Hoang mang vì trót có thai với người chồng vừa qua đời của bạn thân
Tôi phát hiện mình đang mang thai với anh, 14 tuần rồi, con đã có tim thai. Tôi rất hạnh phúc. Cuối cùng, tôi cũng đã có thể níu giữ chút gì đó của anh ở đời này.
Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật của tôi. Có thể mọi người không tin vì câu chuyện có nhiều tình tiết trùng hợp đến kì lạ hoặc sẽ chê cười tôi vô đạo đức. Nhưng xin chuyên gia hãy cho tôi một lời khuyên trong trường hợp này, tôi thật sự nghiêm túc cầu khẩn.
Tôi có một cô bạn thân từ thuở nhỏ. Khác với tôi, cô ấy xinh xắn theo kiểu hiền lành dễ thương, còn tôi hơi gai góc và mạnh mẽ. Ra trường, cả hai chúng tôi đều được cùng vào làm một công ty. Tôi đã tự thi tuyển bằng chính thực lực của mình còn bạn tôi vì muốn được bên cạnh tôi nên đã xin gia đình chạy vào đó.
Làm được một năm thì cô bạn tôi hăm hở thông báo cho tôi một bí mật nhỏ về người mà cô ấy đang có cảm tình. Oái ăm là người đó chính là người tôi thầm thương trộm nhớ từ cả thời đại học. Không nói các bạn cũng biết, người đó chính là động lực để tôi dự tuyển vào công ty này.
Xin nói một chút vì sao tôi yêu đơn phương người đó lâu như vậy nhưng chưa hề nói ra. Tôi hơi khô khan, tôi không thường tâm sự mà luôn giữ kín tình cảm. Nếu có thích ai tôi cũng không dám bộc bạch vì sợ người đó từ chối. Hơn nữa, người mà cả tôi và bạn tôi đem lòng yêu mến lại sống khép kín và coi trọng sự nghiệp. Những trang nhật ký trên blog tôi ngày xưa và facebook bây giờ đều để chế độ private và luôn nhắc đến tên người ấy.
Tôi ngầm hiểu ra rằng, họ mới là cặp đôi dành cho nhau (Ảnh minh họa)
Khi nghe cô bạn nói ra tên người đó, lòng tôi đắng chát nhưng không để lộ ra. Tôi còn khuyến khích bạn mình thổ lộ và chủ động cưa người đó. Đêm về, tôi bó gối ngồi khóc trong bóng tối. Tôi vừa muốn cô bạn mình tỏ tình thành công, lại có chút nhỏ nhen mong người kia từ chối.
Ngày hai người công khai yêu nhau, tôi về đọc lại hơn trăm trang nhật ký và bài viết của mình cho người đó rôi ngồi xóa trong nước mắt. Tôi thật sự rất đau khổ. Có đôi lúc tôi oán trách bạn mình. Tôi đã giấu người đó trong tim đến 4 năm mà cuối cùng cô ấy cũng tìm ra và tước mất. Tôi nghĩ mình đã thật sự chết đi, không bao giờ có thể rung động với ai lần nữa.
Vì làm chung công ty, mỗi khi nhìn hai người âu yếm, vết thương đó như bị một lưỡi dao cùn cứa đi cứa lại tứa máu, tôi cứ thế trốn vào toilet khóc. Một thời gian sau, mặc dù nỗi đau chưa hề nguôi ngoai nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra hai người đó mới thật sự là dành cho nhau.
Hai năm sau, người đó và bạn tôi cưới nhau. Trong lễ cưới, cô bạn tôi vì quá hạnh phúc nên xúc động khóc. Tôi ở bên cũng khóc. Lúc nhìn người đó trên hôn trường, tôi đã không thắng nổi trái tim yếu ớt của mình. Có vẻ, tôi đang khóc mừng cho hạnh phúc của bạn, nhưng điều đó chỉ đúng 20%, 80% còn lại tôi đã khóc cho tôi. Trong làn nước mắt, tôi đã mơ vị trí bên cạnh anh là tôi chứ không ai khác. Nhưng sợ tính ganh ghét ẩn sâu trong bản năng nổi lên, tình bạn đã giúp tôi chiến thắng nỗi mất mát này, tôi kiên quyết không bắt tay với quỷ dữ.
