Hôm nay em lấy chồng
Bốn năm trôi qua thật nhanh phải không em. Bốn năm rồi chúng mình không gặp, không một dòng tin nhắn hay liên lạc gì với nhau. Anh cũng dần quên em và mang trong mình một hình bóng khác.
Hôm qua vô tình gặp lại người bạn cũ, cậu ấy báo tin em lấy chồng, lòng anh chợt dâng lên những cảm xúc khó tả. Những hình ảnh và kỉ niệm xưa cũ bỗng nhiên ùa về trong anh. Ôi mối tình đầu ngọt ngào và lãng mạn!
Hà Nội sắp trở mình vào đông, trời có gió và đôi chút se lạnh. Nhìn những đám học sinh ríu rít bên nhau anh lại nhớ hình ảnh hai đứa mình ngày ấy. Bốn mắt chạm nhau trong quán ngô nướng gần cổng trường, vừa ăn ngô nóng vừa xuýt xoa. Anh đã bị hút hồn bởi cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh và chiếc răng khểnh rất đáng yêu. Anh hỏi đứa bạn mới biết em tên Hoa, học dưới anh một khoá, nhà ở xóm 2. Anh không ngờ anh với em lại ở cùng một xóm mà trước đây anh chưa từng gặp em.
Anh kiếm cớ làm quen rồi hằng ngày thức dậy rõ sớm để được đi học cùng em. Mẹ anh cũng phải ngạc nhiên vì anh có tật ngủ nướng, buổi sáng mẹ phải gọi, quát tháo khản cả cổ mà anh vẫn không chịu dậy, thế mà đợt này tự nhiên anh ngoan hẳn, cứ để chuông 6h sáng là bật dậy, không cần mẹ gọi như hò đò nữa.
Tình bạn trong trẻo của thời học sinh cứ nhẹ nhàng trôi qua đã đưa chúng mình đi hết thời cấp 3. Con đường hàng ngày vẫn in dấu chân anh dường như ngắn hẳn khi anh sánh bước cùng em. Những câu chuyện vui tếu táo về học hành, bạn bè, thầy cô rồi những tâm sự của cô bé mới lớn đều được em kể ra trên quãng đường ấy. Anh và em ngày càng thân thiết hơn và anh gọi em là “ cô em gái bé nhỏ của anh“.
Rồi chúng mình phải chia xa vì anh vào đại học trước em. Trong khoảng thời gian ấy, cứ chiều thứ 6 học xong là anh lại bắt xe về quê để chở em đi ăn kem, đi dạo phố và động viên em học hành. Có những lúc nhớ em đến cồn cào chỉ muốn nhảy chuyến xe đầu tiên về với em nhưng anh lại cố gắng kìm lòng mình lại, để em chú tâm vào học tập, và anh sẽ chờ ngày em lên Hà Nội cùng anh.
Ngày em gọi điện thông báo đã nhận được giấy báo đỗ đại học trên tay cũng là ngày anh cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời. Anh bắt ngay chuyến xe chiều hôm đó về Nam Định chung vui với niềm hạnh phúc cùng em. Đó cũng là ngày anh sung sướng được tỏ bày lòng mình, trao những lời yêu thương mặn nồng đến em. Và anh biết mình là người con trai may mắn nhất trên đời khi em gật đầu đồng ý.
Con đường hàng ngày vẫn in dấu chân anh dường như ngắn hẳn khi anh sánh bước cùng em. (Ảnh minh họa)
Quãng thời gian 4 năm sinh viên có thể nói là khoảng thời gian đẹp nhất của mỗi người và anh thấy nó thật đúng với anh và với em. Chúng mình không ngần ngại mà đã quyết định sống chung với nhau, vì trong lòng anh đã quyết: nhất định anh sẽ lấy em làm vợ. Hai đứa mình cùng đi học, rồi về nhà nấu cơm ăn với nhau, tíu tít và vui vẻ. Cuối tuần anh lại đạp xe chở em đi dạo Hồ Tây, Hồ Gươm, ăn bánh khoai, ngô nướng hay đi xem phim… Ôi hạnh phúc biết chừng nào!
Video đang HOT
Cuộc sống cứ êm ả và bình yên trôi đi. Anh tưởng chừng như không có hạnh phúc nào hơn.
