Hối hận vì lấy chồng khi vừa tốt nghiệp đại học
Con tôi ốm đau, nuôi không lớn, nhà bán hàng mà tôi không phụ được, người ta nhìn vào nói tôi là đứa con dâu làm biếng, mẹ chồng đau lên đau xuống tôi không phụ giúp được.
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng năm 22 tuổi khi vừa tốt nghiệp xong, quen anh qua sự mai mối của người chị. Anh là người cực kỳ nghị lực và có ý chí, dù cuộc đời có vùi dập anh đến đường cùng anh vẫn đứng lên và làm lại. Anh hơn tôi 10 tuổi, trải qua một lần đổ vỡ hôn nhân và một cuộc tình mặn nồng nhưng không đến được với nhau vì gia đình cô đó không chấp nhận anh. Khi quen anh tôi biết chuyện đó nhưng bỏ qua ngoài tai tất cả lời khuyên vẫn cưới anh một cách vội vàng khi chưa biết gia đình chồng như thế nào.
Tôi có bầu và sinh cháu chưa được 20 ngày anh báo tin phải đi trả nợ đời, hồi đó tôi đang ở quê. Khi tôi nghe xong chỉ biết khóc, bất lực chẳng làm được gì. Anh đi cũng được hơn một năm. Vì gia đình hai bên gần nhau, tôi về bên nhà chồng sống. Khi con được 3 tháng, mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Con tôi ốm đau, nuôi không lớn, nhà bán hàng mà tôi không phụ được, người ta nhìn vào nói tôi là đứa con dâu làm biếng, mẹ chồng đau lên đau xuống tôi không phụ. Tôi luôn bị stress và ba chồng lại mắng, nói này nói nọ. Nhiều lần tôi muốn ly dị chồng, rồi còn tự tử vì quá bế tắc nhưng mẹ đẻ đã nói tôi: “Con chết đi má mất đứa con, chứ họ không mất gì cả”. Tôi thương má nên lại thôi ý định đó. Chưa bước chân ra đời đã vội lấy chồng, không suy nghĩ được nhiều, giờ tôi phải làm thế nào đây? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Video đang HOT
Tôi đã nhốt mình trong phòng, khóc sưng híp mắt vì câu nói đó của bố chồng
Bị tát đau, tôi khóc nức nở và to tiếng mắng lại. Bố chồng tôi từ dưới nhà chạy xồng xộc lên. Thấy ông, tôi chưa kịp mừng vì tưởng ông bênh đã bị dội gáo nước lạnh.
ảnh minh họa
Vừa tốt nghiệp đại học tôi đã lấy chồng ngay. Những tưởng đây sẽ là bến bờ hạnh phúc cả đời nhưng không phải. Hiện tâm trạng tôi đang chếnh choáng, mất phương hướng cực độ, mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Nhà tôi rất nghèo nên tốt nghiệp xong, mối lo lớn nhất của tôi là việc làm. Thời gian đó tôi rải hồ sơ khắp nơi nhưng không có nơi nào gọi làm việc. Tôi lâm vào khủng hoảng tinh thần vì những lời soi mói của những người xung quanh.
Cùng lúc đó thì tôi quen anh. Nói ra cũng vui nhưng anh là bạn của bố tôi và lớn hơn tôi 15 tuổi, từng có vợ con nhưng đã li dị. Những lần gặp đầu, chúng tôi xưng hô là chú cháu. Khi nghe chuyện tôi không có việc, anh đã đưa tôi vào làm tại công ty của anh mà chẳng cần tốn một đồng nào xin việc. Phải nói là tôi biết ơn anh lắm.
Rồi chúng tôi thường xuyên đi chơi hơn và chuyển cách xưng hô. Được vài tháng sau thì anh ngỏ lời hỏi cưới. Tôi cũng băn khoăn và tìm hiểu khắp nơi về anh. Nhưng hầu hết ai cũng có những nhận xét rất tốt. Họ nói anh hiền lành, thật thà. Gia đình anh cũng tốt tính. Chỉ là cô vợ cũ có phước mà không biết hưởng, hỗn hào với nhà chồng nên họ mới li dị nhau. Tôi cũng xuống nhà anh chơi mấy lần và cũng có ấn tượng tốt với bố mẹ anh. Vì thế, tôi đồng ý cưới khi quen nhau chỉ gần 1 năm.
