Hôn nhân không giá thú
Kết quả của tình yêu sau bao thăng trầm là một thiên thần ra đời. Họ có cuộc hôn nhân không giá thú, không giống ai.
Xin ôm anh lần cuối
Từ ngày anh về, thời gian anh dành cho Hương ít dần đi. Mải vui với bạn, anh quên cả hẹn đưa cô đi chơi. Những ngày sau vẫn thế, anh vẫn yêu Hương nhưng cô cảm nhận rõ anh không muốn công khai cô với bạn bè như trước. Hương tổn thương ghê gớm. Lòng tự trọng dâng trào, cô như con thú hoang bị trọng thương, muốn cào xé, hất tung tất cả những thứ đang xoáy cuộn, đau nhói trong tim.
Hương soi gương. Lần đầu tiên cô soi gương kiểu thế. “Ai kia, sao khuôn mặt phờ phạc thế, lượn lờ trước gương. Nhìn dáng đi ngứa mắt nhỉ, tập tà tập tễnh”, Hương đớn đau tự nói.
Cô vẫn biết mỗi lần cất bước đi là không bình thường, nhưng chưa bao giờ cô lại thấy mình bất bình thường một cách kinh dị vậy! Tự mình còn thấy chán, hỏi sao đi ngoài đường người ta cứ nhìn cô chằm chằm, chỉ chỉ trỏ trỏ. Giờ cô đã hiểu cho anh.
Phải nói chuyện với anh thẳng thắn thôi, lòng tự trọng của cô không thể bị tổn thương thêm nữa.
- Có phải anh ngại giới thiệu với bạn, em là người yêu của anh không?
Im lặng. Không lâu lắm, anh gật đầu.
- Em xin lỗi…
Gục ngã hoàn toàn, cô sụp xuống, òa khóc. Cô chỉ thấy có lỗi với anh. Có lỗi khi đã là người yêu đầu đời, duy nhất của anh trong gần 5 năm ròng. Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt, để kệ cô khóc. Cô yêu anh, nhưng đã bao giờ cô đặt mình vào anh chưa? Hương rủ anh đi phố. Anh chở cô vào quán cà phê ngày 2 đứa mới yêu nhau hay ngồi.
- Bọn mình chia tay nhau đi. Im lặng.
- Em biết anh không có lỗi gì hết, tất cả là do em. Nhưng em cũng muốn anh hiểu điều này. Em cũng muốn mình là cô gái xinh đẹp để người yêu em được hãnh diện mỗi khi dẫn em đi chơi, đi giới thiệu với mọi người. Nhưng rất tiếc đấy là điều em muốn chứ không phải là điều em có được. Em đâu muốn mình sinh ra thế này…
Hương nói nhiều lắm. Ráo hoảnh, rành mạch, nhẹ hẫng, không một giọt nước mắt, không một chút giận hờn.
Anh chỉ lặng. Anh không níu kéo, cũng chẳng bảo chấp nhận chia tay. Im lặng có nghĩa là đồng ý, Hương thanh thản.
Video đang HOT
- Khuya rồi, về đi anh…
Khi ngồi sau xe anh, tim cô thót lại:
- Anh cho em ôm anh lần cuối nhé?
- Em quyết định chia tay thật đấy à?
- Vâng.
Im lặng. Anh lao vút đi. Cô ôm anh thật chặt.
Chỉ còn vài phút nữa thôi, cô sẽ mãi mãi mất anh.
Đêm đó cô ngủ thật ngon, không mộng mị, không đau đớn, không nghĩ suy, không dằn vặt.
Hôm sau cô thông báo với bố mẹ rằng đã chấm dứt với anh. Bố mẹ bất ngờ lắm, nhất là mẹ. Hương thấy mẹ có thoáng chút thảng thốt, đau xót xong thôi ngay, có lẽ mẹ cũng sợ cô thấy mẹ buồn.
