Hối hận vì lỡ trao cái ‘ngàn vàng’
Mỗi người ai cũng mắc những sai lầm, không ai giống ai. Với tôi, đây là một sai lầm làm tôi hối tiếc và day dứt cả đời…
Tôi là cô gái xinh đẹp, có học thức và được rất nhiều chàng trai săn đón. Và tôi phải lòng anh, một chàng trai mà tôi đã thích ngay từ lần gặp đầu tiên vì vẻ ga lăng, chu đáo của anh.
Tôi như bị tiếng sét ái tình, mới gặp anh có một lần, nhưng tôi lại thầm thương trộm nhớ anh một cách lạ lùng.
Một ngày mưa vần vũ, tôi nhận được tin nhắn của anh, trong tôi cảm giác như mùa xuân đang về… Sau vài câu xã giao thông thường, tối đó anh hẹn tôi đi chơi.
Ảnh minh họa.
Mặc dù ngoài kia trời mưa nhưng chỉ cần nghe giọng nói của anh, tôi bỗng thấy con tim mình ấm áp và yêu đời một cách lạ thường. Tôi biết rằng tôi đang yêu, con tim tôi đang thổn thức.
Lúc chúng tôi gặp nhau, cơn mưa vẫn không ngừng rơi. Tôi bồi hồi khi anh lấy áo khoác nhẹ nhàng khoác lên vai tôi trong cơn mưa lạnh. Những hành động, cử chỉ của anh dù rất nhỏ cũng làm trái tim tôi rung lên loạn nhịp.
Sau đó 3 tháng chúng tôi chính thức yêu nhau. Anh hứa hẹn với tôi đủ điều, nếu chúng tôi cưới nhau, ba mẹ anh sẽ cho nhà mặt phố. Còn anh, sẽ đem lại cho tôi cuộc sống hạnh phúc, viên mãn. Tôi như choáng ngợp trước những lời nói ngọt ngào của anh, chẳng mấy chốc tôi đã trao cái “ ngàn vàng” cho anh.
Khi biết mình có thai, tôi vui mừng báo tin cho anh. Thật bất ngờ, anh không hề có cảm xúc gì khi nhận tin vui ấy. Anh nói với giọng rất thờ ơ rồi cúp máy…
Một ngày lặng lẽ trôi qua, tôi có cảm giác nó dài như một thế kỷ. Đến ngày hôm sau, cũng cái cảm giác chờ đợi ấy làm tôi héo mòn. Nhưng anh vẫn không đến. Sốt ruột tôi gọi điện cho anh, nhưng anh đã làm tôi sốc khi nói: “ Sao em dám chắc cái thai đó là của anh?”. Rồi anh cúp máy.
Đất trời như sụp dưới chân tôi, tôi khóc cạn nước mắt vì không nghĩ rằng anh đan tâm lừa dối tôi như vậy. Lúc ấy tôi nghĩ, chỉ có chết mới giải quyết được hậu quả mà tôi đã dại dột gây ra. Tôi sợ lắm khi ba mẹ tôi phải rơi nước mắt vì tôi, tôi sợ những dị nghị của người đời làm buốt lòng ba mẹ… Nhưng sau tất cả, tôi đã đứng lên được bằng nghị lực của bản thân và gia đình, bạn bè…
Giờ đây khi mọi chuyện đã qua, tôi thấy mình an nhiên hơn, có thể buông bỏ mọi thứ để sống tốt hơn. Tôi chỉ muốn nói là, đừng nên dại dột tin vào lời nói ngọt ngào của ai đó bởi ngọt mật thì sẽ chết ruồi…
Theo Triệu Mẫn/NLĐ
Video đang HOT
Con trai bất hiếu, cha già phải tự đi bắt cá sông ăn và cái kết đau lòng khi ông mổ đầu cá
Nhìn thấy người cha đã khiến cuộc đời tôi tăm tối, tôi lại không thể yêu thương nổi. Thế là tôi xách cá sang nhà hàng xóm cho hết sạch rồi lại bỏ đi lên tàu.
ảnh minh họa
Hồi tôi mới 6,7 tuổi. Ngày nào cũng chứng kiến cảnh bố đánh mẹ nhừ tử. Bố tôi, lúc ấy làm công nhân ở một nhà máy gần nhà, nhưng ông đi làm bữa đực bữa cái, vì bản tính không lo làm ăn, sở thích của ông là rượu chè, lô đề rồi lại về đánh đập mẹ. Đến khi mẹ tôi ốm đau triền miên, của cải trong nhà thì đội nón ra đi hết, tiền thuốc thang không có, mẹ chết sớm....
Cũng chính vì thế, mà tôi ghét bố, tôi hận ông thấu xương tủy....
Nhiều năm trôi qua, tôi giờ đã lớn, học hành không ra gì nên nghề nghỗng cũng không có, mỗi ngày tôi chỉ đi làm thuê trên tàu đánh cá cho người ta. Còn ở nhà có mình bố, bố giờ cũng già rồi, ông hiền hơn và đã thay đổi rất nhiều. Tuy nhiên, không vì thế mà tôi tha thứ cho ông.
