Hối hận vì từng khó chịu với mẹ chồng
Trước giờ tôi luôn nghĩ, mẹ chồng là một cái tên gọi để người ta ám chỉ rằng, bà sẽ là người chèn ép tôi, khiến tôi sống không yên trong gia đình này.
Tôi luôn bị ám ảnh bởi bà, luôn nghĩ rằng, tôi không bao giờ có thể sống hạnh phúc khi phải đối diện với bà trong căn nhà này. Tôi yêu chồng nhưng lại sợ một ngày nào đó, mình sống cùng nhà chồng, cùng mẹ chồng. Thế nên, tôi cứ chần chừ, do dự không dám cưới.
Rồi tới một ngày, tôi quyết định lấy chồng, biết là trì hoãn cũng không thể thay đổi được gì nữa. Tôi phải về nhà anh, sống cùng bố mẹ anh, và chăm sóc gia đình anh như con gái trong nhà. Căn bản gia đình anh không có con gái, nên tôi phải đảm đương mọi việc.
Về nhà chồng, tôi suốt ngày chỉ nghĩ đến việc dọn ra ở riêng. Tôi nói với chồng nhiều lần nhưng anh bảo, chuyện đó cứ thư thư vì là bố mẹ anh bây giờ ở một mình cũng cô đơn. Anh cảm thấy cần phải có trách nhiệm chăm sóc bố mẹ và hi vọng tôi có thể làm được. Những ngày đầu ở nhà chồng, tôi thèm ngủ kinh khủng. Vốn là người hay thức khuya, sáng tôi không thể dậy sớm được mà gia đình nhà tôi lại dậy rất sớm. Có hôm dậy đã thấy mẹ tôi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi rồi, tôi ngại lắm, cứ dò xét ý kiến của mẹ.
Ở nhà mình, tôi có thể tự nhiên ăn nói, thích ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống, cũng không bị nói là ham ăn. (ảnh minh họa)
Ăn cơm xong là tôi cũng không dám nghỉ ngơi gì, cứ phải dọn xong rồi ngồi nói chuyện với bố mẹ. Tất nhiên, việc này tôi cảm thấy không thoải mái. Không phải tôi khó chịu gì với mẹ, chỉ là tôi không biết nói gì khi mới về làm dâu. Lúc nào tôi cũng nghĩ, mình cần giữ kẽ với bố mẹ chồng, nói chuyện cũng không thoải mái được. Nghĩ mà chán…
Ở nhà mình, tôi có thể tự nhiên ăn nói, thích ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống, cũng không bị nói là ham ăn. Tôi có mệt thì không muốn ăn, lên giường nằm. Nhưng ở đây, có mệt tôi cũng vẫn phải cố gắng mà ăn, dù là nuốt không trôi. Ăn xong mệt phờ vẫn phải dọn, làm tôi cảm thấy thực sự bị ức chế.
Video đang HOT
Mẹ chồng không khó chịu gì với tôi cả, mẹ cũng dậy sớm dọn dẹp, không oán thán hay trách móc tôi một lời. Nhưng sao tôi cứ có cảm giác không thể nào dễ chịu được. Có phải, tôi đã quá mặc cảm về chuyện này hay không?
Mẹ tôi hay giục tôi dậy sớm ăn sáng chứ cũng không biết mẹ có ý gì không. Tôi nói với mẹ rằng, tôi thức khuya nên sáng dậy sớm rất khó. Mẹ lại cười…
Nhìn thái độ của mẹ, cách mẹ săn sóc tôi, tôi ứa nước mắt. Thật sự, không biết rồi sau này thế nào chứ bây giờ mà mẹ dành cho tôi tình cảm tốt như vậy thì có gì tôi phải phàn nàn. (ảnh minh họa)
Tôi cứ thấy sợ mẹ sẽ nghĩ tôi lười nhác này kia và mang chuyện đi nói với hàng xóm như bao người khác. Bây giờ lòng tôi cứ rối bời, thật tình dù không khó chịu nhiều về gia đình chồng tới mức ngột ngạt, nhưng chẳng lúc nào tôi muốn sống chung.
Thế mà hôm nay khi tôi bị ốm nghén, mẹ tôi đã tận tình chăm sóc từ A đến Z. Mẹ tôi lo đi chợ, mua thức ăn cho người ốm nghén. Mẹ còn liên tục hỏi tôi thích ăn gì để mẹ mua. Hoa quả thì mẹ sắm đầy nhà, mẹ cũng giặt giũ hết từ sớm, không cho tôi mó vào việc gì. Mẹ bảo mẹ từng ốm nghén, mẹ biết là mệt lắm nên cứ nghỉ ngơi, không phải động chân tay vào việc gì hết.
