Hồi trước, vợ của tôi đâu có vậy…
“Được rồi. Tôi để cái nhà đó cho anh với bà con, dòng họ của anh ở luôn”. Tôi hình dung ra nét mặt giận dữ của vợ tôi lúc đó nhưng bản thân tôi cũng không kềm được tức giận: “Thì cứ đi luôn đi!”. Cứ tưởng Ngân chỉ dọa thôi, không ngờ hôm sau rồi hôm sau nữa vẫn không thấy về.
Càng nghĩ, tôi càng thấy khó xử
Ngân gọi điện về cho tôi, bảo là sẽ ngủ bên nhà ngoại vì mai là chủ nhật. Tôi bực bội: “Em với mấy đứa nhỏ làm sao vậy? Riết rồi cái nhà này thành nhà hoang. Buổi trưa thì tụi nhỏ không về, giờ lại tới lượt em là sao?”. Ngân nói khẽ nhưng rõ ràng từng tiếng: “Em với mấy đứa nhỏ đi để cái nhà đó cho mấy người bà con của anh ở”.
Ra là vậy. Tôi càng bực mình: “Em ăn nói kiểu gì vậy?”. “Thì anh đã nghe rồi đó. Chừng nào mấy người bà con của anh cuốn xéo thì em về”- Ngân dằn từng tiếng.
Chưa bao giờ tôi thấy vợ nổi nóng và nói năng thô lỗ như vậy. Theo phản xạ tự nhiên, tôi quát: “Em là cô giáo mà ăn nói mất dạy như vậy hả? Chả trách sao bây giờ học trò lại giống như một bọn lưu manh”.
Khi nói điều này, tôi đã quên mất rằng, đối với vợ, xúc phạm đến nghề nghiệp là điều cấm kỵ. “Được rồi. Tôi để cái nhà đó cho anh với bà con, dòng họ của anh ở luôn”. Tôi hình dung ra nét mặt giận dữ của vợ tôi lúc đó nhưng bản thân tôi cũng không kềm được tức giận: “Thì cứ đi luôn đi!”.
Cứ tưởng Ngân chỉ dọa thôi, không ngờ hôm sau rồi hôm sau nữa vẫn không thấy về. Tôi bỗng thấy lo. Gọi điện thoại, cô ấy không bắt máy. Chuyện vợ chồng giận nhau đôi khi vẫn xảy ra nhưng chưa lần nào nghiêm trọng như vậy. Mấy người bà con dưới quê đang ở nhờ trong nhà tôi cũng lấy làm lạ. Tôi đành phải nói dối là vợ tôi đi công tác.
Video đang HOT
Tôi chẳng nhớ từ khi nào, nhà mình lại trở nên lắm khách như vậy. Có lẽ là từ khi chúng tôi xây lại nhà mới khang trang, rộng rãi hơn. Mới đầu chỉ là các chị em, con cháu của tôi có việc lên thành phố đến ở vài hôm. Nhưng dần dần, bà con xa, láng giềng gần, thậm chí có người chị chẳng biết quan hệ thế nào, hễ có việc lên Sài Gòn thì lại tìm đến. “Bác Tư, cô Tư, thím Tư, bà Tư…” – tức mẹ tôi, được nhắc đến như là tấm giấy giới thiệu cho họ bước vào nhà.
Có lần khách khứa đông đúc ngay lúc vợ tôi phải coi thi, chấm thi nên cô ấy khó chịu: “Anh à, hay là anh nói mẹ đừng giới thiệu người ta tới ở nhà mình nữa. Anh đi làm, em đi dạy, tụi nhỏ cũng đi học cả ngày, không có ai coi nhà…”.
Tôi đã hỏi rồi, mẹ tôi không giới thiệu, mà người “điềm chỉ” chính là bà chị tôi. Chị đi khoe khắp đầu làng cuối xóm: “Nhà vợ chồng thằng Nam rộng lắm. Con Ngân, vợ nó lại hiền lành, đảm đang. Mọi người cứ tới đó. Cơm nước có tụi nó lo. Lâu lâu bà con mình dưới quê lên, không lẽ tụi nó làm lơ sao mà sợ?”.
