Hôn nhân bên bờ vực tan vỡ vì mâu thuẫn con rể – mẹ vợ
Tôi năm nay 37 tuổi, tôi lập gia đình đã được 8 năm và đã có 2 cháu trai, cháu lớn 6 tuổi và cháu nhỏ 3 tuổi. Điều khiến tôi buồn nhất là căng thẳng giữa cha mẹ tôi và chồng tôi.
Nguyên nhân là khi tôi và chồng tôi xảy ra mâu thuẫn, chồng tôi đã đến gặp mẹ tôi và nói: “con và vợ con sống 7, 8 năm rồi giờ không thể sống chung được nữa”, mẹ tôi nói: “nó có lỗi gì mà con đòi bỏ nó?”, chồng tôi im lặng. Sau đó một thời gian, bà con tôi ở Sài Gòn ra thăm ba má tôi, em gái tôi điện thoại nói tôi đem xe xuống cho bà con tôi mượn, chồng tôi không cho, bảo “có mượn thì lên lấy”, nhưng tôi không đồng ý và đem xe xuống cho mượn. Chồng tôi đã xuống nhà và nói với má tôi từ nay tôi không được về nhà nữa và hỏi mẹ tôi sao mượn xe không lên lấy mà bắt đem xuống. Vì chuyện này mẹ tôi rất giận nhưng vì con nên mẹ tôi chỉ đuổi chồng tôi về.
Sau đó ít lâu, em gái tôi có đăng ký đi du lịch và hỏi tôi có muốn đi du lịch không thì đăng ký. Tôi về thông báo với chồng tôi, tôi sẽ đi du lịch vào ngày 8/3 nhưng chồng tôi không đồng ý và nói chỉ được đi khi cơ quan quan tôi tổ chức. Vì hàng năm cơ quan tôi đều có tổ chức đi du lịch nhưng tôi không đi vì lúc thì đang mang bầu khi thì con còn nhỏ nên không đi được. Tôi cũng có nói với chồng những lý do đó nhưng chồng tôi vẫn cương quyết không cho đi và nói khi đi thì về sẽ biết hậu quả. Lúc đó tôi nghĩ chồng tôi chỉ dọa mà thôi, hơn nữa cũng đã đăng ký rồi nên tôi vẫn quyết định đi.
Buổi tối hôm đó, khi tôi đang ăn cơm ở nhà ba mẹ tôi, trước khi ra xe đi du lịch, chồng tôi gọi điện cho tôi và hỏi tôi về nhà chưa tôi nói đang ở nhà ba mẹ, chuẩn bị đi du lịch chồng tôi nói: “Mày đi tao đánh chết mẹ mày”, tôi tức giận cúp máy. Sau đó chồng tôi tới nhà ba mẹ tôi khi đã ngà ngà say nói: “Mày đi tao đánh chết cha mày”, ba tôi nói “Cha nó này, có giỏi thì đánh đi! Mày là chồng, mày không có quyền!”. Chồng tôi bỏ ra ngoài sân và la lớn ông bà gả bán cho tôi rồi, tôi muốn làm gì thì làm, ông bà không có quyền. Ba má tôi nói “Tao lấy của mày đồng nào mà nói gả bán?”, chồng tôi nói “Tôi trả lại cho ông bà đó!”. Khi ba tôi nói mày nói say hay tỉnh vì chồng tôi có nhậu, chồng tôi nói “Tôi rất tỉnh táo!”
Sau khi tôi đi du lịch về 1 tuần, chồng tôi xuống xin lỗi ba mẹ tôi nhưng ba mẹ tôi không chấp nhận và cương quyết nói nếu tôi mà quay về với chồng thì ba mẹ tôi sẽ từ tôi. Chồng tôi cũng có điện thoại gọi mẹ chồng tôi từ ngoài quê vào xuống xin lỗi, nhưng ba má tôi vẫn không chấp nhận. Tôi thấy chồng tôi cũng nhận ra lỗi của mình nhưng ba má tôi không tha thứ, nếu ly hôn thì tôi lại thương 2 đứa con phải sống cảnh gia đình tan vỡ nhưng nếu quay về với chồng thì tôi lại sợ tội bất hiếu với ba mẹ tôi.