Nửa năm sau, trong một lần tôi và người đó được điều đi công tác. Tôi đã cố tình lảng tránh anh nhưng con tim đang khô héo cứ thôi thúc gần anh thêm chút nữa. Và chúng tôi đã xảy ra chuyện đó. Vì say rượu, tôi cũng đã lỡ tâm sự rằng tôi đã từng rất yêu anh và sẽ yêu đến suốt đời. Lúc thức dậy bên anh, anh rất buồn và nói với tôi: “Thích anh lâu sao không nói, bây giờ xin em vứt bỏ tình cảm đó đi, nếu không cả ba sẽ cùng khổ”.
Video đang HOT
Hạnh phúc vì đứa con nhưng tôi cũng vô cùng lo lắng cho bạn, tôi phải làm sao đây? (Ảnh minh họa)
Câu nói đó làm tôi tự ái, tôi đâu cần tranh giành anh với bạn tôi đâu. Tôi biết thân phận mình nên đã lúc nào xen vào hai người. Chuyện ngủ với nhau chỉ là chuyện ngoài ý muốn, duy nhất và mãi mãi không bao giờ lặp lại.
Nhưng cuộc sống cua tôi chưa kịp trở lại bình thường thì hai tháng sau anh đột ngột ra đi vì tai nạn giao thông. Ngày đưa anh vê vơi long đât, bạn tôi đã nhảy xuống mộ đòi được chết cùng anh. Tôi cũng ước mình được quyền làm như thế. Tôi chưa bao giờ muốn sở hữu anh, nhưng tôi muốn anh tồn tại trên đời này để tôi dõi theo và tự hân hoan với tình cảm của chính mình. Nhưng anh lại một lần nữa, vuột xa hơn cả tầm tay.
Tôi phát hiện mình đang mang thai với anh, 14 tuần rồi, con đã có tim thai. Tôi rất hạnh phúc. Cuối cùng tôi cũng đã có thể níu giữ chút gì đó của anh trong cõi cát bụi này. Tôi hạnh phúc như được hồi sinh. Đứa con trong bụng giúp nguôi đi nỗi nhớ như xé lấy ruột gan tôi. Hiện tại, chưa ai biết điều này cả.
Tôi khéo léo hỏi bạn mình có giữ được gì của anh không nhưng cô ấy bảo không hề có. Như vậy chỉ có tôi là đang giữ giọt máu của anh. Điều đó làm tôi lo lắng và khó xử. Tôi chắc chắn sẽ giữ và sinh đứa con quý giá này. Nhưng còn về phía bạn tôi và gia đình anh ấy? Anh ấy là con một, bố mẹ anh hẳn sẽ rất sung sướng khi biết tôi có con với anh, cho dù tôi chẳng có danh phận gì.
Nếu tôi nói với họ, họ sẽ biết ơn và giữ tôi. Nhưng còn về phần bạn tôi? Nói thẳng ra thì đây là một sự phản bội hèn mạt, người dan díu với chồng cô ấy không ai khác lại là tôi, một người bạn thân từ tấm bé không khác gì chị em? Trong chuyện này bạn tôi là người đau khổ nhất phải không?
Tôi đang hân hoan với đứa con trong bụng tuy không ngớt lo lắng cho bạn mình. Tôi phải làm sao với cô ấy đây? Tôi là một đứa phản bội bạn bè, nhưng trong trường hợp này, khi anh ấy đã mất, liệu tôi có được tha thứ hay không? Rồi tôi sẽ sinh con với lý do gì? Sẽ thông báo hay không cho gia đình anh ấy?.
Theo VNE
Đẹp trai nên có quyền lười?
Đó là lời mà bố mẹ anh nói với em sau khi em than vãn về chồng mình, một người mà việc nhỏ cũng không mó tay vào.
Chồng đẹp trai mà lười liệu em có hạnh phúc không?
Anh à!
Tình yêu của chúng ta thật đẹp phải không anh? Em nhớ hồi đấy, em ghét anh vô cùng, phải chăng do vậy nên ông trời đã gán ghép chúng mình?
Em, một đứa con gái ngoan ngoãn, lễ phép, học cũng nhất nhì lớp, nhan sắc không đến nỗi nào. Anh, một thằng con trai nghịch ngợm, chơi đủ trò, và kết quả học tập thì luôn trong vị trí tốp 5 của những người điểm thấp nhất lớp, ngoại hình cũng được. Thế nhưng, chúng mình vẫn yêu nhau, thậm chí mọi người còn bảo "chúng tao chưa thấy thằng nào yêu bạn gái như thằng T yêu cái C". Ừ, với những gì anh làm thì em cũng cảm thấy thế, anh đã khóc, đã quỳ gối, em nhận thấy đc sự thẫn thờ đến kiệt quệ của anh khi em quyết định chia tay, và đặc biệt mọi người đều bảo anh tiến bộ hơn hẳn. Nhưng rồi, sau mấy lần chia tay "không thành", chúng ta đã đi đến quyết định hôn nhân.