Nhìn thái độ của mẹ, cách mẹ săn sóc tôi, tôi ứa nước mắt. Thật sự, không biết rồi sau này thế nào chứ bây giờ mà mẹ dành cho tôi tình cảm tốt như vậy thì có gì tôi phải phàn nàn. Ở nhà chồng tất nhiên là không thể tự do an ngủ như ở nhà mình được, nhưng nếu tôi có làm vậy, có lẽ mẹ tôi cũng không nói lời nào. Còn ở lâu thì sẽ thành thói quen.
Bây giờ mẹ làm tôi xúc động, tôi lại càng thấy mình quá đáng, phụ tấm lòng bao lâu nay của mẹ. Thôi thì dù sao tôi cũng đã là con dâu của mẹ, sau này còn nhờ vả bà trông cháu, tốt nhất là tôi không nên suy nghĩ tiêu cực. Dù là mẹ chồng không bao giờ bằng mẹ đẻ nhưng cũng không phải bà mẹ chồng nào cũng ghê gớm và khó chịu, phải không các bạn? Mẹ chồng tôi thế là quá tốt rồi…
Theo VNE
Tôi muốn khoe, nhà chồng tôi quá tốt
Vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ chồng và tình cảm rất tuyệt vời. Có lẽ tôi là nàng dâu may mắn chăng?
Tôi lấy chồng mới được 5 tháng - còn quá ngắn để nói trước bất cứ điều gì. Nhưng lúc nào tôi cũng muốn hét toáng lên để khoe với mọi người rằng, tôi đang rất hạnh phúc. Vợ chồng tôi ở chung với ông bà nhưng tình cảm vẫn rất tuyệt vời. Có lẽ tôi là nàng dâu may mắn chăng?
Về phía bố mẹ chồng tôi, tôi thấy ông bà cũng rất vui vẻ, khỏe mạnh khi chúng tôi sống chung. Ông tuy đã gần 80 tuổi nhưng luôn chăm chỉ đọc sách báo, những câu chuyện triết lí và về cách giữ gìnsức khỏe. Ông luôn giữ đúng nguyên tắc ăn sáng và tối trước 7h, ăn trưa trước 12h; tối ăn xong ông đứng vẫy tay vận động 30 phút; sáng ông dậy sớm ra vườn tưới rau. Còn bà, sáng cùng ông tưới rau, cho gà ăn, đi chợ chăm bữa ăn cho cả nhà. Bà nấu ăn không cầu kì nhưng lại rất chỉn chu. Những món dưa cà muối của bà luôn ngon miệng; biết chồng tôi thích ăn sườn rim chua ngọt bà cũng cố đọc sách nấu ăn để làm cho ngon.
Về phía chồng tôi, anh không thích nói nhiều hay hứa hẹn điều gì nhưng đã làm gì thì làm rất chu đáo. Ở công ty mọi người cũng rất yêu quý (tôi cảm nhận được điều này khi đi ăn cùng công ty chồng). Anh sống hòa đồng và tôn trọng mọi người. Với khách hàng, anh luôn tận tình, chu đáo. Có những khách hàng khó tính, anh cũng lắng nghe họ phàn nàn cho hả cơn giận rồi mới nhẹ nhàng phân tích nên cuối cùng đó lại là những khách hàng lâu dài với anh.
Thật may chồng tôi là người biết lắng nghe. Tôi cũng có những điểm chưa được thế là chồng cũng nhẹ nhàng có ý kiến. (ảnh minh họa)
Nếu chỉ có vậy thì nàng dâu nào, vợ chồng nào mà chẳng sống sướng với gia đình chồng phải không mọi người? Nói thật, các cụ và chồng tôi cũng có nhiều 'vấn đề ' lắm. Này nhé, chồng tôi hút thuốc khá nhiều, ngày nào cũng uống bia (có khi hẹn khách hàng, còn ở nhà thì bữa ăn nào cũng 2 lon). Tôi thì đang bầu bì, nên tối nghe mùi này thật không dễ chịu chút nào. Nhưng xét thấy cáu lên là không đúng, tôi chỉ nhẹ nhàng tâm sự với chồng khi 2 vợ chồng đang nằm nghỉ. Thế là chồng tôi cũng đang cố gắng bỏ thuốc (tuyệt đối không bao giờ hút ở nhà); cũng hạn chế có những cuộc nhậu không cần thiết.
