Hối hận muộn màng kẻ giế.t bạ.n tù cũ

Theo dõi VGT trên

Đến khi nhận ra bản thân quá buông tuồng, sai lầm nối tiếp sai lầm và gây nên trọng tội thì đã quá muộn. Một lời trì ân thiết tha với cuộc đời ẩn sâu trong đối mắt sũng nước càng khiến buồng giam trở nên ngột ngạt, oi nồng…

LTS: Cầm bút lên, hạ bút xuống rất nhiều lần, tôi loay hoay không biết mở đầu câu chuyện cuộc đời gã phạm nhân tên Hiển đó như thế nào. Nói đúng hơn, đôi mắt buồn thảm màu nước ẩn chứa nỗi buồn, nỗi tuyệ.t vọn.g vô hạn của hắn ám ảnh tôi nhiều quá. Sau nhiều lần trì hoãn, cuối cùng, tôi vẫn phải cầm bút, làm đúng phận sự của mình là viết lên những dòng này – là những lời gửi gắm chân thành đầy hối hận của Hiển đối với cuộc đời – thứ hắn không biết trân trọng, nâng niu từng ngày. Đến khi nhận ra bản thân quá buông tuồng, sai lầm nối tiếp sai lầm và gây nên trọng tội thì đã quá muộn. Một lời trì ân thiết tha với cuộc đời ẩn sâu trong đối mắt sũng nước càng khiến buồng giam trở nên ngột ngạt, oi nồng, giọng hắn trầm đục kể về câu chuyện cuộc đời…

Cuộc sống có hơn một sự lựa chọn, cớ sao…?

Lẽ thường như cánh phạm nhân chúng tôi, sau khi bị kết án trong phiên tòa sơ thẩm, trong lòng hẳn bừng lên một chút hi vọng mong manh về phiên tòa phúc thẩm tới, hi vọng tòa lưu tâm tới những tình tiết giảm nhẹ mà hạ mức phạt xuống cho những kẻ tội đồ. Tôi cũng vậy. Còn nhớ cảm giác tòa xét xử phiên sơ thẩm, tôi bị kết án chung thân về tội danh giế.t ngườ.i, mức án ấy quá cao so với hình dung, tôi kháng cáo với một chút hi vọng mong manh, yếu ớt về ánh sáng cuối con đường hầm, mong phiên phúc thẩm, án của mình được giảm nhẹ. Nhưng, phiên tòa phúc thẩm diễn ra vào trung tuần tháng 7 gần như đán.h gục toàn bộ hi vọng cuối cùng của tôi. Tòa phúc thẩm bác đơn kháng cáo, y án chung thân như phiên tòa sơ thẩm. Tôi bủn rủn chân tay, đến mức chân không thể đứng vững phải nhờ hai cán bộ giám sát dìu đi ra xe bít bùng và đưa về trại tạm giam Công an tỉnh Gia Lai.

Từ hôm đó, không đêm nào tôi chợp mắt được. Tiếng kết án cuối cùng của vị chủ tòa ám ảnh, lơ lửng trong đầu tôi hết từ canh giờ này tới canh giờ khác: Phạm nhân Nguyễn Khắc Hiển, sinh năm 1984, trú tại La Krihg bị kết án giế.t ngườ.i và tuyên phạt án: chung thân… Án chung thân – một án tù không số, không hẹn ngày về trở nên quá mịt mù đối với một kẻ tuổ.i đời còn trẻ như tôi. Ngoài khóc thầm, ôm nỗi hối hận trong câm lặng, tôi không dự tính trước được những ngày sắp tới, cuộc sống của mình sẽ trôi đi như thế nào, loay hoay với bốn bức tường, tôi mới thấy thấm thìa giá trị của tự do đã từng được sở hữu. Đối với một kẻ tù tội, một cơn gió mát lành đi lạc vào phòng giam, một ánh nắng cuối chiều hiu hắt, vẩn vương rơi bên khung cửa sổ, một tiếng chim hót xôn xao gọi bầy, gọi bạn trở về… bỗng trở nên quý giá, diệu kỳ như khúc nhạc khuấy động tất cả tâm tình của những kẻ còn xúc cảm. Và, tôi cũng vậy.

Hối hận muộn màng kẻ giế.t bạ.n tù cũ - Hình 1

Sinh năm 1984, tôi mới đi hết 1/3 cuộc đời, nhưng chua chát mà nói, cuộc sống của tôi “gắn bó” với những lần ra tù vào khám. Đây không phải lần đầu gây nên tội, nhưng lần này thực sự là cú sốc đối với chính bản thân tôi, gia đình, vợ con tôi.

Năm 2002, tôi từng bị đi tù 8 năm vì tội cướp tài sản. Khi đó tôi mới 17 tuổ.i. Nhìn vẻ ngoài hiền lành, thư sinh của tôi, không ai nghĩ tôi có thể liều lĩnh, táo tợn dám cùng đám thanh niên tổ chức cướp tài sản lấy tiề.n tiêu xài, thỏa mãn thói quen tiêu tiề.n không biết nghĩ.