Thời gian này ba mẹ tôi không cho chồng tôi tới thăm con nên chồng tôi cứ điện thoại cho tôi chở con ra ngoài cho chồng tôi gặp. Nhưng ba mẹ tôi cấm không cho. Tôi chẳng biết phải làm sao, mong tổ tư vấn cho tôi lời khuyên lúc này để tôi có cách giải quyết tốt nhất!
Chuyên gia Tư vấn trả lời:
Video đang HOT
Nỗi lòng của một người con là luôn mong giữ trọn đạo Hiếu với bậc sinh thành, kể cả khi đã có gia đình riêng. Nỗi lòng của một người vợ đó là luôn mong muốn vợ chồng, con cái hạnh phúc sum vầy bên nhau. Thật khó để có thể bắt ép ai đó lựa chọn một trong hai. Tôi hiểu nỗi lòng khó xử và tâm trạng phiền muộn của bạn lúc này. Làm sao để dung hòa tất cả các mối quan hệ trong một gia đình? Làm sao để có thể trọng vẹn nghĩ tình đôi bên? Những khúc mắc ấy nếu được giải đáp thì cũng đồng nghĩa là hạnh phúc gia đình được đảm bảo hơn, mâu thuẫn giữa các mối quan hệ cũng từ đó mà được đẩy lùi. Thế nhưng mọi việc sẽ là không quá khó để giải quyết nếu như tất cả mọi thành viên trong gia đình đều ý thức được trách nhiệm bản thân và mong muốn giữ gìn hòa thuận.
Bạn đã kết hôn 7 năm cũng đã ở cái độ tuổi mà con người ta cũng có thể suy nghĩ chín chắn cho những hành động và cách cư xử của mình, tôi tin chồng bạn cũng làm được điều đó. Khi cùng nhau chung sống dưới một mái nhà, mọi mối lo toan về cơm áo gạo tiền, chăm sóc con cái sẽ vô tình trở thành gánh nặng, cuộc sống vợ chồng cũng khó tránh khỏi những mâu thuẫn, va chạm. Điều nên làm là cả hai nên bình tĩnh để nhìn nhận, suy xét và cùng nhau gỡ rối vẫn đề. Nếu như chỉ vì mâu thuẫn nào đó mà đến nhà bố mẹ đẻ của đối phương mà kể lể, mà đòi ly dị thì thật không nên. Dẫu có biết, đôi khi vì nóng nảy, vì tức giận mà con người ta hành động vội vàng mà thiếu đi sự cân nhắc. Thế nhưng chồng bạn cần rút kinh nghiệm. Vợ chồng sống và đã có hai mặt con với nhau thì không nên vội vàng nghĩ đến chia tay khi gặp sóng gió. Có thể nói đây là bài học đáng để chồng bạn suy ngẫm và qua thái độ hiện tại có lẽ anh ấy cũng đang hối lỗi và tìm cách khắc phục hậu quả
Bên cạnh đó thì đã là vợ chồng, hai bạn nên cùng nhau thống nhất khi làm việc gì đó. Nếu như chồng có chưa hiểu sâu sắc vấn đề thì bạn cũng nên khéo léo, nhẹ nhàng phân tích để cho chồng hiểu và có thể thông cảm cho gia đình bên ngoại. Tránh chỉ vì một chuyện nhỏ nào đó mà cũng có thể trở thành nguyên nhân khiến hai vợ chồng mâu thuẫn với nhau giống như việc cho bà con bên ngoại mượn xe thì thật là không đáng. Mọi người trong gia đình thì nên giúp đỡ nhau khi có việc cần. Việc để ý, trách móc những điều nhỏ nhặt liệu có đáng để gây nên sứt mẻ tình cảm giữa mọi người?
