhưng có duyên, có phước". Hồi đưa anh về ra mắt họ hàng, ông bác họ nhìn anh, rồi lại nhìn tôi, nói như khen, mà cũng như dọa: "Thằng đàn ông vừa đẹp vừa giỏi vậy, sao mày dám lấy hả con?". Tôi nghe như đang được khen, cười tít mắt. Giờ tôi...