Vào tù, tôi quen một người bạn tù tên Nguyễn Minh Hải, cũng thụ án tại trại giam Gia Trung giống như tôi. Hải vốn là một kẻ thích gây sự và hiếu chiến, thấy tôi chân ướt chân ráo vào trại, Hải đã bộc lộ rõ thái độ “ma cũ bắt nạt ma mới”, nhằm tạo dựng thanh thế, dằn mặt “lính mới” như tôi. Nhưng vì có bộ mặt “sạch sẽ”, thư sinh cùng thái độ ngoan ngoãn, biết mình biết người, nên tôi được các anh em trong buồng giam tỏ ý bảo vệ, bênh vực, điều này khiến Hải không thể gây sự với tôi như ý định. 8 năm trong tù rèn rũa tôi rất nhiều. Từ đứ.a tr.ẻ 17 tuổ.i lúc mới vào, cho tới khi ra trại tuổ.i đời đã 25, tôi chín chắn và trưởng thành hơn xưa rất nhiều. Tôi còn nhớ, trước khi bước chân ra khỏi cánh cổng trại, các cán bộ quản giáo ở Trại giam Gia Trung còn dặn dò, nhắn nhủ tôi cố gắng hòa nhập trở lại với cộng đồng, kiếm một công việc nào đó ổn định và tìm kiếm một tổ ấm cho bản thân.

Các cán bộ không ngừng động viên tôi, rằng tôi còn trẻ, cơ hội làm lành với cuộc đời vô cùng rộng mở, hi vọng tôi không bao giờ đi lại vết xe đổ năm xưa và học cách sống có trách nhiệm với bản thân, với gia đình hơn nữa. Vậy mà tôi lại vấp ngã thêm một lần nữa, thâm chí cú ngã này còn đa.u đớ.n, ê chề hơn lần ngã trước rất nhiều. Người ta bảo, “mỗi lần ngã đau là một lần bớt dại”, nhưng với tôi, dại dột và sai lầm vẫn cứ tiếp diễn. Tôi đã hình dung trong đầu cuộc gặp gỡ với các cán bộ Trại giam Gia Trung – có thể là nơi tôi thụ án sau khi rời khỏi Trại tạm Gia Can tỉnh Gia Lai. Tự hỏi, mình sẽ nói gì với các cán bộ quản giáo – những người đã không ngừng hi vọng một kẻ lầm lỗi như tôi sẽ tu tỉnh, rũ bỏ quá khứ đen tối sau lưng, hướng về phía mặt trời. Rốt cuộc, xét cho cùng, tôi đã phản bội trắng trợn niềm tin, hi vọng gia đình, bè bạn dành cho.

Rõ ràng, cuộc sống có hơn một sự lựa chọn, nhưng thay bằng việc cho mình một con đường chính nghĩa dựa trên những nỗ lực, phấn đấu nhỏ nhất trong cuộc sống đời thường, tôi lại chọn cho mình lối đi tắt, một con đường cụt. Cái giá phải trả của tôi là những năm tháng chôn vùi tuổ.i xuân ở phía sau song sắt, bỏ mặc vợ trẻ, con thơ bơ vơ trong ngôi nhà không có người đàn ông, người cha nương tựa.

Một lần lên bar bằng cả năm làm lụng của cha mẹ

Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân, quê gốc Thanh Hóa, nhưng ngay từ hồi tôi còn nhỏ, cha mẹ đã dắt anh chị em tôi vào miền đất cao nguyên này xây dựng kinh tế mới. Cha mẹ tôi là những người nông dân chăm chỉ, ngày ngày chỉ biết bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, mong kiếm được hạt lúa, hạt ngô nuôi 4 anh em tôi trưởng thành nên người. Đáng lẽ ra, tôi phải hiểu những nỗ lực, cố gắng lớn lao của cha mẹ và lấy đó làm động lực để phấn đấu trong cuộc sống, đằng này, tôi lại trở thành một đứ.a tr.ẻ hư, đi ngược lại sự kỳ vọng của cha mẹ.

Đoạn tuyệt với bảng đen, phấn trắng, xa rời trường lớp khi mới học lớp 9, tôi lếu lổng, đua đòi theo đám bạn khắp các quán nhậu nọ tới quán bi-a kia. Nhà nghèo, lấy đâu ra tiề.n cho tôi đổ vào những thứ chơi vô bổ đó, bí quá tôi nghĩ ra cách cướp tài sản. Chính trong một phi vụ cướp tài sản tôi sa lưới và bị đưa đi cải tạo 8 năm.

Ra khỏi tù, tôi hăm hở quyết tâm làm lại cuộc đời. Không bằng cấp, không trình độ, tôi xin làm thuê cho một xí nghiệp gỗ với mức thu nhập gần 2 triệu/tháng. Cuộc sống của tôi tạm thời ổn định và lúc ấy, trong tôi rạo rực niềm vui nghĩ về một tương lai tươi xanh, giản dị đang chờ đợi phía trước. Nhưng, cuộc đời này luôn chứa đựng những nhiều bất ngờ và chính bản thân người trong cuộc cũng không thể ngờ khúc cua ấy lại rẽ số phận người ta sang một chương hoàn toàn khác. Trong thời gian làm thuê ở xí nghiệp gỗ, tôi gặp lại Hải – người bạn tù năm xưa.