Trái ngọt hạnh phúc
Giận hờn rồi lại thôi, anh ào đến bên cô, chăm sóc ân cần như chưa từng có giây phút nào rời xa. Ngoài thời gian làm việc tại Cty xuất nhập khẩu thiết bị y tế, anh trở về sống bên cạnh cô.
Bé Nhật Linh lúc 1 tuổi (Ảnh do gia đình cung cấp).
Vài tháng sau, mẹ Hương, bà Phạm Thị Nhật thường tỉ tê khuyên cô sinh con. “Có con vui lắm, hạnh phúc lắm. Con phải xác định rằng D. không thể cả đời ở với con được, nó lại là con trai một, dù nó có yêu con đến mấy nhưng còn bố mẹ, gia đình D. nữa”, bà Nhật nói khiến Hương suy nghĩ.
Bà Nhật động viên Hương, lúc bố mẹ còn khỏe, sẽ cùng các chị gái chăm sóc cho 2 mẹ con cô. Ông bà sẽ không thể yên tâm nhắm mắt nếu Hương không có con, chỗ dựa, người chăm sóc cho cô sau này.
“Mày yêu nó thì cũng phải thương nó, kiếm đứa con rồi để nó đi lấy vợ. Tuy mẹ cũng muốn mày được hạnh phúc nhưng mình không thể ích kỉ như vậy mãi được. Mẹ cũng thương bố mẹ nó. Khi nào làm mẹ mày sẽ hiểu”, bà Nhật nói. Lời mẹ khuyên khiến Hương quyết định sinh con.
28 tuổi, Hương khát khao được làm mẹ. Thế là cô nói ý định có con với anh. Anh ủng hộ. Lúc cô khao khát được mang bầu, càng mong càng khó. Cô sợ nhưng đi khám, bác sĩ bảo bình thường, có khả năng có con.
Cả năm 2010 cô chờ đợi, cô chán nản, thất vọng. “Chắc tại mình nhẹ cân quá (chưa tới 34kg), khó có con. Chắc số mình phải vậy rồi, đành chịu”, Hương tự an ủi.
Hè năm đó, bố anh phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối. Ông mất lúc còn rất trẻ. Anh già đi, trầm tư và ngày càng ít nói.
Đầu năm 2011, Hương 29 tuổi. Dạo này trong người cô khó chịu, ghét ăn cơm, ngửi mùi cơm cứ như tra tấn. Hương đã có thai.
Bác sĩ báo, cô có thai tương đương 7 tuần 3 ngày. Hương cười rạng rỡ nhưng thấy bác sĩ tiếp tục siêu âm, bỗng thông báo chưa có tim thai. Nhìn kết quả siêu âm, bác sĩ khám đăm chiêu: “Khả năng thai lưu cháu ạ. Nguy cơ phải bỏ rất cao”.
Hương òa khóc, đứa con mà cô và gia đình đợi chờ bao lâu nay. Dĩ nhiên là còn nước còn tát, vị bác sĩ nhân từ vừa động viên vừa tiêm cho Hương 2 mũi thuốc dưỡng thai và cho phác đồ điều trị, thăm khám.
Về nhà, cô đưa anh tờ giấy siêu âm. Anh ôm, hôn cô như mưa, vui mừng vì sắp được làm bố. Cô gục đầu vào ngực anh nấc lên: “Cái thai, không biết có giữ được không…”. Cô chui sâu vào ngực anh hơn, nấc lên từng hồi.
Những ngày chờ đợi như sống trong địa ngục. Hương nằm im trên phòng, không dám đi đâu. Ngày hẹn khám lại đã đến, cô hồi hộp tột độ. Cuối cùng, âm thanh Hương mong đợi nhất trong cuộc đời vang lên từ bác sĩ: “Có tim thai rồi nhé !”.
