Hoang mang vì những phút xao lòng
Gặp lại anh sau hơn 10 năm xa cách – vẫn đôi mắt ấy đầy đam mê, cháy bỏng. Tôi biết tôi sẽ lạc lối về. Lòng tôi xao xuyến đến lạ lùng. Xưa, tôi đã đắm chìm trong đôi mắt ấy của anh, giờ có lẽ tôi sẽ sa ngã mất chỉ vì ánh mắt sâu thẳm anh nhìn tôi hôm ấy. Hãy giúp tôi vượt qua cú sốc.
ảnh minh họa
Ngày xưa tôi và anh quen nhau trong 1 đám cưới, lúc ấy tôi còn là 1 cô bé ngây thơ tròn 20 tuổ.i. Còn anh trong trang phục áo lính đi dự đám cưới, đang lúng túng trước cơn mưa cuối thu bất chợt. Duyên trời run rủi cho chúng tôi bên nhau, yêu nhau đến cả 5 năm trời. Dự dịnh đến cả ngày tháng làm đám cưới vậy mà lại chia tay. Một lý do ngẩn ngơ làm tôi không sao hiểu nổi. Tôi có lỗi, anh có lỗi hay tại tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn?
Đa.u đớ.n đến tột cùng, anh bỏ tôi đi lấy vợ khi tôi còn đang lo sợ những ngày tháng 8 dự định đang đến gần. Lúc bấy giờ tôi còn đang lo sợ không biết làm vợ anh rồi cuộc sống của chúng tôi sẽ ra sao? Chúng tôi sẽ ở đâu? Anh là sĩ quan xa nhà biền biệt, tôi sẽ theo anh lên đơn vị hay anh về với tôi. Một cô giáo yếu ớt như tôi sống sao nổi khi thiếu bờ vai anh. Tôi sẽ sống ra sao trong gia đình anh, khi anh cứ mãi vắng xa. Người em trai kế anh lại là tình yêu một thủa trò thơ dại của tôi.
Trong tôi đang bộn bề lo sợ, và hờn dỗi, tôi cần anh biết bao để giúp tôi vượt qua cơn khủng hoảng tinh thần thì anh tặng tôi thêm cú sốc để đời: “Xin lỗi em, anh không thể.” Tôi tưởng chỉ là anh hờn giận tôi như bao lần tôi nhõng nhẽo. Tôi tưởng anh chỉ nói vậy thôi rồi lại về bên tôi như bao lần tôi đòi bỏ anh vì nhớ, vì xa cách.
5 năm yêu anh nhưng chắc tôi chỉ có anh được 5 tháng. Mỗi năm 1 lần về phép đấy là chưa kể đến thời gian hờn giận nhau. Mỗi lần không chịu nổi sự đơn côi thiếu vắng tôi dứt khoát đòi chia tay, anh lại vội về phép an ủi tôi để tôi lại đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm, nương tựa bờ vai tin cậy của anh. Anh bỏ tôi vội vàng đi lấy vợ làm tôi bơ vơ không biết vịn vào đâu để gắng gượng. Sao anh tàn nhẫn thế!
Video đang HOT
Tôi biết anh yêu tôi, anh tha thiết có tôi trong cuộc sống của anh, anh đã xây lên bao dự định. Anh đã đặt nơi tôi bao niềm tin, đi đâu anh cũng giới thiệu tôi là người vợ yêu của anh. Lần gặp anh trước những tháng ngày dự định làm đám cưới khoảng 2 tháng tôi đã nài anh cho tôi một đứa con để ràng buộc, anh gõ vào đầu nói “sao em tôi ngốc thế! Để dành cho ngày cưới, anh sẽ cho em cả đàn con”. Tôi biết là anh không phải người đàn ông t.ệ bạ.c, không dễ dàng giũ áo ra đi. Nhưng tôi không hiểu nổi tại sao anh vội bỏ tôi đi lấy vợ, cứa vào tim tôi vết thương không dễ gì xóa nổi.