Video đang HOT

Cũng không mấy ngạc nhiên, bởi phố núi Pleiku này nhỏ xíu, đi vài bước chân đã hết thuộc hết mọi ngõ ngách và cũng có thể giữa tôi và Hải còn những “ân oán” chưa trả hết nên trời xui khiến cho tôi và Hải gặp lại nhau. Dĩ nhiên, tôi và Hải vẫn nhận ra nhau, nhưng nay vị thế của cả hai đều đã khác xưa. Gạt bỏ những ấn tượng xấu, tôi và Hải giữ mối quan hệ xã giao thông thường, gặp nhau ngoài đường thì nhoẻn miệng, gật đầu chào một cái là xong. Tôi cố gắng xóa bỏ hiềm khích cũ, tập trung chăm chút cho cuộc sống riêng của mình…

Hối hận muộn màng kẻ giế.t bạ.n tù cũ - Hình 2

Điều tôi ân hận cho tới sau này, là hồi đó làm được bao nhiêu tiề.n, tôi đều tiêu sạch cho bản thân, chưa giúp cha mẹ được xu nào. Chưa bao giờ tôi mua tặng mẹ đồng quà tấm bánh, trái lại, chỉ biết bòn rút của nhà vung văng, ra oai với chúng bạn. Chỉ cần bạn ới một tiếng, tôi lập tức tới các tụ điểm ăn chơi của những người sành điệu phố núi, dù biết những chỗ ấy không phù hợp với hoàn cảnh của “con nhà nghèo” như mình. Một trong những địa điểm chúng tôi hay đến là quán bar có tên Tre Xanh. Từ lần đầu lên bar ngơ ngác như thỏ con lạc trong rừng, cho tới sau này, khi đã ở thành khách quen của quán, tôi quên mất vị trí thực sự của mình ở đâu. Chúng tôi mở những chai rượu ngoại có giá cắt cổ, uống những loại bia nước ngoài sành điệu cho đúng chất “dân chơi”, quên mất ở nhà ba mẹ ki cóp từng đồng lo lắng cho chúng tôi. Tính ra, giá một chai rượu ngoại khi ấy bằng cả một năm vất và làm ăn ngoài nương rẫy của cha mẹ với điều kiện năm ấy không mất mùa.

Lúc đó tôi chẳng thể nghĩ sâu xa. Tính bốc đồng, sĩ diện làm tôi mờ mắt, hào phóng móc hầu bao góp chung tiề.n ăn chơi cùng tụi bạn, lấy tiếng nhạc sàn chát chúa, đinh tai nhức óc làm điểm tựa, lấy chất cồn thiêu đốt ruột gan làm chất xúc tác, tôi đán.h rơi tương lai, vù.i dậ.p những dự định hoàn lương trong trẻo trong những đêm túy lúy hởi men ấy.

Có một lần lên bar Tre Xanh, tôi gặp lại Hải. Uống với nhau vài ly, rồi cùng ra sàn nhảy nhót cho thêm phần hưng phấn. Trong lúc nhảy, vô tình tôi có động chạm tới người Hải. Chỉ là va chạm nhẹ, nhưng trong người chúng tôi lúc đó đã ngà ngà say, má.u nóng bốc lên, Hải lao vào tôi xô xát. Nhóm của Hải rất đông, có tầm khoảng chục người, trong khi nhóm của tôi vỏn vẹn 3 người. Tôi bỏ chạy khỏi bar, nhưng không buông tha cho tôi, Hải và mấy người kia cầm dao, phớ truy đuổi tôi. Tôi cắm đầu chạy vẫn không thoát khỏi tay của Hải và đồng bọn. Đêm ấy, tôi bị nhóm của Hải ché.m nhiều nhát vào lưng, tới khi tôi ngã gục xuống nền đất, đa.u đớ.n lan tỏa khắp cơ thể đến mức hoàn toàn mất cảm giác về mọi thứ xung quanh. Tôi lịm đi và khi tỉnh dậy thấy đang nằm trong bệnh viện.

Người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ. Nghe được người dân báo tôi b.ị ché.m và đi cấp cứu trong đêm, từ rẫy, bà xuôi xuống phố tìm đứa con nghịch tử. Mẹ tôi khóc nhiều lắm, đôi mắt bà mọng đỏ, mái tóc hoa râm phất phơ phủ xuồng gò má chai sạn, đen đúa màu cà phê. Các bác sĩ bảo với tôi rằng cả đêm mẹ không ngủ, cứ lặng lẽ ngồi túc trực bên cạnh tôi, ai khuyên bà hạ lưng cho đỡ mệt, bà cũng không chịu nghe lời. Từ khi tôi sống ở ngôi nhà nhỏ trên phố, mẹ sống ở rẫy cùng bố, chúng tôi ít gặp nhau, và chưa lần gặp nào tôi thấy mẹ tôi gầy guộc, xanh xao như lần gặp mặt buồn bã ở nơi không ai mong đợi này.

Ra khỏi bệnh viện, tôi quyết tâm không lui tới những nơi nhạy cảm như thế nữa. Trong thời gian này, tôi quen một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp trung cấp ở Đà Nẵng. Yêu nhau được chừng vài tháng, tôi và cô ấy nếm “trái cấm”, lòng ước ao về cuộc sống lứa đôi hạnh phúc về sau. Đám cưới diễn ra không lâu sau khi phát hiện cô ấy đã mang bầu. Ai ai cũng hi vọng gia đình nhỏ với người vợ hiền và một đứa con sắp chào đời có thể níu giữ bước chân lang bạt của tôi, đán.h thức trách nhiệm đàn ông trong tôi. Song, chính tôi lại kéo họ đồng hành trên con thuyền mục nát giữa mênh mông sóng nước.

Cưới nhau xong, tôi dọn về nhà vợ sinh sống. Gia đình nhà vợ có điều kiện, hiểu biết và giàu lòng nhân ái. Bố mẹ, họ hàng bên ngoại đều biết quá khứ lỗi lầm tôi gây ra, nhưng họ bao dung đón nhận tôi làm con cái trong gia đình, nhắc nhở tôi khép chặt cánh cửa quá khứ u ám, mở ra cánh cửa mới sáng sủa, tinh tươm hơn. Tôi tỏ ra là chàng rể ngoan ngoãn, khắc ghi lời dặn dò của cha mẹ vợ, hứa hẹn sẽ trở thành người cha tốt trong tương lai gần.

