Học cách làm vợ một người chồng vô tâm
Chuyện của em chỉ là cách mà em đang nỗ lực học làm vợ một người chồng vô tâm.
Suốt cả ngày hôm nay em đã lần giở lại từng câu chuyện trong Tiệm sửa chữa hôn nhân của anh đã post để đọc. Để khóc cười với từng mảnh đời, từng số phận, từng câu chuyện. Không biết bao nhiêu người cũng như em, đọc ngốn ngấu từng câu chuyện như thế, đọc cả từng comment của mọi người. Để thấy rằng cuộc đời mình đôi khi may mắn hơn rất nhiều người. Đọc chúng cũng là cách để mình trưởng thành hơn, nhìn rộng hơn, sâu hơn, xa hơn chứ không phải để buôn chuyện thị phi của thiên hạ.
Chuyện của em chỉ là cách mà em đang nỗ lực học làm vợ một người chồng vô tâm. Như nhiều phụ nữ khác, em cũng đã từng có khát vọng thay đổi chồng mình. Biến người chồng vô tâm thành người chồng biết nghĩ cho vợ mình một xíu. Hoặc chỉ cần anh ấy làm như hồi đang yêu em là được. Nhưng em đã thất bại. Vẫn là thứ triết lý rởm rít: Ai câu cá được rồi mà vẫn dùng mồi câu? Vẫn là thứ “bài học” đàn ông truyền cho nhau: Cứ tệ với vợ thường xuyên, thi thoảng tốt lên 1 tí là dễ được ghi nhận. Chứ tốt mãi nó sẽ lại đòi hỏi nhiều hơn. Mà sức người có hạn. Chồng em học gì khó chứ học mấy thứ đó rất nhanh. Nên em hoàn toàn thất bại.
hư nhiều phụ nữ khác, em cũng đã từng có khát vọng thay đổi chồng mình. Biến người chồng vô tâm thành người chồng biết nghĩ cho vợ mình một xíu.(Ảnh minh họa)
Em đã học cách làm vợ chuyên tâm. Em tự nhận rằng bất cứ người đàn ông tử tế nào lấy được em làm vợ đều sẽ hạnh phúc. Vì em không chỉ biết nấu ăn giỏi, biết giữ gìn thân thể để lúc nào cũng xinh xắn, đầy sức sống, biết chia sẻ với chồng, biết động viên, khích lệ chồng cũng như ủng hộ chồng. Biết vun vén gia đình. Lương tháng của anh ấy 15 triệu đồng cộng với lương tháng của em 17 triệu đồng em biết vun vén để mua được nhà mà vẫn không phải bóp mồm bóp miệng. Ngôi nhà chúng em đang ở có thời gian trả góp đến 35 năm. Em vẫn bảo để 35 năm kỷ niệm ngày cưới chúng ta sẽ có món quà là ngôi nhà này. Nhưng mới được 3,5 năm, em đã muốn bỏ quách đi cuộc hôn nhân này rồi. Vì quá thất vọng.
Video đang HOT
Cùng đi làm như nhau, lương em còn cao hơn lương anh ấy chút xíu vậy mà khi anh ấy về nhà lúc nào cũng như kẻ chết rồi. Than mệt. Than cực. Trong khi em thì tay xách nách mang nấu nấu nướng nướng, cắm hoa, dọn dẹp nhà cửa… Có con, em còn phải chăm con. Anh ấy kêu mệt và chỉ nằm xem tivi hoặc không thì chơi game. Mặt lúc nào cũng dính vào điện thoại. Mua tặng em được cái gì là nhắc đi nhắc lại như thể chẳng đàn ông nào làm được. Chuyện chăn gối cũng thế, khi em muốn thì anh ấy than mệt. Nhưng khi em mệt mà anh ấy muốn thì bắt em phục vụ cho bằng được.