Giờ gặp lại anh sau hơn 10 năm xa cách anh nói với tôi: “Sai lầm lớn nhất trên đời là anh đã để mất em, người anh yêu nhất trên đời là em”. “Đừng bắt anh fải quên em, anh đã cố quên rồi nhưng không thể, ai bảo em ở trong anh lâu đến vậy”. “Cuộc sống của anh từ hơn 10 năm nay anh vẫn vậy, chỉ có trách nhiệm. Tình yêu chỉ có duy nhất anh đã dành cho một người, nhưng số anh không được sống với người mình yêu. Trong sâu thẳm anh buồn lắm chứ em.” Lúc đầu tôi giận anh lắm. Tôi đã an ủi anh nói với anh rằng: “Hạnh phúc nằm trong tầm tay của mỗi người, hạnh phúc là khi ta biết tự bằng lòng với hiện tại, biết đem niềm vui sự bình an đến cho gia đình cho những người mình thương yêu”.
Tôi đã ngắt điện thoại không nghe anh gọi, không đọc tin nhắn của anh. Có lần chỉ vì không thấy tôi nghe điện, trả lời tin nhắn của anh mà anh gọi cho tôi đến 10 cuộc/ngày không kể đến tin nhắn. Anh lo lắng đến dại người vì thấy sự bất an của tôi. Anh luôn chúc tôi hạnh phúc, anh nói với tôi: “Em sống hạnh phúc là anh mừng lắm”. Nhưng sao nghịch lý thế anh: Anh chúc tôi hạnh phúc vậy mà từ khi gặp lại bất kể đêm hay ngày, có lần 4-5h sáng hay kể cả ngày nghỉ thứ 7, CN nhớ đến tôi là anh nhắn tin gọi điện.
Anh vô tình chẳng cần biết đến phản ứng của chồng tôi về những cuộc điện thoại, tin nhắn lạ đến số máy của tôi. Trách anh thì anh nói xin lỗi: “Chỉ vì không ngủ được anh lỡ tay bấm vào số điện của em”. Tôi không trách anh bởi phút xao lòng là điều không thể tránh khi chúng tôi có quá nhiều kỷ niệm, tôi cũng vậy thì làm sao dám trách anh.
Không ngày nào là tôi không nghĩ đến anh, lúc ăn, lúc ngủ ngay cả lúc ân ái cùng chồng tôi cũng chạnh lòng nhớ tới anh. Tôi không phải là 1 người vợ hư hỏng, một người mẹ vô tâm, tôi biết không bao giờ tôi có thể giũ áo vì bất cứ lý do gì để bỏ lại 2 đứa con thơ ngơ ngác cho dù anh có thế nào, hay tôi còn yêu anh đến mấy. Và tôi biết chắc là anh cũng như tôi nhưng tôi không biết tôi đợi chờ điều gì ở anh, hay anh mong chờ điều gì ở tôi. Tôi không thể thôi nhớ thôi thương. Lòng tôi hoang mang quá.
Theo VNE
Vì thiếu se.x tôi phải đi ngoạ.i tìn.h
Nhưng nếu bây giờ bảo tôi phải vất bỏ đi cuộc tình vụn.g trộ.m đó tôi không biết mình sẽ phải sống thế nào.
Mấy ngày qua tôi có đọc được tâm sự của nhiều người trong các bài viết Lấy chung chồng: Thế mà hay!; Tôi không ngoạ.i tìn.h thì "phí"...Càng đọc tôi càng cảm thấy mình có lỗi và đáng bị khin.h b.ỉ. Tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó mọi chuyện về tôi sẽ bị phanh phui. Nhưng tôi không biết phải làm sao để thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Tôi xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Tôi là một người đàn bà tồi tệ. Tôi có một người chồng hiền lành, yêu thương tôi, có hai đứa con xinh xắn. Nhưng hơn 10 năm qua tôi đã ngoạ.i tìn.h với một người bạn cũ. Và cho tới bây giờ tôi vẫn không thể nào dứt ra được mối quan hệ ngoài luồng ấy dù cho tôi cảm thấy có lỗi với chồng tôi vô cùng. Nhưng nguyên nhân cũng là bởi tôi không được sống một cuộc sống vợ chồng trọn vẹn. Chồng tôi bị bệnh trọng và chuyện chăn gối của hai vợ chồng cũng đã phải dừng từ khi tôi sinh xong đứa con thứ hai.