“Ngựa quen đườn cũ” và tiếng xin lỗi nghẹn lòng muộn màng của kẻ tù tội

Ở nhà mãi cũng cuồng chân, nghe bạn rũ lên bar làm vài ly rượu cho bớt “nhớ hơi”, tôi đồng ý ngay. Trước khi tôi đi, vợ còn gọi với theo, dặn dò tôi trở về nhà sớm. Trên đường lên bar tôi nhìn thấy Hải và vài người bạn đang uống cà phê ở quán, tự nhủ lòng “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, tôi tới điểm “tập kết” ban đầu như đám bạn hò hẹn. Sau hơn tiếng đồng hồ la cà ở bar, rượu bắt đầu ngấm vào người, chợt nhớ tới vụ ân oán cũ với Hải, tôi ra quầy lấy con dao gọt hoa quả và rủ hai người bạn nữa cùng mình đi tìm Hải nói chuyện phải trái.

Quán cà phê Đen (đường Lê Quý Đôn, phường La Kring) vẫn khá đông người qua lại. Tôi bảo Nguyễn Quang Sang và Hà Hải Đăng – hai người bạn đi cùng – đứng đợi tôi ở bên ngoài quán, một mình tôi vào tìm Hải thôi. Nhưng, mới chỉ bắt đầu câu chuyện được 2, 3 câu, Hải lớn tiếng chử.i tôi. Theo phán đoán chủ quan của tôi, trong cốp xe của Hải luôn mang theo dao, lê làm vũ khí, sợ Hải lấy vũ khí và tấ.n côn.g tôi trước, tôi giữ lấy tay Hải và đâ.m tới tấp lên người Hải. Đám đông ồn ào la hét, hoảng quá, tôi bỏ chạy một mạch về nhà, biến mất nhanh gọn, lạnh lùng như khi xuất hiện.

Trở về nhà, vợ tôi có hỏi: “Sao anh về trễ vậy”, tôi đáp ngắn gọn: “Anh gặp bạn uống vài ly”, bất giác nhớ tới Hải, tôi tự trấn an: “Dằn mặt Hải vậy là đủ rồi. Cho hắn hiểu hắn không thể diễu võ giương oai mãi được”. Sáng hôm sau, tôi vẫn đi uống cà phê sáng như thường lệ. Tiếng mấy vị khách uống nước ở bàn kế bên lọt vào tai tôi. Họ truyền miệng kể cho nhau nghe vụ đâ.m ché.m người diễn ra tối hôm trước ở quán cà phê Đen, và đã có một người bị thương nặng, chế.t trên đường đi cấp cứu tên Hải. Tôi lạnh toát sống lưng, không dám nghĩ mình đã giế.t chế.t Hải. Bỏ mặc ly cà phê nóng bốc hơi nghi ngút, trong đầu tôi xuất hiện duy nhất hai chữ: chạy trốn.

Hối hận muộn màng kẻ giế.t bạ.n tù cũ - Hình 3

Tôi sợ hãi tới mức, ra tới bến xe, không cần biết điểm đến của xe là nơi nào, chỉ cần thoát khỏi Gia Lai này là được. Không kịp lấy hành lý, tư trang, tôi vét toàn bộ túi quần còn vài chục ngàn, đủ tiề.n vé xe chạy trốn. Xe đi được nửa chặng đườncg chừng 3 tiếng, tôi mới biết mình đang đi về hướng Đắk Lắk. Khi hành khách xuống xe nghỉ giữa chặng đường, tôi không dám bước xuống, chỉ sợ ai đó nhận ra mình. Đội chiếc mũ lưỡi trai che gần kín khuôn mặt, tôi giấu đi nỗi sợ hãi, run rẩy nhưng bấy nhiêu không làm tôi yên dạ.

Đến Đắk Lắk, điện thoại của tôi đổ chuông liên tục. Vợ tôi gọi. Tôi nghe và thú nhận toàn bộ tội lỗi của mình. Tôi khóc nức nở qua điện thoại, vợ tôi ở đầu dây bên kia cũng nức nở theo. Cô ấy va.n xi.n tôi hãy trở về đầu thú để mong sự khoan hồng, độ lượng của pháp luật. Tôi nói với cô ấy rằng, tôi không dám trở về, nếu trở về, tôi sẽ chế.t mất. Người nhà tôi được vợ tôi thông báo và biết rõ đầu đuôi sự việc, cha mẹ tôi, cha mẹ cô ấy liên tục gọi điện. Họ nói, chỉ cần tôi nói địa điểm tôi đang lẩn trốn, họ sẽ lên tận nơi đón tôi trở về đầu thú. Họ hứa luôn ở bên cạnh tôi, không bao giờ bỏ rơi tôi trong cơn bĩ cực, tuyệ.t vọn.g này.

Tôi trở về Gia Lai, tới thẳng tới trụ sở Công an đầu thú, thừa nhận toàn bộ hành vi giế.t Nguyễn Minh Hải và tôi bị tạm giữ hình sự. Đó là thời điểm vợ tôi vẫn đang mang thai. Điều này càng khiến tôi day dứt hơn tất thảy. Cô ấy chấp nhận quá khứ đen của tôi, đón tôi bước vào cuộc đời cô ấy với tất cả tình thương mến và bao dung, vậy mà tôi làm cô ấy phải khổ.

