Hôn nhân không hạnh phúc, chấp nhận buông bỏ là khôn ngoan
Phụ nữ sinh ra là để được trân trọng và yêu thương, nếu không thì hãy mạnh mẽ buông tay để giải thoát cho chính mình.
Ngày còn yêu, người ta có thể hứa hẹn với nhau đủ thứ điều tươi đẹp, hứa sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp chẳng bao giờ lìa xa .
Ngày cưới nhau, người ta chìm trong những mộng mơ về một tương lai vẹn tròn, đầm ấm. Trong con mắt của người đang hạnh phúc, cuộc sống phía trước chắc sẽ chẳng có nhiều khó khăn vì đơn giản…ta đã là của nhau.
Thế nhưng sự thật dường như chẳng đẹp như những mộng mơ ấy, khi bước vào cuộc sống hôn nhân, người ta mới nhận ra rằng nó tồn tại cả trăm ngàn điều khó nói. Vào năm 2014, thống kê rằng có đến 70% phụ nữ đứng đơn li hôn, dường như con số ấy là quá nhiều so với cái suy nghĩ rằng phụ nữ luôn là người cố gắng giữ gìn cho hôn nhân được dài lâu.
Khi không bình yên, hãy mạnh mẽ buông tay
Nguyên nhân thì thật ra có rất nhiều. Người thì đau khổ vì chồng ngoại tình, kẻ thì do mâu thuẫn giữa mẹ chồng – nàng dâu, người thì lại ấm ức do vợ chồng không cùng quan điểm sống, có người thì lại chán nản do chồng chẳng chịu sẻ chia…
Trong rất nhiều lí do khiến hôn nhân rơi vào vực thẳm ấy, đa phần người phụ nữ là phía phải chịu nhiều day dứt và đớn đau…rồi đến khi những mâu thuẫn ấy cứ kéo dài mãi mà không tìm được cách giải quyết, họ sẽ phải nghĩ tới một lá đơn li hôn như sự giải thoát cuối cùng.
Xã hội ngày nay không còn quá nặng nề về vấn đề li hôn, người phụ nữ ngày nay cũng đã ý thức được về giá trị của bản thân mình, vì thế nhiều khi họ không ngần ngại dứt tay buông bỏ. Các chị em đã tạo cho mình một suy nghĩ đơn giản rằng cuộc đời này ngắn ngủi lắm, cớ sao cứ phải gồng mình nhẫn nhịn chịu đựng vì những điều không đáng?
Video đang HOT
Hôn nhân với rất nhiều phụ nữ được ví như là địa ngục, là nơi giam lỏng họ về cả cảm xúc lẫn thể xác. Cuộc sống ấy khiến họ nghẹt thở, chán nản, khiến họ lắm lúc chỉ muốn buông bỏ tất cả mà bỏ đi thật xa. Tất nhiên trước khi đi đến ý muốn buông xuôi ấy, họ chắc chắn đã phải níu kéo hôn nhân của mình bằng nhiều cách, bởi chẳng người đàn bà nào lại muốn mình phải đổ vỡ trong hôn nhân…thế nhưng có lẽ, dù có cố gắng đến đâu, cuộc sống của họ vẫn rơi vào bế tắc.
Người phụ nữ li hôn cũng chất chứa trong lòng biết bao nỗi niềm đắn đo và lo lắng. Nhiều khi trong phút yếu lòng, họ rất muốn được tâm sự với một ai đó để vơi đi nỗi buồn…nhưng nào có ai có thể hiểu được cho họ. Bạn bè thì nghe xong cũng chỉ biết thở dài, tâm sự với gia đình thì cũng không dám vì sợ rằng người thân sẽ lo lắng…sau tất cả, chỉ có họ mới tự cứu được chính cuộc đời của mình.
Đừng lo sợ rằng người đời sẽ bàn tán, chê cười mình là người phụ nữ đã li hôn, bởi người ta có thể cười mình ba ngày, ba tháng chứ chẳng ai rỗi việc mà cười mình được ba năm. Một khi đã chấp nhận buông bỏ hết tất cả, cái mà người phụ nữ cần chính là sự mạnh mẽ và dứt khoát. Chấm dứt một cuộc hôn nhân không phải là chấm hết, hãy tin rằng đó là khởi đầu của một cuộc sống mới, một cuộc sống chẳng có những chán nản và đớn đau.