Gia đình em kinh tế bình thường nhưng cũng có chút địa vị xã hội, gia đình anh bố mẹ kinh doanh nên kinh tế khá hơn. Một cuộc hôn nhân đến bằng tình yêu thực sự và được hai bên gia đình rất ủng hộ dù khoảng cách địa lý của chúng ta là 350km.
Lúc con ốm, anh không thèm quan tâm, không cần biết nó như thế nào, chỉ biết đi chơi thỏa thích, chỉ biết đến bản thân anh. (ảnh minh họa)
Từ ngày lấy nhau, cuộc sống của em dường như đảo lộn hẳn. Em không được tự do làm những gì mình thích như trước nữa, tất cả em làm chỉ là hì hục vào đống việc ở cơ quan và đống việc ở nhà.
Em mang bầu đứa con đầu lòng, là con trai, đúng như mong đợi của anh và bố mẹ. Nhưng không ai hỗ trợ em một việc gì hết, cả nhà ngồi chơi còn em vẫn phải hì hục lau từ tầng 3 xuống tầng một. Nước thì xách lên chứ đâu có sẵn ở trên. Lúc đấy chưa có máy giặt, em phải hì hục giặt cả chậu đồ to tướng trong đấy chủ yếu là quần áo của anh. Ngày thường đi làm, thứ 7 và chủ nhật em lại xuống trường đi học theo đuổi cái bằng thạc sỹ.
Đến lúc sinh con, anh đá bóng bị đau chân, em quá thiệt thòi khi không được chồng bên cạnh, lúc sinh xong anh đứng nhìn một anh khác bế vợ mà không làm được gì, em nghĩ thấy tủi thân vô cùng.
Tháng đầu có mẹ và em gái ra chăm sóc, em hồi sức rất nhanh và béo lên 7kg. Đến ngày thứ 30 sau khi sinh, mẹ anh tuyên bố bắt đầu từ ngày mai cái C xuống tự nấu cơm giặt giũ được rồi. Và từ đó, mọi việc vặt trong gia đình đổ dồn cho em hết. Còn anh thì cứ đi đến đêm khuya 11 - 12 giờ mới về, em gọi về thì anh gắt gỏng.
Lúc anh ốm, đau chân không đi lại được, em một mình chăm con, chăm cả chồng. Hết cơm nước, rửa ráy, vệ sinh, ngâm chè... cũng thương anh nên dành dụm tiền mua hoa quả, thức ăn ngon cho anh ăn thêm để chồng khỏi bệnh. Anh biết không, lúc đấy em cũng rất thèm nhưng giả vờ không muốn ăn để dành cho anh, vì mình còn trẻ tuổi, kinh tế chưa thể đủ để ăn uống thỏa thích được mà.
Lúc con ốm, anh không thèm quan tâm, không cần biết nó như thế nào, chỉ biết đi chơi thỏa thích, chỉ biết đến bản thân anh.
Và giờ đây, cuộc sống ngày nào cũng vậy. Sáng em dậy sớm để cho con ăn, uống thuốc, rửa ráy cho con, xong rồi đi làm. Trưa về giúp mẹ nấu cơm, cho con ăn uống, cho con ngủ xong đi làm. Chiều về trông con, nấu cơm để bà đi đánh bóng, tối đến ăn xong thì cho con ăn, con ngủ, dọn dẹp, tắm rửa. Còn anh, sáng 8 - 9h thì anh dậy, đến công ty, trưa đợi gọi về ăn cơm, ăn xong anh đi luôn đến tối đợi em gọi về ăn cơm, ăn tối xong anh đi chơi hoặc bật máy tính đánh điện tử, xem phim, nhắn tin đến đêm muộn. Cuộc sống vợ chồng như thế thì liệu tồn tại được bao lâu hả anh? Liệu em có hạnh phúc khi có một người chồng lười không anh?
Anh đừng nghĩ em còn chịu đựng được là vẫn sống được, em cần được hỗ trợ. (ảnh minh họa)
Nhiều lần em có tâm sự với bố mẹ thì bố mẹ cũng chỉ giả bộ mắng anh trước mặt em, nhưng rồi vẫn chốt một câu là "nó đẹp trai thì lười cũng được". Em buồn muốn tâm sự với anh thì anh cáu gắt bảo đấy là việc của đàn bà, kêu vừa thôi. Đàn bà cũng phải gồng mình kiếm tiền như đàn ông mà anh? Sao lại chỉ có đàn bà làm hết những việc còn lại? Chưa kể đến phải giải quyết cho anh đống bài tập anh đi học mang về cho em làm nữa?