Chào đón đứa con chào đời là sự kiện trọng đại trong cuộc đời người phụ nữ. Là người vợ, người mẹ, ai chẳng muốn được chia sẻ niềm vui, niềm hạnh phúc với chồng, nhưng vợ tôi không có được may mắn ấy. Cứ nghĩ một mình cô ấy xoay xỏa lúc bụng mang dạ chửa, “vượt cạn” không có chồng ở bên cạnh, tôi lại ứa nước mắt xót thương.

Tôi đếm những ngày tháng trong tù bằng số ngày tuổ.i của con gái. Ngày tôi bị bắt, con tôi chưa nhìn thấy ánh nắng mặt trời, lần đầu con gái được mẹ dẫn lên gặp ba là khi con đã bắt đầu tập nói. Mẹ cháu liên tục nựng con gái yêu gọi “ba ơi”, nhưng đứ.a tr.ẻ nhìn tôi ngơ ngác, lạ lẫm và kiên quyết không gọi. Hai tiếng thiêng liêng ấy, tôi thèm khát được nghe con gọi xiết bao, song tôi hiểu một người cha – giống như người xa lạ, chưa từng ôm ấp, vỗ về con gái đâu xứng đáng được nghe hai tiếng vĩ đại ấy.

Khi có con rồi, tôi mới thấm thìa, cảm kích tấm lòng cha mẹ dành cho tôi. “Sinh con ra mới biết lòng cha mẹ”, câu nói ấy tôi giác ngộ, thức tỉnh thì đã quá muộn. Sau này, vào thăm tôi trong trại, cha kể cho tôi nghe lý do vì sao phiên phúc thẩm mẹ tôi không tới. Phiên xử sơ thẩm, hai bên nội ngoại tới đầy đủ không thiếu một ai, nhưng tới phiên phúc thẩm, tôi đỏ mắt tìm hoài bóng dáng mẹ mà không thấy. Cha kể, vì mẹ quá ám ánh, đa.u xó.t chứng kiến đứa con mình dứt ruột đẻ ra phải chịu sự phán xét của luật pháp, của lương tâm, mẹ không dám tới. Mẹ khóc nhiều và hầu như bỏ bữa, chỉ uống nước cầm hơi. Trước khi cha tới phiên tòa, mẹ không quên dúi vào tay cha chai nước suối, bảo gửi tới cho đứa con tội lỗi. Nghe cha kể, không ngăn được cảm xúc, tôi khóc như một đứ.a tr.ẻ trong phòng thăm thân.

Từ ngày tôi đi tù, vợ tôi vẫn đều đặn tới thăm tôi. Lần nào gặp tôi cô ấy cũng khóc. Sau nhiều đêm không ngủ, suy nghĩ kỹ càng, tôi mới đủ can đảm đề nghị vợ tôi hãy rời xa tôi. Cô ấy còn trẻ và còn biết bao cơ hội xán lạn với một tương lai hứa hẹn ở phía trước. Chúng tôi không thể hẹn sẽ chờ đợi nhau, bởi mức án chung thân quá đỗi xa xôi và chơi vơi cho một lời ước nguyện. Chúng tôi thỏa thuận vẫn tiếp tục gặp gỡ nhau mỗi khi có cơ hội, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi trong buồng thăm nuôi, sẽ kể cho nhau nghe những câu chuyện nhỏ về con gái, về gia đình, về nắng gió cao nguyên. Cô ấy hứa sẽ mang chút nắng rực rỡ, chút gió mênh mông, cả vị nồng đượm của đất mẹ gửi vào xua tan cái lạnh lẽo của buồng giam cho tôi. Với một người chồng tội lỗi, chẳng phải đó là một đặc ân nhận được từ người vợ trẻ của mình sao?

Tôi nợ cuộc đời nhiều quá và lúc này để nói một lời gì đó với cuộc đời, với cha mẹ, vợ con, ngoài hai chữ “xin lỗi”, tôi ngậm ngùi không biết phải phân trần, giãy bày ra sao.

Kết

“Cuộc đời không cho ai tất cả và cũng không lấy đi của ai tất cả”, Nguyễn Khắc Hiển – gã tù nhân có đôi mắt sâu thẳm như lòng Biển Hồ mùa nước nổi chậm rãi nói với tôi trước khi từ biệt. Gã được cuộc đời cho nhiều lắm: một gia đình ấm áp, một tổ ấm riêng giản dị, hạnh phúc, cho hắn vấp ngã đa.u đớ.n để biết trân trọng giá trị của tuổ.i trẻ. Đã có hơn một cơ hội chuộc lỗi, quay đầu dành cho Hiển, nhưng Hiển không biết trân trọng, nâng niu và rốt cuộc tái phạm sai lầm. Thời điểm hiện tại, Nguyễn Khắc Hiển buồn nhiều lắm về mức án chung thân nhưng câu nói cuối trước khi từ biệt của hắn, ít nhiều khiến tôi cảm thấy yên tâm phần nào, bởi tận sâu trong thế giới u mê, tăm tối của gã, vẫn le lói chút hi vọng được trở về, dù đó là ngày nào, chính Hiển cũng không thể biết được.

Theo ANTD

Yêu một người có khó không?

Yêu một người không khó, cái khó là để người ấy thực sự cảm nhận được tình yêu của bạn đang đầy ắp thế nào...

Khi tôi đặt câu hỏi: "Yêu một người có khó không?" với bạn bè của mình, không ngạc nhiên rằng tôi nhận được hai câu trả lời phổ biến: "Không hề, với những người đang yêu thiết tha và được yêu lại. Nhưng lại cực kì khó với những người gắn bó mãi với độc thân hội, hoặc cũng có thể, vì một lẽ gì đó mà vẫn tình đơn phương".