Còn việc anh ấy gây mâu thuẫn và không đồng ý cho vợ đi du lịch thì đó cũng là thiệt thòi cho bạn. Bạn tuy đã có gia đình, có chồng con thì bên cạnh việc hoàn thành trách nhiệm của người vợ, người mẹ, bạn cũng cần có thời gian cho bản thân. Nhưng thay vì quan tâm và thông cảm cho vợ thì chồng bạn lại tỏ thái độ ích kỷ một chút. Việc dọa nạt, buông những lời lẽ hăm dọa, chửi bới vợ thật khó có thể chấp nhận. Chính những việc làm, thái độ ứng xử của anh ấy khiến cho bố mẹ vợ mất lòng. Bởi bố mẹ nào cũng thương con cái, ai cũng mong muốn có dâu thảo, rể hiền, ai cũng mong vợ/chồng của con cái tôn trọng mình. Thật khó ai có thể vẫn vui vẻ cho qua khi con rể đem trả con gái khi không vừa lòng. Những thái độ của bố em cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên thì vợ chồng sống với nhau đã có con cái, sự ràng buộc giữa hai bên không phải là nhỏ, vì vậy mà không phải nói bỏ là có thể bỏ. Tôi đã nhận thấy sự chân thành từ phía chồng bạn, anh ấy cũng nhìn nhận ra lỗi của mình mà có tinh thần cầu thị sửa sai.
Có thể những lời nói của anh ấy trước đây chỉ là do nóng tính mà không kiềm chế được bản thân, do uống rượu mà không kiểm soát. Sự sai lầm, thiếu sót của một người có thể nên bỏ qua khi người ấy mong muốn có cơ hội sửa đổi, dù sao đó cũng là bố của hai con. Điều quan trọng là tình cảm từ phía bạn dành cho chồng là như thế nào? Bạn có thể bao dung để tha thứ cho chồng hay không? Nếu như hai vợ chồng vẫn mong muốn về bên nhau để xây đắp lại mái ấm hạnh phúc gia đình, để cùng nhau nuôi dạy con cái thì đó quả là một điều tốt đẹp. Khi đó tôi nghĩ rằng việc thuyết phục để bố mẹ có thể hiểu, tha thứ cho anh ấy và tác thành cho hai vợ chồng không còn là vấn đề quá khó khăn.
Hãy cho bố mẹ hiểu rằng các cháu của ông bà cần được sự chăm sóc, nuôi dưỡng của cả hai bố mẹ. Cho thấy sự thay đổi của chồng, sự gắn bó của bố mẹ và các con trong gia đình nhỏ của bạn. Bên cạnh đó, chồng bạn phải sửa đổi cách ứng xử đối với vợ và bên ngoại. Bố mẹ nào cũng mong muốn con cái hạnh phúc. Nếu như nhận thấy con rể biết sửa sai và có thể đem lại hạnh phúc cho gia đình thì tôi tin bố mẹ bạn sẽ chẳng ngại ngần mà để gia đình con cái đoàn tụ lại đâu! Cả hai vợ chồng hãy kiên trì và chân thành để bố mẹ có thể hiểu cho nỗi lòng con cái. Bên cạnh đó, nếu có thể thì hai bạn cũng nên nhờ đến sự giúp đỡ, tác động tích cực từ phía những người trong gia đình thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
Theo VNE
Bi kịch em dâu cướp chồng
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh chia tay vì mình đi cafe với bạn Đã chung sống với nhau và có kế hoạch kết hôn nhưng anh luôn đa nghi với mọi mối quan hệ của mình, cho rằng mình có điều gì mờ ám. Bây giờ mình mới hiểu câu "Tình ngay lý gian" làm người ta khổ đến thế nào. Bạn trai của mình lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng cả hai rất hợp nhau....