Cũng vì chán phải giáp mặt bố, mà khi lên tàu là tôi đi biệt tích có khi cả tháng không về. Nếu có về đến nhà là lăn ra ngủ, bố nói gì cũng không đáp.
Một lần, tôi được chủ thuyền thưởng cho mấy túi cá, xách về đến nhà, thấy bố đang đứng đầu cổng đợi
- May quá, con đã về rồi, mệt lắm không con?
Tôi không trả lời
- Hôm nay lại còn mang cá về nữa à? Có phải mang về cho bố không? Bố thèm cá quá, cho bố xin một con nhé
- Tôi không bao giờ cho ông, ông có tay chân tự đi kiếm ăn được. sao không nghĩ lại xem lúc ông đổ cả mâm cơm lên đầu mẹ, còn đứa con trai thì đang đói, ông có tý tình thương nào cho chúng tôi không?
Tôi gằn giọng nhìn bố với ánh mắt căm thù
Bố cúi đầu
- Bố xin lỗi, lúc đó cũng chỉ tại rượu. Bố..sai rồi.
- Xin lỗi rồi mẹ tôi có sống lại không?
Nghe con trai nói đến đây, đôi mắt ông rưng rưng, rồi cả 2 cha con đều im lặng
Nhìn thấy người cha đã khiến cuộc đời tôi tăm tối, tôi lại không thể yêu thương nổi. Thế là tôi xách cá sang nhà hàng xóm cho hết sạch rồi lại bỏ đi lên tàu.
Đêm đó, đang nằm ngoài tàu chờ sáng ra khơi thì nhận được cuộc gọi của Bác Năm hàng xóm báo bố ốm về gấp. Tôi cũng miễn cưỡng đi về, đến nhà thấy bố đang nằm trên giường im lìm, bên cạnh là Bác Năm, bác là người hàng xóm của gia đình tôi mấy chục năm nay. Bác kéo tôi ngồi xuống ghế
- Có làm sao đâu mà bác gọi con về gấp. Mất công
Tôi hằn học thì bác nói
- Suýt nữa thì bố mày chết rồi còn nói không sao à?
- Chết?
- Ông ấy ra sông bắt cá về ăn. Trời thì nhá nhem tối, ông ấy mổ cá sơ sơ rồi cho vào nồi kho. Mà mày có biết con cá đấy là cá gì không?
Tôi đang hoang mang thì ông nói tiếp
- Cá nóc, suýt nữa thì bố mày trúng độc, may mà bác sang kịp, không thì..hôm nay đám tang ông ấy rồi
- Cái gì? Ông ta bị điên à?
Tôi nói như mắng bố nhưng tự nhiên thấy sợ sợ. Tôi sợ ông ta chết đi rồi, còn mình tôi bơ vơ không người thân thiết.
- Dù sao ông ấy cũng là người thân duy nhất của cháu, ông ấy cũng đã thay đổi rồi.
- Nhưng cháu không thể nào quên được những việc độc ác ông ấy đã làm với mẹ con cháu.
- Chuyện của ngày xưa cháu hãy cho qua đi sống cho thanh thản.
- Còn đây là cuốn sổ bác vừa thấy dưới gối của bố cháu. Cháu tự đọc đi.
Tôi cầm cuốn sổ nhàu nát bác Năm đưa, trong đó là ghi chép từ ngày 10/2/2000 là ngày mẹ tôi qua đời.
"Tôi đã hối hận rồi, nhưng vợ tôi không thể sống lại. Tôi muốn đi theo bà ấy, nhưng không thể, nhất định phải ở lại để nuôi lớn con trai"
Rồi thì "những ngày con trai đi không về là những ngày cô đơn nhất của tôi, tôi chỉ có một đứa con duy nhất giờ cũng hận tôi thấu xương. Đó là quả báo cho một người cha khốn nạn"
"Hôm nay là ngày thứ 7 rồi, con trai vẫn chưa về, mấy ngày nay tôi cứ đứng ngoài cửa đến đêm đợi nó, không biết con có xảy ra chuyện gì không. Nó mà có làm sao, chắc tôi cũng không sống nổi"
"Con trai đã về rồi, ơn trời, nó vẫn khỏe mạnh"
Còn rất nhiều, rất nhiều những dòng bố viết vào đó. Có lẽ, nỗi cô quạnh đã khiến ông chỉ còn biết tâm sự cùng trang giấy. Tôi thấy khóe mắt cay cay, Bác Năm vỗ vai tôi và nói
- Đừng để lúc mất đi rồi mới hối hận cháu ạ.
Tôi giờ mới vỡ lẽ ra nhiều điều, đầu óc mông lung, tôi đi lại cạnh giường của bố, khẽ đặt cuốn sổ lại dưới gối và nắm tay gọi một tiếng "Bố ơi"
Theo blogtamsu
Đàn ông biết lắng nghe nhu cầu của vợ sẽ nhận được những lợi ích không tưởng Bạn sẽ có đời sống sinh hoạt vợ chồng gắn bó, nồng cháy hơn nếu chịu lắng nghe nhu cầu của vợ mình. Cho dù bạn có phủ nhận như thế nào đi nữa thì lắng nghe thực sự là một loại kỹ năng. Đã có nghiên cứu khoa học chứng minh rằng, những người biết lắng nghe có khả năng nâng cao...