Thú thật, tôi không biết nói sao để từ chối. Mà cũng không nỡ từ chối những người bà con lam lũ ấy. Điều phiền phức nhất là, họ cứ quen như khi ở quê: mang giày dép vô nhà; quần áo vứt lung tung; không bao giờ tắt đèn, quạt, tivi khi ra khỏi phòng; mở tivi thì vặn volum hết cỡ. Có hôm còn quên khóa vòi nước để nước chảy lênh láng khắp nhà. Ngọc Châu, cô con gái út của tôi la oai oái: “Trời ơi, ai mở nước mà không tắt để ngập nhà rồi! Ai làm thì đi lau nhà, dọn dẹp nghen”.
Tất nhiên là không ai dám đứng ra tự nhận mình đã quên khóa vòi nước. Thế là Ngân phải hì hục lau dọn. Bé Ngọc Châu nóng ruột mẹ, lại kêu toáng lên: “Ai làm thì ra lau nhà đi chứ, nếu không thì mai mốt đừng có ở đây nữa”. Tôi thấy kỳ nên gọi con vào phòng rầy nó: “Thì con lau đi, có chút xíu thôi mà cũng la lối um sùm”. Con bé vùng vằng không trả lời.
Từ đó, vợ tôi không còn vui vẻ, xởi lởi khi khách đến nhà như trước. Chuyện đến tai các chị em tôi. Thế là hết cô em út đến bà chị hai cứ gọi điện thoại lên tra vấn. Cô em út của tôi còn bảo: “Bà con ở quê đâu có được học cao hiểu rộng như vợ anh. Có gì thì ráng nhịn chớ mặt nặng, mày nhẹ như vậy, má với tụi em dưới này mất mặt. Vợ anh cũng còn phải về quê giỗ quải nữa mà. Gặp mặt bà con rồi biết ăn làm sao, nói làm sao? Hồi trước chị đâu có như vậy?”.
Ừ, hồi trước, vợ tôi đâu có vậy. Tôi kể lại với Ngân điều này với mong muốn vợ chia sẻ với mình, nào ngờ cô nổi giận: “Hồi trước tụi mình còn nghèo, có ma nào tới nhà đâu? Thậm chí, khi em về đám giỗ nhà anh, cũng không ai đếm xỉa gì tới mặt… Vậy thì bây giờ họ có quyền gì mà nói này nọ?”.
Càng nghĩ, tôi càng thấy khó xử. Có thể vợ tôi có lý. Công việc hằng này vốn đã tạo ra nhiều áp lực cho các thành viên trong gia đình, ngay cả bản thân tôi cũng muốn ngôi nhà của mình là một nơi chốn bình yên để trở về sau một ngày làm việc căng thẳng. Thế nhưng, giờ đây mọi chuyện đã không còn như trước. Không khí ấm áp, bình yên đã bị phá vỡ bởi những người khách ở quê lui tới thường xuyên.
Tôi không thể trách họ, cũng không thể trách mẹ và các chị em của mình; càng không thể trách vợ con. Mấy ngày qua, không có bàn tay của Ngân, mọi thứ bỗng trở nên nhếch nhác, lạnh lẽo vô cùng.
Tôi phải giải quyết chuyện này sao đây?
Theo VNE
Đàn bà trải nghiệm
Đàn bà trải nghiệm như một ly rượu nho được ủ kỹ, thơm nồng sóng sánh khiến đàn ông ngây ngất men say.
Càng thêm tuổi càng thêm khôn ngoan.