Chuyện tình cổ tích của Hương chưa có hồi kết. Ngày Hương vượt cạn cũng là sự kiện đáng nhớ trong đời với biết bao cam go, lo sợ. Hơn 23h đêm cô bị vỡ ối, sớm hơn so với dự kiến nửa tháng. Cô được đưa tới bệnh viện Thanh Nhàn, chỉ định mổ đẻ. Nhưng các bác sĩ trực ca đêm loay hoay mấy chục phút với gần chục lần gây mê bất thành vì cột sống của Hương bị cong vẹo. Kíp mổ thông báo với gia đình đợi đến ca trực sau sẽ có bác sĩ chuyên môn tốt hơn hỗ trợ. Cả nhà cô lo lắng, Hương hốt hoảng cậy nhờ kíp trực giúp đỡ cô. Lần gây mê thứ 12 thành công, Hương chào đón cô con gái nhỏ trong vỡ oà hạnh phúc.
Theo VNE
Bố đi công tác, mẹ bỏ tiền ra mua "phi công"
Có lần, tôi thấy mẹ gọi điện thoại cho một người đàn ông ít tuổi hơn mẹ. Bà đang ngã giá với đầu dây bên kia cho một lần mây mưa. Thú thực, tôi có nghe chuyện đàn ông trả giá cho gái bao để được phục vụ nhưng chẳng ngờ, tôi đang được tận tai nghe thấy cuộc trả giá cho trai bao của chính mẹ đẻ mình.
Đôi lúc tôi thấy thương mẹ, nhưng nhiều lúc trái tim nóng giận của tôi lại không ngừng kết tội bà. Tôi đã chứng kiến hơn 10 năm mẹ giấu vụng phản bội bố để theo trai trẻ. Bố tôi công tác ở nước ngoài nên ít có điều kiện về nhà. Mẹ sẵn tiền bố gửi rất mạnh tay chi cho các khoản tiêu dùng cá nhân, không trừ cả khoản cho "trai bao".
Nhìn bề ngoài, mẹ tôi rất đẹp. Mẹ có nước da trắng ngần, dáng người cao ráo, khuôn mặt quý phái. Mẹ mặc các trang phục đẹp như một quý bà và kiến người xung quanh phải trầm trồ khen ngợi. Mẹ đang làm phó phòng cho một đơn vị hành chính sự nghiệp. Con người mẹ đã hội tụ đủ "công thành danh toại". Mẹ sống trong cảnh giàu sang với các khoản tiền lớn bố vẫn gửi từ nước ngoài về. Còn tôi - con gái mẹ trông khá xinh xắn và đang học ở một trường đại học có tiếng ở Hà Nội.
Tôi năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Trong chừng ấy năm có mặt trên cõi đời này, tôi đã phải nén lòng "khuất mắt trông coi" trước hình ảnh mẹ chạy theo trai trẻ. Nói chính xác nhất thì mẹ đã bỏ tiền ra để các trai trẻ hám của phải chạy theo đổi tiền lấy tình.
Hồi nhỏ, tôi cũng không biết về chuyện này. Tôi luôn cảm thấy mẹ là người có duyên, trẻ trung và thanh lịch. Thế nên việc các trai trẻ có học thức hay đi cạnh mẹ không có gì đáng phải bàn. Tôi không ngờ, sự đời không đơn giản như suy nghĩ non nớt của mình.
Cấp dưới của mẹ có một người đàn ông hơn tôi 3 tuổi mới vào cơ quan mẹ công tác. Anh ta luôn xách cặp cho mẹ tôi mỗi lần đi công tác, họp hành hoặc xách hàng đống đồ mỗi lúc mẹ đi mua sắm. Tôi nghĩ, chắc anh chàng này mới đi làm nên lấy lòng bà. Tôi cười tủm tỉm khi nhìn thấy bóng dáng anh ta xuất hiện trước cửa nhà mình.
Tôi chết điếng người khi thấy mẹ và anh cấp dưới đang làm tình với nhau.