Đối với bạn, tình yêu là gì?

Còn với tôi:

Yêu một người, là đặt tên người ấy khác hẳn mọi người trong danh bạ điện thoại, là âu yếm tặng người ấy thật nhiều quan tâm, để người ấy tự hào và hãnh diện giữa chốn đông người.

Yêu một người, là nhắn tin và gọi điện, là ân cần và thiết tha.

Yêu một người, là nghĩ về người ấy khi có sự kiện nào đó cần những cặp đôi, yêu một người là đi bên nhau.

Yêu một người là hứa hẹn, không chỉ một mà là rất nhiều điều. Sự gắn bó bằng những lời hứa, lời thề.

Yêu một người, ngẫm khó mà hóa ra chỉ là một khái niệm đơn thuần, thực sự không màu mè hay khó nghĩ. Cái khó nằm ở chỗ ta có biết cách để người ấy cảm nhận, để người ấy được sống trong tình yêu của ta không. Hay tình yêu của ta, trở thành gánh nặng cho người ấy?

Yêu một người có khó không? - Hình 1

Tình yêu là gì? Không phải ai cũng có được câu trả lời cho chính mình (Ảnh minh họa)

Tôi có một cô bạn, suốt nhiều năm trời chỉ thương yêu một người duy nhất. Ngay cả khi chàng trai ấy đã có người yêu. Ngay cả khi người đó đã rất hạnh phúc với tình mới. Cô bạn tôi vẫn tỉ mẩn nhắn tin tình cảm, lạc quan rằng mình không bao giờ chờ hồi đáp. Không chờ đợi. Không thất vọng. Cô gửi những món quà, sự kì công chuẩn bị. Cô nói tình cảm là chuyện của cô, thương yêu là quyền của cô. Tôi không phản đối. Nhưng tôi không nghĩ nó còn là tình yêu nữa rồi. Nó là một dạng thức nào đó na ná tình yêu. Nơi người ta chỉ biết ích kỉ ôm lấy cảm giác của riêng mình mà lơ đi những gì người khác nghĩ.

Tôi có một người em gái, thương thầm chàng trai kia bấy lâu, nhưng vẫn gắng công vun đắp cho chuyện tình cảm của chàng ta và một cô bạn khác. Em bảo, họ là của nhau, chỉ cần nhìn vào mắt họ, kể cả khi có những giận hờn, cãi vã, em đã biết không có chỗ dành cho mình.

Sự rút lui có phần khiêm nhường, nói như nhiều người là hèn nhát ấy, tôi lại tin đó là tình yêu. Tình yêu là sự cúi mình trước tình yêu dâng lên trong mắt người khác. Tôi biết nhiều người yêu nhau, nhưng giữa họ không có một sợi dây gắn kết vô hình. Chỉ đi bên nhau, như yêu một người, người này yêu người kia, mà không hề có chuyện người này sống trong tình yêu của người kia, chúng ta sống trong tình yêu của nhau.

Điều ấy, mới thật buồn làm sao?

Yêu một người có khó không? - Hình 2

Với nhiều người, yêu chỉ đơn giản là nhìn thấy người kia hạnh phúc (Ảnh minh họa)

Tôi thích những chuyện tình phải trải qua thời gian, khó khăn hay sóng gió người ta mới có thể đến được với nhau. Nhưng tôi cũng yêu những chuyện tình nơi chỉ cần nhìn vào đáy mắt, ta thấy tình yêu ngập tràn. Và chỉ cần cảm giác được sống trong đáy mắt đó thôi, với ta đã là đủ.

Tôi biết cảm giác cô đơn trong một ngày cần hơn hết sự quan tâm là điều gì đó thật kinh khủng. Nhưng thay vì cố chấp, bảo thủ cố gắng yêu một người nào đó không yêu mình, ngốc nghếch đem đến sự khó chịu cho họ, tại sao ta không thử thả lỏng bản thân, để bản thân mình được nghỉ ngơi. Và nghĩ, yêu một người liệu có khó đến thế không?

Không hề, quan trọng là tình yêu ta còn đó. Hy vọng có ngày người nào đó nhận ra tình yêu của ta đang bao quanh họ. Một cách vô hình. Nhưng đầy gắn kết.

Theo Tiin

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Lúc bố chia đất, anh cả đưa ra tờ xét nghiệm ADN, tôi sốc nặng nhưng bố lại vo tròn mảnh giấy và giao cả gia tài cho anh ấy
05:36:27 30/09/2024
Quyết tâm lấy bạn trai nghèo khó, vào lễ ăn hỏi nhìn quà cưới nhà trai mang sang, cả nhà tôi ai nấy đều giật mình thảng thốt
09:02:18 29/09/2024
Biết vợ cũ tái hôn với anh chàng nghèo, tôi chuyển 100 triệu mừng cưới và định tặng con gái 1 căn nhà nhưng con từ chối
05:23:50 30/09/2024
Tặng mẹ chồng túi xách hàng hiệu gần 10 triệu, ngày hôm sau, tôi ngỡ ngàng khi thấy bà đi chợ, mua thịt cá bỏ đầy túi
08:53:53 29/09/2024
Giúp việc tự ý mang con trai đến ở không xin phép, 2 tháng sau gia đình tôi gặp biến cố động trời
08:38:19 29/09/2024
Em trai khoe lương trăm triệu, tôi ngỏ ý mượn xây nhà thì em đưa cuốn sổ dày cộm và thú nhận một chuyện ngang trái
05:32:29 30/09/2024
Lắp camera trông con, tôi sốc khi chứng kiến hành động của mẹ chồng với một người quen
05:19:48 30/09/2024
Lỡ miệng khoe lương cao, một ngày sau, nghe lời nhờ vả từ bác ruột mà tôi lảo đảo
05:28:08 30/09/2024