Điều em ấm ức nhất là đi đâu mẹ chồng em cũng khoe là em tốt số lấy được con trai của bà. Rằng chồng em ngày xưa đoạt giải nhì thanh lịch toàn trường. Rằng chồng em không hút thuốc, không gái gú, không cờ bạc. Rằng hai vợ chồng đã mua nhà riêng vì muốn độc lập chứ miếng đất mẹ chồng em cho bán đi cũng vài chục tỷ. Cơ mà cái miếng đất đó chồng em vẫn chưa sang tên làm sổ đỏ nên vẫn tên mẹ chồng em thì sau này có ly dị em cũng đâu có phần mà tính vào?
Em nói thật, nếu em muốn, em có thể ngoại tình và em có thừa lý do để ngoại tình. Như chồng không quan tâm nên có chồng cũng như không. Như chồng chẳng giúp em giải tỏa được sinh lý, em vẫn có thể tận hưởng niềm vui xác thịt ở nơi khác chứ? Như chồng em đã từng bị em cảnh cáo lần 1 vì cái tội ỡm ờ với một em ở quán gội đầu, em có thể vì thế mà trả thù chứ. Ông ăn chả thì bà cũng phải ăn nem để huề chứ? Mặc dù lần đó em biết cô nàng gội đầu kia chỉ ỡm ờ để nhận tiền bo nhiều hơn thôi. Cái kiểu đùa đùa ôm ấp sờ soạng chứ không dám ăn bánh trả tiền vì em kiểm soát việc đó rất chặt…
Nhưng em đã không ngoại tình dù rất nhiều cơ hội. Em nghĩ phụ nữ nào cũng có nhiều cơ hội như em thôi nhưng chẳng ai sử dụng vì họ đều hiểu đó là vấn đề đạo đức. Nhưng nói thật, đạo đức nào đủ mạnh để em giữ được mình lâu hơn?
Em cũng đã nói rất nhiều, phân tích rất nhiều và sẽ share cả câu chuyện này thêm một lần nữa cho chồng em đọc. Em rất hy vọng những comment của mọi người sẽ giúp chồng em lai tỉnh. Rằng anh ấy có thể sẽ mất em nếu như một lúc nào đó em không còn thiết tha gì với tương lai cuộc hôn nhân này nữa.
Mẹ vợ ốm, chồng bảo không đến phận rể phải chăm nhưng nghe câu đáp trả của vợ, anh lại tím tái mặt mày
"Biết tình hình mẹ vợ ốm như thế, chồng em tuyệt đối không hỏi han nửa lời. Đã vậy, hôm thứ 3 sau khi bố em nhập viện, mọi người thức đêm đều mệt...", người vợ kể.
Sống bên người chồng lúc nào cũng phân biệt, đối xử không công bằng giữa đôi bên nội ngoại, chẳng người vợ nào có thể cảm thấy hạnh phúc. .
Cùng mang tâm trạng thất vọng khi phải làm vợ 1 người chồng vô tâm, sống thiếu công bằng như vậy, mới đây một người phụ nữ đã vào diễn đàn chung của hội chị em tâm sự: " Người ta cứ bảo 5 năm đầu hôn nhân nhiều sóng gió nhất, vượt qua rồi là vợ chồng sẽ hòa hợp, hiểu nhau hơn để gắn bó. Thế mà em cưới 7 năm rồi vẫn thấy 'ngột ngạt' với chồng. Thật sự nhiều lúc nghĩ nếu không phải vì con chắc em cũng rũ lão ấy lâu rồi cho rảnh thân, khỏi suy nghĩ.
Là đàn ông nhưng chồng em sống tính toán lắm. Nói chung anh ấy thuộc diện chỉ thích nhận chứ không muốn cho đi. Nhất là với gia đình nhà vợ, được bố mẹ em tạo điều kiện cho rất nhiều nhưng anh coi đó là trách nhiệm của họ kiểu như bố mẹ vợ cho thì anh nhận chứ anh không xin nên không cần phải cần tỏ thái độ biết ơn. Mỗi lần nhà ngoại có việc gọi được con rể sang còn khó hơn cả mời người ngoài.
Bố mẹ em biết con rể khó tính nên cũng hạn chế không cho con gái về nhiều. Mỗi khi thấy em đưa con về chơi, ông bà lại hỏi: 'Thế đã xin phép nhà chồng chưa?'. Rồi ông bà mau mải nấu nướng cho con cháu ăn, xong rồi thì đùm dúm, gói ghém giục em mang về sớm, không được ở lại lâu sợ nhà chồng kêu ca.