Không chỉ có thế, mẹ anh luôn so bì em với chị con dâu nhà bên cạnh. Người ta có cái này cái nọ cho bố mẹ, nọ kia, rồi bảo người ta sướng thế. Mẹ cũng phải hiểu là em cũng chạnh lòng chứ. Đồng lương ít ỏi của em còn phải lo cho con, lo chi phí học hành, còn ma chay cưới hỏi ở cơ quan nữa chứ. Đâu được như chị ấy, bố mẹ đẻ có điều kiện, chồng làm được bao nhiêu tiền đưa cho vợ hết. So sánh sao được. Thế nhưng mỗi khi em nói ra với anh thì anh bảo rằng: "biết thế thì cố gắng mà làm". Em phải cố gắng như thế nào nữa hả anh?
Em cảm thấy trống trải, cô đơn vô cùng khi phải một mình xoay sở như thế. Em thấy mình già hơn hẳn, khuôn mặt cũng kém tươi, tính tình cáu bẳn hơn.
Và rồi, em kiệt sức, đau đầu chóng mặt, suốt ngày buồn nôn. Còn anh, không hiểu sao chân anh rất hay đau ở mắt cá. Kết quả đi khám bác sỹ kết luận em bị suy nhược còn anh bị gút. Tất cả nó chứng minh qua bệnh tật đấy anh ạ. Về thấy thế, mẹ anh vội mua 2 vỉ sữa tươi cho con dâu uống để lấy sức. Mẹ không dám nói với một ai là em bị suy nhược còn anh bị gút, vì sợ người ta cười cho.
Anh đừng nghĩ em còn chịu đựng được là vẫn sống được, em cần được hỗ trợ.
Em muốn anh thay những lời quát mắng, chửi rủa em bằng những lời yêu thương chân thành, bằng sự vỗ về an ủi. Em muốn anh thay việc vắt chân lên ngồi chờ cơm bằng việc anh chung tay giúp vợ sắp cái bát, lấy đôi đũa, bê nồi cơm. Em muốn anh thay vì ngồi nhìn em bê chậu nước tắm nặng chình chịch tắm cho con bằng việc anh đứng lên dành để anh bê hộ. Em muốn anh thay vì đống quần áo bẩn anh treo lẫn trong nhà bằng việc anh đưa ra để ngoài chậu em giặt. Em muốn anh thay vì sai em đi lấy cái nọ cái kia cho anh bằng việc anh tự vận động tự đi lấy để anh sử dụng. Em muốn anh thay việc để các vỉ thuốc bừa bãi của anh lên bàn bằng việc anh gom chúng vào một chỗ. Em muốn anh thay những lần nhậu nhẹt bét nhè bên ngoài với lí do hôm nay đầu tháng, hôm nay rằm, hôm nay cuối tháng... Em muốn thay vì anh ngồi đánh điện tử ở cơ quan chờ em gọi điện về ăn cơm bằng việc anh chủ động về nhà sớm.
Em không dám khẳng định là anh còn yêu em rất nhiều, nhưng em tin rằng anh vẫn yêu em. Em tin rằng anh sẽ thay đổi, anh sẽ biết anh cần làm gì để giữ hạnh phúc trước khi quá muộn. Bởi em chỉ có thể chịu đựng trong giới hạn thôi anh à.
Hãy thương em một chút, hãy nghĩ lại tình yêu của chúng ta. Nghĩ lại những ngày chúng ta có với nhau bao nhiêu tình yêu và hạnh phúc. Sao anh không nghĩ được như thế, sao anh lại bỏ rơi em hả anh. Em thật lòng đau khổ và mệt mỏi lắm rồi. Hay trả lời em đi anh.
Theo VNE
Vợ chồng mình lên cung trăng sống nhé! Cậy nhờ mai mối, mãi tôi mới rước được em về làm vợ. Thế là đã làm hài lòng bố mẹ tôi, khi các cụ nghỉ hưu, kêu rỗi rãi mong có cháu bế bồng mà tôi đã bước qua tuổi 30, trong khi cô em gái đã có tới 2 nhóc. Bố mẹ cho vợ chồng tôi một phòng khá rộng rãi...