Nhưng đến năm cuối của đại học, mải mê với đồ án tốt nghiệp và làm thêm triền miên, anh ít có thời gian dành cho em, những buổi đi chơi cùng nhau đã trở nên thưa thớt và vắng dần. Anh và em cũng xảy ra một vài mâu thuẫn, đã cãi vã và xô xát với nhau. Một lần trong lúc say rượu không kiềm chế được, anh đã lỡ tay tát em. Hôm sau tỉnh lại anh đã cuống quýt xin lỗi em và em cũng đã tha thứ, nhưng anh vẫn thấy day dứt không yên.
Sau chuyện đó, giữa anh và em là một khoảng trống khó lấp đầy, ở gần nhau mà hai tâm hồn như rất xa nhau. Công việc, học hành cứ cuốn anh đi, em cũng mải mê với việc học và bạn bè của mình. Em cũng không còn kể cho anh nghe những chuyện buồn vui em gặp phải hàng ngày nữa. Anh và em sống cùng nhà mà giờ như hai kẻ xa lạ. Cái không khí im lặng dễ sợ bao trùm lên căn phòng nhỏ vốn đầy ắp tiếng cười.
Rồi cái điều anh lo sợ nhất cũng đã đến: em nói lời chia tay. Anh đau khổ cảm tưởng như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. Anh cầu xin em tha thứ và cho anh cơ hội làm lại, xin em đừng bỏ rơi anh. Nhưng tất cả những cố gắng của anh đã trở nên tuyệt vọng khi em nói đã không còn yêu anh nữa và em chuẩn bị đi du học. Anh sụp đổ hoàn toàn khi giờ đây đã đánh mất em, người con gái mà anh yêu tha thiết và muốn lấy làm vợ. Nhưng gương vỡ không thể nào lành lại. Anh đau đớn buông tay để em ra đi theo con đường em chọn.
Sau chuyện đó, giữa anh và em là một khoảng trống khó lấp đầy (Ảnh minh họa)
Anh suy sụp hoàn toàn từ ngày em ra đi, anh chìm trong men rượu và khói thuốc. Anh đã phải ở lại trường một năm vì không hoàn thành xong đồ án để kịp bảo vệ. Anh không thể chú tâm vào học hành được vì trong tâm trí của anh luôn là hình bóng em vây kín. Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm… Lúc nào anh cũng nghĩ về em, không biết ở nơi phương trời ấy em có mạnh khỏe không? có học hành tốt không, có nhớ anh không, hay em đã quên anh mà theo tình mới?…
Bao nhiêu câu hỏi cứ chập chờn trong đầu anh từ ngày chia tay em. Anh biết mình vẫn còn yêu em nhiều lắm và anh nghĩ không ai có thể thay thế em trong cuộc đời mình. Lúc đó anh đã hiểu thế nào là nỗi đau đớn cùng cực khi mất đi người yêu, và cũng tuyệt vọng khi không thể níu giữ tình yêu.
Phải mất mấy tháng sau, nhờ những người bạn hết lòng giúp đỡ, anh mới vơi bớt đi phần nào nỗi đớn đau. Nhưng anh vẫn không thể nào quên em. Cố gạt hình ảnh em trong trí nhớ thì đêm đêm hình bóng ấy lại hiện về dày xé trái tim anh. Anh hận mình đã để mất em.
Thời gian dần trôi, vết thương cũng dần lành miệng. Anh trở lại là mình, học tập và vui chơi hết mình. Anh hoàn thành đồ án và ra trường với tấm bằng khá, dễ dàng xin được một công việc trong một công ty phần mềm có tiếng. Anh cũng lao vào những cuộc vui, những buổi nhậu nhẹt và off ẹp cuối tuần với các nhóm hội đồng hương trên mạng. Anh cũng trêu đùa và tán tỉnh những cô gái khác nhưng không ai có thể làm anh quên em. Anh lao vào những cuộc tình chớp nhoáng để vơi đi cảm giác hận thù với con gái. Anh thật tồi tệ phải không em?
Cố gạt hình ảnh em trong trí nhớ thì đêm đêm hình bóng ấy lại hiện về dày xé trái tim anh. (Ảnh minh họa)
Nhưng đó là cái thằng anh trước đây thôi, còn bây giờ anh đã thay đổi rồi em ạ. Bởi vì anh đã gặp được cô ấy. Người con gái không thật xinh đẹp nhưng có một tâm hồn tốt bụng và trong sáng. Một con người sống có trách nhiệm với bản thân và gia đình. Cô ấy đã kéo anh ra khỏi những cuộc vui vô bổ và cho anh biết thế nào là ý nghĩa cuộc sống. Cô ấy đã chỉ cho anh biết một thằng đàn ông thì phải sống thế nào cho xứng với gia đình, phải biết suy nghĩ cho tương lai. Quá khứ đã là một lớp bụi mờ, nếu cứ hoài niệm thì chỉ chuốc lấy khổ đau thôi. Tình yêu đã chết, anh không thể chìm đắm trong nó mãi.