Thật may chồng tôi là người biết lắng nghe. Tôi cũng có những điểm chưa được thế là chồng cũng nhẹ nhàng có ý kiến. Vợ chồng tôi thường kể chuyện hoặc tâm sự vào buổi tối trước khi đi ngủ. Tôi thường nhổ tóc ngứa hoặc vuốt tóc, xoa lưng vừa nằm tâm sự, tỉ tê với chồng. Chồng tôi cũng rất thích nên mọi câu chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Hoặc buổi sáng sớm, chúng tôi cũng nằm dài trò chuyện trước khi xuống giường. Tôi cũng hay khen chồng (mặc áo gọn gàng hay siêng cạo râu), tôi thấy chồng tôi tự tin hơn trước khi đi làm. Còn chồng tôi ăn cơm xong lúc nào cũng khen mẹ và vợ nấu ngon. Mẹ chồng tôi rất vui.
Bố chồng tôi thì các chị chồng thường bảo là gia trưởng nhưng tôi lại không lấy làm khó chịu. Còn nhớ hồi đầu tôi mới về, ông dặn tôi nhà ăn ít cơm nên chỉ nấu 1 ống mốt thôi. Tiền lương ông cũng cầm rồi cần khoản gì mới đưa cho mẹ chồng tôi. Ông cũng rất rất tiết kiệm. Mới đầu tôi cũng thấy không thích lắm nhưng lại thấy những điều ấy quá bé nhỏ so với những gì ông bày dạy cho con cháu. Vì tôi là giảng viên nên ông bảo tôi ít nhất mỗi ngày phải dành 2 tiếng để đọc sách. Tôi lại đang bầu bì, đang viết luận văn thạc sĩ nên ông cũng bảo tôi phải giữ gìn sức khỏe. Việc nhà làm được gì thì làm không thì thôi. Hoặc đọc được chuyện gì hay ông lại kể cho tôi nghe.
Ai cũng bảo tôi va chạm gia đình chỉ nảy sinh khi em bé ra đời. Vì thế cầu mong mọi thành viên trong nhà tôi vẫn luôn tích cực thế này. (ảnh minh họa)
Mẹ chồng cũng hay tâm sự với tôi những chuyện từ ngày xưa. Tôi luôn lắng nghe. Bà rất tiết kiệm nên cũng hay nấu lại đồ ăn cũ. Nhưng khi tôi nói nhẹ nhàng nên đổ đi vì sợ không tốt cho sức khỏe, bà tiếp thu ngay. Có lần 2 ông bà cãi nhau chỉ mình tôi ở nhà. Chuyện không có gì nhưng bà cứ ấm ức vì lấy ông nghèo khổ; còn ông thì nói bà nói năng thiếu suy nghĩ. Tôi ra sức khuyên ngăn mẹ chồng tôi, rồi lúc ăn cơm tôi cũng khéo léo xoa dịu bằng cách khen 2 ông bà.
Tôi cứ nói nhà mình không giàu nhưng người ngoài cũng phải ghen tỵ vì bố mẹ đẻ ra 4 người con ai cũng khỏe mạnh, công việc tốt. Điều đó thật đáng tự hào. Bố mẹ phải sống khỏe mạnh để hưởng lộc con cái. Thế là vấn đề đã được giải quyết, ông bà lại cùng phe.
Có vẻ như tôi quá lan man chuyện nhà mình. Tôi viết ra đây trước hết cảm ơn ông trời đã cho tôi làm dâu môt gia đình có hiểu biết và rất tình cảm. Điều thứ 2 tôi muốn chia sẻ rằng ai cũng có điểm xấu (hoặc cực xấu) nhưng mọi người đều nên nghĩ tích cực và ghi nhận điểm tốt của người khác. Phải lắng nghe và chia sẻ nhẹ nhàng để mọi người hiểu tâm tư và nguyện vọng của mình.Phải luôn tự hào về bố mẹ chồng và chồng.
Ai cũng bảo tôi va chạm gia đình chỉ nảy sinh khi em bé ra đời. Vì thế cầu mong mọi thành viên trong nhà tôi vẫn luôn tích cực thế này.
Chúc mọi gia đình đều sống thuận hòa.
Theo VNE
Sống nhục với nhà chồng vì không đi làm Thật buồn cho thân phận con gái phải làm dâu xứ người. Tôi như Mỵ trong truyện ngắn Vợ Chồng A Phủ, "lùi lũi như con rùa nuôi trong xó cửa". Tối ngày chỉ ở trong nhà bước chân ra khỏi cửa là có người hỏi đi đâu và làm cái gì. Hình như cái tự do của tôi đã bị mất từ...