Thêm một mùa xuân mới, những người phụ nữ viên mãn sẽ không lấn cấn chuyện thời gian. Bởi vì, đến một giai đoạn nào đó, bạn sẽ không còn lo lắng về tuổi tác, mối quan tâm của bạn là sự nghiệp, gia đình, con cái và tài sản. Một cô gái 18 tuổi xinh đẹp, đó là điều bình thường như mặt trời luôn mọc ở hướng Đông. Một người phụ nữ 40 xinh đẹp, sau lưng cô ấy là ngàn ánh mắt ngưỡng mộ. Nhan sắc đàn bà 40, 50 không là đôi mắt bồ câu lúng liếng hay vòng eo con kiến mà đến từ sự tự tin và nụ cười viên mãn trên khuôn mặt cô ấy.
Nếu 1/4 thế giới này muốn chiếm giữ kho báu thì phải 1/2 thế giới muốn sở hữu sự từng trải của đàn bà giàu kinh nghiệm, đặc biệt là những người biết ứng xử tinh tế với số vốn liếng họ có. Bạn thử nhìn chung quanh xem có phải đa số đàn ông (ngay cả những người hết sức bình thường) lấy được người đàn bà khôn ngoan thì từ tay trắng cũng thành giàu có. Chẳng thế mà mọi người hay nói "Đằng sau thất bại của một người đàn ông là một người đàn bà phá hoại". Nói thế đôi khi cũng quá quy chụp cái gãy đổ sự nghiệp của đàn ông lên vai đàn bà, có những ông chồng gia trưởng, vợ khuyên lơn gì cũng không nghe. Nhưng đàn bà khôn ngoan sẽ biết cách lèo lái gia đình và hạn chế rủi ro.
Tôi có dịp quen biết một cặp vợ chồng nọ. Người vợ trợ lực cho chồng trong tất cả các công việc kinh doanh, đầu tư trong lĩnh vực bất động sản và chứng khoán. Năm đó, khủng hoảng kinh tế, họ mất gần hết tài sản, tiền bạc, cả nhà cửa cũng phải bán đi, con cái đang học hành dở dang tại các trường đại học quốc tế buộc phải tạm ngưng quay về nước. Mặc dù không đến nỗi tán gia bại sản, nhưng công sức làm lụng bao nhiêu năm coi như đổ sông, đổ biển, vừa mất tiền của, vừa bế tắc khiến họ bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng. Tôi đã chứng kiến người vợ phải chịu rất nhiều gian nan, khổ cực nhưng với một sự nỗ lực vượt bậc, chị quyết tâm làm lại từ đầu. Một mặt chị vực dậy tinh thần của người bạn đời, vừa khéo léo tìm sự ủng hộ và trợ giúp của các con, bạn bè, người thân. Cả nhà đồng tâm gầy dựng cửa tiệm ăn uống. Vốn khéo đi chợ, nấu ăn ngon lại giỏi tính toán, không bao lâu tiệm ăn gia đình chị thu hút rất đông khách. Với sự giúp đỡ của chồng, chị mở tiếp hai rồi đến ba cửa tiệm ăn uống nữa.
Câu chuyện trên có thể lý giải tại sao mỗi khi nổ ra một vụ án kinh tế nào đó là bóng hồng sau lưng những người đàn ông đều được soi hết mức. Bởi người đời đi tìm kiếm bản lĩnh của người đàn bà chèo chống gia đình khi nhà có biến cố, họ sẽ săm soi cách ứng xử của từng người, từ đó suy ra sự khôn ngoan, kinh nghiệm sống của phía hậu phương. Ngày trước, Victoria Beckham thường được đem ra làm hình mẫu ứng xử khi nổ ra khủng hoảng Beckham ngoại tình với Rebecca Loos. Ngay thời điểm ấy thì không thể đánh giá quyết định đó của Vic đúng hay sai, nhưng sau vài năm thì câu trả lời đã rõ.
Đàn bà trải nghiệm có sự tự chủ và quyết đoán.