Anh cảm thấy thần hạnh phúc và may mắn đã mỉm cười với anh lần thứ hai khi để cô ấy xuất hiện trong cuộc đời mình. Anh tự hứa với lòng sẽ là bờ vai vững chắc để cô ấy dựa vào kể cả khi mùa đông giá rét hay mùa hè nóng nực em ạ. Và anh còn tự nhủ sẽ thương yêu cô ấy nhiều hơn để bù đắp những thiệt thòi khi anh không thể trao cho cô ấy những thứ đầu tiên: nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu tiên… mà anh đã trao em. Anh và cô ấy cũng đã có những kỉ niệm ngọt ngào, thắm thiết bên nhau. Anh biết rằng cô ấy chính là một nửa đích thực của đời mình. Ở bên cô ấy, anh thấy lòng mình bình yên và ấm áp lắm em ạ.
Thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh phải không em? Hôm nay em cũng đã tìm được cho mình một bờ vai để dựa vào suốt cả cuộc đời. Anh thật lòng chúc phúc cho em nhé. Mong em mãi hạnh phúc và nếu có nhớ đến anh thì hãy coi anh như một người anh trai tốt bụng nhé. Anh cảm ơn em đã gắn với một phần những ngày tháng tươi đẹp nhất của anh. Vết thương cũ cũng đã liền sẹo, anh nhớ đến em cũng như nhớ về một người bạn gái, một người em gái với những kỉ niệm của một thời cắp sách đến trường, không còn những nỗi đau và nỗi hận. Tất cả những yêu thương của anh giờ đã trao cho người con gái khác.
Lời cuối cùng anh muốn nói với em: Chúc em hạnh phúc em nhé!
Theo Eva
Tình đầu đầy đau khổ và nước mắt
Hôm nay tớ vào blog của cậu. Tớ đã vô cùng bất ngờ khi biết rằng những trang blog đó của cậu chỉ giành cho 1 mình cô ấy và tớ hiểu cậu yêu cô ấy nhiều như thế nào.
Cậu biết không tớ đã cố kìm nén nhưng nước mắt tớ đã tuôn rơi tự bao giờ.. Tim tớ như thắt lại, lòng tớ đau đớn đến tái tê khi nhận ra từ trước đến giờ mình đã thật là ngốc nghếch khi vẫn lầm tưởng rằng cậu còn yêu tớ, còn tình cảm với tớ...Tớ buồn lắm.
Từ trước tới giờ tớ vẫn nghĩ tình yêu giữa cậu và cô ấy chỉ là giả dối, là sự rung động nhất thời... nhưng không - đó là tình yêu thực sự. Theo đúng cái nghĩa của nó: Yêu và được yêu! Cậu và và cô ấy đã có những kỉ niệm đẹp bên nhau...và tớ biết cậu đang thực sự hạnh phúc...Còn tớ, vẫn chỉ là một cô bé ngốc, lúc nào cũng nghĩ về cậu, nhớ về cậu. Tớ luôn sống trong cái vỏ bọc của quá khứ, luôn hi vọng một ngày tình yêu của tớ sẽ được đáp lại...
Có lẽ tớ đã quá lầm tưởng, tớ đã quá ngộ nhận. Cậu và cô ấy đâu dễ dàng từ bỏ tình yêu đó. Một năm_một khoảng thời gian đủ để cho cậu quên đi hình ảnh của tớ, đủ để cho con tim cậu xác định được tình yêu đích thực cho mình. Tớ chẳng phải là cô gái xinh đẹp, giỏi giang gì để có thể xao xuyến thêm một lần nữa... nhưng cậu biết không tình yêu của tớ dành cho cậu rất chân thành và sâu sắc lắm. Tớ không thể quên đi hình bóng của cậu...và cũng không thể nói ra những suy nghĩ của tớ bởi trong mắt cậu tớ vẫn chỉ là trẻ con mà thôi!!!