Một lần, ở phòng khách, mẹ và anh cấp dưới kia nói chuyện. Tôi chạy băng qua chào vội đi học rồi phi xe tới trường. Ai dè, số tôi đen, vừa ra đầu phố bị thùng xe chở rác tạt hơi bẩn vào người. Tôi phải phóng xe trở về nhà tắm rửa. Lúc vừa tắm xong, tôi nghe thấy tiếng rên phát ra từ phòng mẹ. Tôi lần tới coi xét sự tình. Trời ơi, tôi chết điếng người. Mẹ và anh cấp dưới đang làm tình với nhau. Tôi muốn đạp cửa xông vào ngay lúc ấy để bắt quả tang. Song, tôi chợt sững lại khi hình ảnh bố hiện lên trong tâm trí. Nếu tôi làm to chuyện này, bố sẽ chẳng bao giờ trở về Việt Nam nữa. Tôi sẽ phải xa bố mãi.
Từ đó trở đi, tôi bắt đầu để ý đến cuộc sống riêng của mẹ hơn. Có lần, tôi thấy mẹ gọi điện thoại cho một người đàn ông ít tuổi hơn mẹ. Bà đang ngã giá với đầu dây bên kia cho một lần mây mưa. Thú thực, tôi có nghe chuyện đàn ông trả giá cho gái bao để được phục vụ nhưng chẳng ngờ, tôi đang được tận tai nghe thấy cuộc trả giá cho trai bao của chính mẹ đẻ mình. Bất giác, tôi thấy rợn người. Dòng suy nghĩ xé nát trái tim tôi. Tôi gào lên trong tâm tưởng: Mẹ làm con thất vọng quá.
Tôi bí mật theo dõi khi bà đi xe ra khỏi nhà. Bà đã tới một nhà nghỉ khá xa nằm ở phố khác. Tôi gọi điện cho cậu bạn thân tới. Cả hai chúng tôi đóng vai tình nhân để đặt phòng ở nhà nghỉ đó. Tôi đi lần qua các phòng, đến phòng của mẹ, tôi dừng lại gõ cửa. Phải mất rất lâu thời gian, người tình trẻ của mẹ mới ra mở cửa trong thái độ ngạc nhiên. Còn mẹ thì tưởng phục vụ khách sạn vào nên vẫn ngồi tại giường, quần áo xộc xệch. Bà tá hỏa và xám xanh mặt khi nhìn thấy tôi bất chợt đến.
Sau hôm đó mẹ đã khóc rất nhiều và bảo: "Xin lỗi vì đã làm con buồn, nhưng mẹ cũng chỉ là đàn bà". Mẹ kể đã dùng tiền để mua trai trẻ làm tình với mình sau hai năm bố tôi xuất ngoại vì là người có nhu cầu sinh lý cao. Nhớ chồng, nhưng mẹ không thể bỏ công việc để sang đoàn tụ với bố tôi được. Và bố cũng vậy. Nói chung mẹ chẳng thể cưỡng nổi bản năng đàn bà cứ dậy lên trong người. Mẹ hứa, vì tôi, mẹ không dùng tiền mua tình nữa.
Hơn 1 năm nay, mẹ đã giữ lời hứa với tôi. Nhưng nhiều lúc, để ý kỹ, tôi vẫn thấy đôi mắt mẹ lúng liếng khi đối diện với trai trẻ. Và hành động của mẹ lại lén lút rất khả nghi. Hình như mẹ vẫn muốn "hứng tình".
Cuộc sống của tôi bế tắc quá. Nín lặng thì tôi bị dồn vào chân tường của sự uất ức, mệt mỏi, thất vọng. Nếu lên tiếng, tôi còn giữ được tổ ấm gia đình mình không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị bạn thân 'nẫng mất' người yêu Sau 45 ngày tôi giấu anh đi chữa bệnh thì anh và cô bạn thân nhất của tôi đã kịp yêu nhau và giờ họ có một gia đình hạnh phúc. Tôi tự nhủ không biết mình đã làm sai điều gì mà ông trời lại trêu ngươi tôi như vậy? Tôi đã làm gì buồn mà cuộc đời cứ thử thách tôi?...