Thế mà cưới về rồi tôi mới hối hận cực độ. Chồng tôi thay đổi hoàn toàn so với lúc yêu nhau. Anh chẳng còn quan tâm hay yêu thương tôi như trước nữa. Làm cùng công ty nhưng sáng anh đi sớm để uống cà phê cùng bạn còn tôi đi sau. Mỗi khi tôi muốn đi chơi cùng anh cũng không được vì anh không muốn đi. Bất đồng nhiều thứ khiến chúng tôi cãi nhau như cơm bữa.
Bố mẹ chồng tôi ở nhà phía dưới, sát vách nhà tôi. Thời gian đầu tôi cố sống hòa hợp với họ. Sáng nào tôi cũng đi mua đồ ăn sáng, dọn dẹp nhà tôi và nhà bố chồng sạch sẽ rồi mới đi làm. Chiều về tôi cũng nấu nướng cho cả nhà ăn dù tôi ở riêng. Thế mà bố chồng tôi vẫn còn phòng ngừa tôi dữ lắm.
Mỗi khi thấy tôi dọn dẹp,quét tước trong đáy tủ, gậm giường là ông lại tằng hắng với mẹ chồng. Có khi ông còn nói mát: "Bà nó coi chứ vàng vòng cất bớt đi. Khác máu tanh lòng, sông biển còn dò được chứ lòng người chẳng dò được đâu". Tôi biết ông đang nói mình nhưng là dâu mới nên tôi vẫn nhẫn nhịn cho qua.
Vậy mà mới hôm bữa đây, bố chồng lại làm tôi phát điên lên. Đang mang bầu nên tâm tính tôi khó chịu, cáu gắt hơn. Đã thế chồng tôi suốt ngày chỉ lo nhậu nhẹt, chẳng bao giờ pha được cho vợ một ly sữa bầu. Chiều đó tôi nhờ chồng đưa đi khám thai. Nhưng đợi mãi chẳng thấy anh làm về dù tôi đã về trước gần 1 tiếng. Tôi gọi điện cho anh thì anh nói đang lai rai với bạn, tí nữa về đi khám sau. Bực bội quá nên tôi tới tận quán đợi anh về.
Tôi đã nhốt mình trong phòng, khóc sưng híp mắt vì câu nói đó của bố chồng. (Ảnh minh họa)
Thế là tối đó chúng tôi cãi nhau. Chồng tôi còn tát tôi vì tội dám làm anh mất mặt. Bị tát đau, tôi khóc nức nở và to tiếng mắng lại. Bố chồng tôi từ dưới nhà chạy xồng xộc lên. Thấy ông, tôi chưa kịp mừng vì tưởng ông bênh đã bị dội gáo nước lạnh.
"Vợ chồng mày có muốn đánh nhau thì ra đường mà đánh. Sống nổi thì sống, sống không nổi thì li dị ngay đi. Đừng có ồn ào trong đất nhà tao".
Tôi sững sờ. Hóa ra ông chạy lên không phải vì bênh tôi hay dạy lại con trai ông. Mà ông lên để nói chúng tôi li dị đi ngay khi tôi đang mang bầu. Mà rõ ràng tôi không sai, tôi đến quán nhậu đợi chồng với thái độ vui vẻ, trò chuyện cùng họ chứ không phải nhăn nhó, đá thúng đụng nia. Tôi đã nhốt mình trong phòng, khóc sưng híp mắt vì câu nói đó của bố chồng.
Hiện giờ tâm trạng tôi đang rối bời. Tôi không dám về nhà vì sợ bố mẹ mình buồn. Nhưng cứ tiếp tục thế này chắc tôi không sống nổi nữa mất. Ai cho tôi lời khuyên với.
Theo Afamily
Vợ gọi báo con bị tai nạn, chồng vẫn thản nhiên hú hí với bồ còn nói: Kệ nó... và cái kết "Anh ơi thằng Hưng bị tai nạn đang chuyển lên Hà Nội, anh ra bệnh viện giúp em và con được không?". "Mặc kệ mẹ con cô, nó có phải con tôi đâu mà tôi có trách nhiệm". Mặc kệ mẹ con cô, nó có phải con tôi đâu mà tôi có trách nhiệm. (Ảnh minh họa) Anh chị cưới nhau đúng là...