Cuối tháng trước mẹ em bị cảm phải nằm viện gần chục ngày. Sốt ruột em cứ chạy ra chạy vào viện chăm nom, săn sóc bà cùng anh trai chị dâu. Biết tình hình mẹ vợ ốm như thế, chồng em tuyệt đối không hỏi han nửa lời. Đã vậy, hôm thứ 3 sau khi bố em nhập viện, mọi người thức đêm đều mệt, em về bảo chồng vào chăm đỡ ông 1, 2 đêm thay anh trai, chị dâu. Ai ngờ chồng em đáp: 'Bố mẹ em ốm, anh em nhà em phải có nghĩa vụ chăm sao lại gọi tới anh? Anh chẳng qua chỉ là rể, làm gì phải có trách nhiệm, nghĩa vụ phục vụ họ'.
Ôi, nghe chồng nói, em nản hẳn các chị ạ. Thật sự quá thất vọng về chồng, bức xúc em đỏ mặt, gằn giọng: 'Anh chỉ là rể, không có phận sự chăm sóc bố mẹ vợ à? Vậy sao lúc bố mẹ tôi gọi về chia tài sản, đất cát anh không nói câu ấy, không nhận tài sản bố mẹ em cho. Đằng này bố mẹ cho anh trai, chị dâu tôi gì cũng cho vợ chồng mình y như thế, không để mình thua kém, thiệt thòi tí nào. Khi ấy anh nhận vui vẻ, đắc ý thế mà không nghĩ tới bổn phận trách nhiệm gì. Nên nhớ, anh cũng có con gái, sau này rồi cũng có con rể. Sau này con rể anh đối xử với anh như thế liệu anh có đau lòng không?'.
Hôm ấy ức quá, em nói một thôi một hồi, chồng em cắm tăm không đỡ được câu nào vì biết em nói không hề sai. Tới tối muộn, thấy em dắt xe, chuẩn bị cháo mang vào cho bố, anh mới chạy ra bảo: 'Thôi vợ ở nhà nghỉ đêm nay đi, để anh vào chăm mẹ thay mọi người'.
Miệng nói, tay anh ấy giành cạp lồng cháo trên tay vợ rồi lên xe đi vội kiểu như sợ vợ vẫn dằn dỗi, không cho đi. Em nhìn mà nửa bực nửa buồn cười. Đấy, đàn ông nhiều khi vô tâm, ích kỷ thế đó các chị ạ. Mình làm vợ cũng phải cứng lên chứ không các lão ấy còn bắt nạt, coi mình không ra gì đâu".
Phụ nữ hạnh phúc nhất là lấy được người chồng tâm đầu ý hợp, hiểu lòng họ thật sự muốn gì. Có người đàn ông như vậy ở bên thì dù phải sống trong cảnh nghèo khó, vất vả họ vẫn cảm thấy mãn nguyện, không bao giờ oán than. Thật tiếc người chồng trong câu chuyện trên lại không đủ tinh tế, tâm lý mà hiểu nỗi lòng của vợ. Cách hành xử thiếu công bằng của anh với nhà ngoại khiến vợ bức xúc là điều ai cũng có thể hiểu. Mong rằng sau chuyện lần này anh sẽ thay đổi bản thân để vợ anh không phải buồn lòng vì chồng nữa.
Chồng ăn bám vẫn được mẹ chồng bênh chằm chặp "đàn ông ai lại xuống bếp", vợ cười mỉa nói 1 câu nhỏ nhẹ nhưng sức công phá lớn buộc anh phải thay đổi 10 giờ trưa đi chợ về vẫn thấy chồng đang nằm ngủ, Phương cất tiếng gọi anh xuống bếp hộ mình nấu cơm thì mẹ chồng đã vội bênh vực: "Con cứ kệ cho nó ngủ. Đàn ông ai lại xuống bếp làm việc đàn bà". Tuấn - chồng Phương đẹp trai, là con một, gia đình lại có điều kiện nên anh...