Có lẽ tớ đã quá lầm tưởng, tớ đã quá ngộ nhận (Ảnh minh họa)
Mối tình đầu, với tớ nó chẳng có mở đầu và cũng chẳng biết đến bao giờ nó mới có kết thúc? Tớ luôn sống trong niềm hi vọng nhỏ nhoi, mong manh và dễ vỡ... cũng như trái tim của tớ đang từng ngày bị ăn mòn, vỡ vụn vì cậu. Tớ phải làm sao khi biết mình giờ đã chỉ là yêu đơn phương....theo đúng cái nghĩa của nó.."Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả cho đi mà người ta chẳng buồn nhận.
Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ 1 nơi rất xa bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ... Có lúc lại tự lừa dối mình tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng rằng người ta thích mình để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình.Có đôi khi chỉ là 1 cái nhìn ... 1 câu hỏi quan tâm ... 1 vài cử chỉ biểu hiện ... mình cũng biến đó là cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng ... để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận ... cái phao đó xẹt đi và chính nó nhấn chìm mình xuống.
Có lẽ mọi thứ trong đầu tớ giờ đang quay cuồng và tớ không thể xác định được tương lai của mình nữa. Tớ không thể, tớ cần ai đó tìm ra cho mình một lối thoát, để không đi trên con đường của cậu nữa. Lúc này đây tớ có thể mường tượng ra sự cô đơn tội nghiệp của mình: Khi mà cậu và cô ấy nắm tay nhau đi trên một con đường trải đầy hoa và gió... còn tớ thì chỉ là người đi sau,theo gót chân của cậu, cố gắng bám víu vào cái gì đấy để trông chờ mong mỏi rồi một ngày cậu quay lại nhìn tớ....và nắm tay tớ.
Mối tình đầu, với tớ nó chẳng có mở đầu và cũng chẳng biết đến bao giờ nó mới có kết thúc? (Ảnh minh họa)
Tớ sẽ phải ra đi, phải tìm cho mình một lối rẽ, một con đường đi cho riêng tớ. Tớ phải tự tìm lấy hạnh phúc cho mình và đây sẽ là lần cuối tớ viết về cậu.
Tớ đã viết về cậu nhiều lắm rồi, cả trong nhật kí, trên blog... Tớ đã giành cả một trang blog riêng để viết về cậu nhưng cậu thì chỉ viết về cô ấy. Blog của cậu chàn ngập ảnh của cậu và cô ấy, màu sắc của hạnh phúc, của lung linh huyền ảo....còn blog của tớ là những trang trải đầy nước mắt......nước mắt của tớ....tớ đã khóc rất nhiều....Tớ không thể đếm hết những đêm dài tớ nghĩ về cậu, khóc vì cậu...nhưng dù tớ có khóc hoài, nghĩ mãi thì cũng chỉ mình tớ cảm nhận và chịu đựng....Có lẽ tớ là con người có sức chịu đựng thật là tốt khi mà hàng ngày,hàng giờ luôn nghĩ vầ cậu và dằn vặt con tim mình.
Tớ chẳng bao giờ tìm được điều gì đấy gọi là hạnh phúc trong tình yêu của tớ giành cho cậu. Yêu một người đâu phải là cái tội đâu nhưng tớ đã không thể ngờ rằng tình yêu lại đau khổ đến như thế....Bạn bè ai cũng có người yêu hết rồi chỉ có mỗi tớ là cô đơn thôi. Có lẽ đến giờ phút này tớ sẽ không bao giờ tìm cho mình cái phao ngộ nhận nữa, tớ sẽ tự mình ra đi,không dằn vặt con tim mình nữa,không khóc vì cậu nữa. Có lẽ tớ cần phải kết thúc cho cái cuộc tình ngốc nghếch của mình...Nhưng có một điều tớ vẫn luôn muốn nói với cậu: "Đừng dễ dàng yêu để rồi phải hối hận...nhưng đừng hối hận khi đã nhận lời yêu..."Chúc cậu hạnh phúc bên người cậu yêu nhé!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Số phận" .... tình đơn phương Càng ngày tôi càng nhận ra mình thật mù quáng. Khoảng cách giữa em và tôi có lẽ sẽ mãi mãi chẳng thể lấp đầy. Tình yêu thật mãnh liệt, đam mê, nó cuốn trọn trái tim tôi, lôi kéo trái tim tôi để rồi tôi đã dành trọn nó cho em - một người con gái mãi mãi chẳng thể nào yêu...