Tin đang nóng

Diddy chính thức nhận án tù, trả giá cho tội ác kinh hoàng, rúng động toàn cầu
14:31:02 30/09/2024
Cô giáo xin ủng hộ tiề.n mua máy tính: "Tôi không dỗi phụ huynh"
15:14:14 30/09/2024
Vụ sạt lở trên quốc lộ ở Hà Giang: Tìm thấy th.i th.ể người đàn ông mất tích khi đang livestream
15:45:36 30/09/2024
Bóc giá outfit Nguyễn Phương Hằng, số tiề.n nữ CEO dát lên người làm CĐM sốc nặng
17:14:31 30/09/2024
Bà Phương Hằng rao bán kim cương 1000 tỷ, nói lý do không bao giờ livestream
15:32:12 30/09/2024
Bão Krathon mạnh cấp 15, sẽ đi vào Biển Đông?
13:33:26 30/09/2024
Hình ảnh cuối cùng của nữ diễn viên "The Glory" trước khi đột ngột qua đời vì nhồi má.u não
12:59:27 30/09/2024
Vân Quang Long qua đời 4 năm, bố mẹ vẫn chưa hết đau, nghẹn lòng kể cuộc sống
13:27:17 30/09/2024

Tin mới nhất

Vừa đăng ký kết hôn với chồng gia thế, tôi đã muốn hủy hôn sau lời tiết lộ rất sốc của chị họ

05:13:09 30/09/2024
Đang mơ về đám cưới trong mơ, tôi sụp đổ muốn l.y hô.n sau lời tiết lộ bí mật của chị họ về chồng của em. Tôi và chồng quen nhau qua mạng xã hội.

Tôi có nên "nhường" xe ô tô cho em chồng đi làm xa?

05:09:26 30/09/2024
Bố mẹ chồng nói cho vợ chồng tôi cái xe ô tô đã 5 năm nay nhưng giờ lại muốn nhường cho em trai chồng tôi vừa xin được việc.

Vừa gửi 400 triệu tiết kiệm, chồng gọi điện báo tin vừa tông hỏng bếp nhà người ta, nghe số tiề.n đền bù mà tôi ngất lịm

08:50:32 29/09/2024
Chẳng lẽ tôi phải sống trong cảnh nghèo túng cả đời sao? Chồng tôi lái xe tải, còn tôi làm việc văn phòng, bố mẹ 2 bên đều khó khăn nên không ai giúp được chúng tôi.

Con riêng của chồng luôn tìm cách "phá" tôi

08:46:38 29/09/2024
Dù tôi đã cố gắng để lấy lòng con trai của chồng, muốn sống chung hòa thuận nhưng nó luôn tìm cách làm trái ý tôi. Có lần vợ chồng tôi đang ngủ nó gõ cửa nói muốn ngủ với bố...

Mẹ chồng "đuổi khéo" con cháu ra khỏi nhà để con trai út lấy vợ

08:27:29 29/09/2024
Mẹ chồng tôi thật vô lý khi em chồng tôi sắp lấy vợ nhưng lại được ở lại ngôi nhà của ông bà, còn chúng tôi lại phải đi thuê trong khi thu nhập eo hẹp.

Giá vàng đang cao chót vót, con dâu bất ngờ bị mẹ chồng đòi lại 4 cây vàng

08:24:39 29/09/2024
Đúng lúc giá vàng cao chót vót thì mẹ chồng đòi lại 4 cây vàng chúng tôi đã vay hồi mua nhà. Lý do là để bà cho con gái mua ô tô.

Mẹ chồng thường xuyên gọi điện mách tội tôi với mẹ đẻ

08:21:39 29/09/2024
Cứ ăn tối xong là mẹ chồng thảnh thơi gọi facetime cho mẹ tôi, lấy cớ cho bà ngoại nói chuyện với cháu để kể tội con dâu, khiến mẹ tôi buồn lòng, còn tôi rất ức chế.

Vợ lấy điện thoại của chồng nhắn cho chị giúp việc định trêu chọc, nào ngờ nhận ngay sự thật sững sờ ngay trước mắt

17:46:04 28/09/2024
Tôi điếng người, lờ mờ đoán ra câu chuyện mờ ám của chồng và người giúp việc. Nhưng tôi quyết phải vạc.h trầ.n đôi gian phu dâm phụ này.

Lén mở tài khoản zalo của chồng trên máy tính thì uất nghẹn với những dòng tin nhắn của chồng và bồ nhí

17:36:42 28/09/2024
Đến khi phiên tòa kết thúc, tôi đi ra thì bị ả bồ chặn đường. Ả ta nhìn tôi cười khinh miệt rồi nói. Khi thấy định vị của chồng trong nhà nghỉ, đã đoán được chồng ngoạ.i tìn.h nhưng tôi vẫn nghĩ rằng mình lầm.

Gặp lại bạn học cấp 3, tôi điếng người phát hiện ra quá khứ của chồng và sự thật về đứa con gái mà tôi yêu thương lâu nay

17:33:12 28/09/2024
Cho đến một ngày, tôi gặp lại người bạn cũ cùng học chung cấp 3. Tôi khoe với cô bạn hình cô con gái xinh xắn của mình.