Đừng hoài niệm về quá khứ, đừng vội nghĩ về tương lai, hãy sống cho hiện tại
Phụ nữ với trái tim nhạy cảm thường hay dễ bị cảm xúc chi phối, nhất là sau khi li hôn, họ sẽ hoang mang nhiều hơn với định hướng cuộc sống tương lai. Có lẽ cái họ cần phải làm sau đổ vỡ hôn nhân chính là việc điều chỉnh cảm xúc cá nhân của mình, một khi đã mạnh mẽ buông bỏ tất cả, chẳng có lý gì mà họ không thể mạnh mẽ một lần nữa để vươn lên với đời.
Có một ai đó đã nói rằng: “Một ngày nữa lại trôi nên em đừng buồn nữa, chuyện hôm qua đã là chuyện hôm kia mất rồi”. Quá khứ nếu không có gì đáng nhớ thì hãy cất nó vào một nơi mà chẳng ai có thể nhìn thấy, với quá khứ đau buồn thì càng nên như vậy, bởi nếu cứ mang nó theo bên mình, sẽ chẳng bao giờ ta có thể ngủ yên.
Chuyện tương lai cũng thế, đừng vội nghĩ về nó làm gì để tạo áp lực cho mình. Tất nhiên sau khi buông tay một mối quan hệ, cái người phụ cần là một mối quan hệ mới tốt đẹp hơn…thế nhưng đó không phải là tất cả. Tương lai rồi cũng sẽ tới, thế nên đừng lo nghĩ về nó quá nhiều, cứ để cuộc sống của mình trôi đi một cách tự nhiên nhất và rồi chuyện gì tới ắt nó sẽ tới thôi.
Cái mà người phụ nữ ấy cần chính là hiện tại, một cuộc sống hiện tại khác với những gì cô ấy đã phải chịu trong quá khứ, một cuộc sống mới tự do mà ở đó cô ấy được là chính mình. Hãy làm một người phụ nữ mạnh mẽ như mình đã từng, hãy trở thành một người phụ nữ luôn tự tin ngẩng cao đầu và mỉm cười với cuộc đời, sống như cách mình nghĩ và làm những điều mình thích. Cuộc đời này có bao lâu đâu mà không sống hết mình cho trái tim được trọn vẹn bình yên?
Theo Emdep
Cho tới khi tôi bị băng huyết thì mới hiểu nổi lòng chồng
Dù không còn sức để nói, tôi vẫn cảm nhận chồng mình đang bế mình ra xe cấp cứu và cầu xin bác sĩ cứu tôi.
Nhói lòng đọc bức thư viết dở trước khi mất của anh trai tôi Đắng lòng cầm phong bì 20 triệu và bức tâm thư của vợ trước lúc bỏ đi Hóa ra đây là lý do mẹ tôi phải nhường nhịn và tìm mọi cách lấy lòng vợ tôi Đau thắt lòng trước sự vị tha của chồng
Lấy chồng là công nhân xây dựng, ai cũng nói tôi sẽ khổ. Chồng tôi đi làm bên ngoài liên tục, có khi đi theo công trình ngoại tỉnh tới cả tháng mới về. Mọi chuyện nhà cửa, đối nội đối ngoại, con cái đều do một mình tôi gánh vác. Lắm khi mệt mỏi tôi cũng tự trách mình khi đó không sáng suốt, cứ chạy theo tình yêu để giờ khổ còng lưng ra.
Nhất là khi sinh bé Cún. Lúc đó chồng tôi đang thầu công trình ở Phú Yên nên không về kịp. Ra phòng hậu sinh, nhìn người ta được chồng chăm sóc mà tôi tủi thân muốn rơi nước mắt. Mãi đến khi con gần xuất viện mới thấy mặt chồng hớt hơ hớt hải chạy vào. Nhưng ở với mẹ con tôi được hai ngày anh lại phải đi vì không thể bỏ bê công trình được. Suốt cả tháng ở cữ, dù được mẹ chồng chăm sóc chu đáo và hàng ngày vẫn nói chuyện với chồng qua điện thoại nhưng tôi vẫn tủi phận. Lúc đó càng thấm thía việc lấy chồng làm xây dựng là sai lầm.