Họ không còn vẻ e ấp, rụt rè của những cô gái mới lớn. Sự từng trải khiến họ đánh giá mọi việc rất nhanh và đưa ra quyết định chính xác. Dù dân gian có câu "trai tài, gái sắc", nhưng đàn ông thông minh vẫn bị thu hút bởi những người đàn bà tài năng. Nếu theo cách đánh giá sắc đẹp thông thường của những cuộc thi hoa hậu thì phu nhân Tổng thống Mỹ Michelle Obama và cựu Ngoại trưởng Condoleezza Rice không thể là một trong những người phụ nữ quyến rũ nhất thế giới, nhưng ai cũng phải công nhận sự khôn ngoan và tài năng của hai người đàn bà nổi tiếng toàn cầu ấy. Nếu một cô gái quyến rũ và nổi loạn khiến đàn ông chao đảo thì với những người phụ nữ quyền lực, đàn ông có thể đứng xa ngắm nhìn, ước ao trong sự kính trọng.
Đàn bà trải nghiệm biết rõ giá trị của họ và biết cách làm tăng giá trị bản thân. Như một người lần đầu ra chợ, cô gái thiếu kinh nghiệm có thể hớ giá nhưng đàn bà trải nghiệm thì không. Bởi thế, nếu đàn ông ngoại tình với một cô gái, đừng nghĩ sắc đẹp và tuổi trẻ sẽ là mối đe dọa, mối đe dọa thật sự sẽ đến từ những người đàn bà trải nghiệm. Vì họ đủ khôn ngoan để chia sẻ, đủ trải nghiệm để yêu đàn ông ít thôi nhưng hiểu họ nhiều, đủ quyến rũ và thật sự là đàn bà, không ẩm ương, nhõng nhẽo, không ràng buộc, yêu sách... Đàn bà khôn ngoan là một ly cocktail pha trộn giữa người tình, hồng nhan tri kỷ và vợ; đủ quyến rũ, đủ thông hiểu và đầy trung thành.
Không như một cô gái mới về nhà chồng, thấy rổ cá kèo sống tưởng đàn rắn con, thấy thịt heo tưởng thịt bò, đàn bà tài năng đi chợ ngày Chủ nhật và lên lịch ăn uống cho cả tuần. Họ vừa nấu cơm vừa chăm con, thoắt cái đã trang điểm lộng lẫy theo chồng dự tiệc. Tôi có cô em gái lúc còn ở nhà, mẹ cha cưng chiều, người làm trong nhà nhiều nên chẳng động gì đến chân tay. Thế rồi lấy chồng, vài năm đầu còn lấn cấn chưa quen, sau này một tay chăm hai đứa con, vẫn đi làm, nhà lại không có người giúp việc nhưng nhà cửa vẫn tinh tươm. Cuộc sống là một nhà huấn luyện tài ba, đã cho con người trưởng thành từng bước theo quy trình để cứng cáp theo thời gian.
Hỡi những người phụ nữ khôn ngoan, một năm mới về, như rượu càng ủ càng nồng thêm, hãy tận dụng thời gian để củng cố các thế mạnh của mình. Đừng bon chen chạy theo những gì xa lạ mà hãy là chính mình với những thế mạnh không ai có thể so bì được, hãy làm giàu thêm những trải nghiệm, lắng nghe và chắt lọc để đọng lại những gì tinh tế nhất. Sự tự tin và hạnh phúc chính là thứ trang sức đẹp nhất mà những viên kim cương trên chiếc vòng cổ Cartier lừng danh thế giới cũng không lấp lánh bằng.
Theo VNE
Chạm ngưỡng yêu? Mong chờ 1 tin nhắn, 1 cuộc gọi. Có khi nào, con tim nó đã chạm ngưỡng yêu? Có khi nào nó đã có 1 chút gì đó, mà cố tình không nhận ra hay không muốn chấp nhận? Có khi nào, đó đơn giản chỉ là ngộ nhận khi thiếu vắng những tin nhắn yêu thương? Nó đã tự hỏi mình như...