Vừa nhìn mặt chú rể, cô gái tát tới tấp, khi biết sự thật cả hội trường hô hào... đán.h tiếp và sự thật 'động trời' phía sau

17:30:00 28/09/2024
Dù sao thì tôi cũng không dám phá nát ngày đám cưới của người cũ. Bởi cô dâu kia chẳng có tội gì, người có lỗi với mẹ con tôi là anh ta.

Sau mỗi lần gần gũi được chồng cho 10 triệu, vợ sung sướng hưởng thụ rồi ngỡ ngàng khi biết sự thật đằng sau

17:23:01 28/09/2024
Tôi đứng ngoài cửa nghe tới đó thì quay mặt đi, đưa tay bụm miệng để không phát ra tiếng khóc. Cô thư ký bên ngoài cũng không hiểu vì sao tôi vội vàng rời đi như thế.

Có thể bạn quan tâm

Nguy cơ sạt lở ở miền núi Quảng Trị đ.e dọ.a cuộc sống người dân

Tin nổi bật

18:22:54 30/09/2024
Các địa phương tăng cường theo dõi diễn biến mưa lũ, cung cấp thường xuyên thông tin cảnh báo, dự báo và chỉ đạo, hướng dẫn người dân chủ động phòng ngừa, ứng phó hiệu quả với nguy cơ trượt, lở đất, đá.

Xuất hiện tựa game được mong đợi bậc nhất trên Steam, thuộc thể loại ít ai ngờ tới

Mọt game

18:22:43 30/09/2024
Đã qua rồi thời điểm mà các tựa game nhập vai hành động, Soulslike, thế giới mở chiếm ưu thế gần như tuyệt đối. Nếu như năm ngoái, không ít game thủ đã phải thất vọng với dự án lừa mang tên The Day Before

Hôm nay nấu gì: Cả nhà chán cơm, vợ nấu bữa này ai cũng thèm ăn trở lại

Ẩm thực

18:11:34 30/09/2024
Cả nhà chán cơm, vợ nấu bữa này ai cũng thèm ăn trở lại. Bữa cơm có món nào cũng ngon và hấp dẫn chẳng ai có thể cưỡng lại được.

Xếp hạng may mắn của 12 con giáp ngày 1/10/2024: Tuổ.i Thìn và Dậu có vận may tốt

Trắc nghiệm

18:00:38 30/09/2024
Xếp hạng may mắn 12 con giáp hôm nay 1/10. Đâu là con giáp may mắn nhất hôm nay? Hãy cùng tìm hiểu ngay sau đây.

Bị khịa tiêm "cả lít botox" lên mặt mà cũng chia sẻ bí quyết trẻ lâu, Huyền Baby phản ứng cực căng lần đầu thấy!

Netizen

17:46:04 30/09/2024
Không còn phải nói về độ nổi tiếng của phú bà Huyền Baby (Đặng Ngọc Huyền, sinh năm 1989) với cư dân mạng. Ngoài việc xinh đẹp, lấy chồng giàu, có việc kinh doanh riêng, luôn chiếm spotlight khi lên sân khấu,...

Tóm dính cặp đôi Vbiz "phim giả tình thật" hẹn hò ở nước ngoài, để lộ bằng chứng khó chối cãi

Sao việt

17:35:45 30/09/2024
Võ Cảnh không đăng ảnh ở Pháp mà chỉ cập nhật hình ảnh ở TP.HCM. Tuy nhiên bức ảnh chung với Thúy Ngân đã lật tẩy nam diễn viên

Biệt thự trên sườn núi dốc, nhìn ra sân golf ở Tam Đảo

Sáng tạo

17:30:50 30/09/2024
Ngôi nhà nằm trên một sườn núi dốc, nhìn ra một thung lũng rộng lớn với tầm nhìn ra sân golf và dãy núi Tam Đảo. Địa hình dốc mang đến tầm nhìn tuyệt đẹp nhưng đặt ra thách thức về thiết kế liên quan đến khả năng tiếp cận ở độ cao như v...

Đi giữa trời rực rỡ - Tập 44: Như đi khám thai tình cờ gặp Chải

Phim việt

17:30:47 30/09/2024
Như sau đó đã đi siêu âm khám thai. Xong khi khám xong, Như đặt xe ôm công nghệ để về, không ngờ tài xế nhận cuốc xe đó lại chính là Chải.

Tác dụng của củ nghệ với một số bệnh ngoài da thường gặp

Sức khỏe

17:26:46 30/09/2024
Tuy nhiên, một số tinh dầu có đặc tính kháng khuẩn như dầu cây trà, đinh hương, dầu neem và nghệ cũng đã được chứng minh là làm giảm tỷ lệ sống sót của loài ve này.

Diệp Kha bị khui học săn đại gia, lừa tình Huỳnh Hiểu Minh, Angelababy giật dây?

Sao châu á

17:20:42 30/09/2024
Kể từ khi vướng tin hẹn hò với Huỳnh Hiểu Minh, Diệp Kha trở thành tâm điểm của sự chú ý. Lại thêm gần đây, cả hai vừa tiết lộ mối quan hệ nên netizen lại được dịp đào mộ quá khứ của nàng hot girl.

Selena Gomez chia tay bạn trai sau 1 năm bên nhau?

Sao âu mỹ

16:44:25 30/09/2024
Bạn thân Selena Gomez vừa gây xôn xao cõi mạng với bài đăng được cho là úp mở việc nữ ca sĩ 9X đã chia tay nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu Benny Blanco.