Sau mỗi lần thầu như vậy, chồng tôi lại đem về rất nhiều tiền. Nhưng lần đó, tôi vứt trả tiền vào người anh rồi khóc lóc, trách cứ. Tôi nói tôi không cần tiền, tôi cần chồng. Người ta sinh đẻ có chồng bên cạnh phụ giúp, chia sẻ. Còn tôi thì vò võ một mình, tự chăm con, tự chăm mình. Anh chỉ ôm lấy tôi rồi xin lỗi. Anh nói chỉ làm mọi cách để đảm bảo tương lai cho tôi và con mà thôi. Sau đợt đó, anh ở nhà với mẹ con tôi được hơn 1 tháng mới nhận thầu công trình khác trong tỉnh.
(Ảnh minh họa)
Chồng tôi cũng chẳng được lãng mạn, nhẹ nhàng như chồng người khác. Đã thế còn hay đi nhậu nhẹt để kết giao bạn bè và các mối quan hệ làm ăn. Tôi tức lắm nhưng mỗi lần nói ra lại cãi cọ nên đành nín nhịn. Chỉ có điều, chính anh cũng nói chỉ dẫn đối tác đi nhậu ở những quán đàng hoàng, không bao giờ vào những quán có tiếp viên nữ. Tôi tin chồng. Vậy mà cách đây hai tháng, tôi đã chết điếng khi thấy chồng mình có vết son trên cổ áo. Tôi khóc cạn nước mắt, trách chồng, mắng chồng, thậm chí là đánh vào người anh. Lần đó, anh đã quỳ xuống xin lỗi tôi và nói đây là lần đầu tiên.
Sau đó anh không nhận thầu nữa mà ở loanh quanh ở nhà với mẹ con tôi. Anh chăm con, tìm cách nói chuyện với tôi. Tôi mất niềm tin, mất tình yêu vào chồng. Nói không quá nhưng tôi sống với anh chẳng qua vì bé Cún còn quá nhỏ mà thôi. Tôi còn dự định khi nào bé lớn, tôi có một số tiền thì tôi sẽ li hôn và chuyển ra ở riêng. Và nếu không có lần bị băng huyết này có lẽ tôi đã làm như thế.
Thật ra từ hồi con gái, tôi đã hay bị rong kinh, từng đi khám và được kết luận không phải bệnh lý nên tôi không để ý việc đó lắm. Cách đây một tuần, tôi cũng bị rong kinh và ra máu rất nhiều. Chủ quan nên tôi không đi bệnh viện khám nữa. Tối hôm đó, tôi tắm xong vừa thay quần áo thì trời đất tối đen lại. Tôi thấy mình không có sức lực để nhấc tay lên. Người cảm tưởng ngất rồi nhưng đầu óc vẫn tính táo, vẫn biết mình đang nằm trong nhà vệ sinh.
Ngay lúc đó tôi nghe tiếng của chồng và cảm nhận được anh đang bế mình lên giường. Sau đó anh gọi điện xe cấp cứu rồi đưa tôi ra xe. Tôi vẫn nghe được chồng tôi cầu xin bác sĩ cứu tôi. Anh cứ bảo tôi phải cố gắng lên, không được bỏ anh và con...
Khi tỉnh lại là 4 giờ sáng, điều tôi thấy đầu tiên là anh đang ngồi bóp tay cho tôi. Mắt anh nhắm nghiền nhưng tay anh vẫn bóp bóp nhẹ nhàng tay tôi đang truyền thuốc. Tôi cựa tay, anh giật mình mở mắt ra, nhìn thấy tôi đang nhìn anh, anh đã bật khóc. Dù vội vàng quay đi nhưng tôi biết anh đang cố chùi nước mắt cho nhanh. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.
Suốt mấy ngày nằm viện, chồng tôi là người thay băng vệ sinh, lau chùi, chăm sóc tôi rất kĩ. Tôi biết anh thương mình thật lòng. Sau lần này, tôi đã hiểu được thêm về anh, về tấm lòng của anh. Tôi quyết định sẽ bỏ qua lỗi lầm của anh và sống thật hạnh phúc bên cạnh người đàn ông mình đã dũng cảm lựa chọn suốt cả cuộc đời này.
Theo Afamily
Đang mang bầu con thứ hai, chồng ép phá thai, li hôn vì anh có bồ Có lẽ, đời người đàn bà như tôi đúng là bất hạnh nhất trên đời. Tôi không dám nghĩ rằng, có ai có thể khổ hơn tôi nữa. Nghĩ, phận đời bạc bẽo. Sinh ra cũng là con gái nhà tử tế, bố mẹ cũng có công ăn việc làm đàng hoàng, cũng có nhan sắc, lại được nhiều người yêu thương. Từ...