Cách đây hơn mười năm, chồng tôi bị ta.i nạ.n giao thông dẫn tới liệt người phải nằm một chỗ. Từ khi chồng bị như vậy, tôi luôn ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi việc. Mọi gánh nặng gia đình dồn hết lên vai tôi vì anh không thể đi làm, cũng không thể tự làm được việc nhà. Nhưng tôi chưa bao giờ oán thán anh vì tôi biết anh mới là người khổ tâm hơn tôi. Hàng ngày, anh ngồi xe lăn và cố gắng tự làm một số việc trong khả năng của anh. Nhìn cảnh anh ngồi xe lăn dạy con học bài, rồi nói với tôi rằng: "Giờ anh chỉ còn làm được những việc này thôi" khiến tôi trào nước mắt vì thương chồng.
Nhưng rồi khi năm tháng dần đi qua, tuổ.i đời của tôi còn quá trẻ, sự cô quạnh giường chiếu khiến tôi cảm thấy trống trải và buồn chán vô cùng. Mặc dù chồng luôn ở bên động viên tôi nhưng tôi vẫn không thể nào nguôi ngoai được. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà, tôi khao khát cái điều mà tất cả những người vợ bình thường khác được hưởng. Và rồi tôi đã không giữ được mình.
Vì cùng gặp bi kịch trong hôn nhân, tôi và người bạn cũ đã ngoạ.i tìn.h với nhau (Ảnh minh họa)
Tôi gặp lại người bạn cũ hồi đại học. Cậu ấy mới dọn đến gần khu nhà tôi sinh sống. Hoàn cảnh của cậu ấy cũng rất đáng thương khi vợ mắc bệnh trọng, yếu vô cùng và chỉ có thể ở nhà không làm ăn được gì. Tôi cũng biết vợ của cậu ấy vì trước đây chúng tôi học cùng nhau hết cả. Tình yêu của họ đáng ngưỡng mộ lắm, hồi đó chúng tôi đứa nào cũng ước ao có được một mối tình như thế. Cũng chính vì tình yêu lớn lao đó mà giờ đây khi vợ bị bệnh trọng cậu ấy cũng không b.ỏ v.ợ mà luôn ở bên vợ. Tình cảm đó khiến ai nhìn vào cũng phải cảm động.
Cùng cảnh ngộ nên chúng tôi bỗng nhiên xích lại gần nhau hơn. Chúng tôi chia sẻ với nhau những nỗi niềm của mình và động viên nhau vượt qua khó khăn. Và rồi cuối cùng, tôi và cậu ấy ngoạ.i tìn.h với nhau. Cậu ấy là một người đàn ông khỏe mạnh, hơn 2 năm qua sống bên vợ nhưng chưa một lần được ân ái khiến cậu ấy trở nên đau khổ vô cùng. Và tôi cũng vậy. Sự khao khát bản năng đã khiến chúng tôi làm điều có lỗi với chồng, với vợ của mình.
Tình cảm đó kéo dài cho tới tận bây giờ. Chúng tôi vẫn đóng vai là người bạn của nhau nhưng khi có thời gian là chúng tôi lại đến bên nhau để khỏa lấp sự đam mê bản năng nhất. Ngay từ đầu chúng tôi đã thống nhất với nhau sẽ không bao giờ b.ỏ chồn.g, b.ỏ v.ợ mình vì cả hai người họ đều đáng thương. Chúng tôi cũng đáng thương vì vậy ở bên nhau như thế này cũng coi như một sự bù đắp cho những thiếu thốn mà thôi. Cũng vì thế mà chúng tôi rất giữ gìn, không để có thai vì ai cũng có một gia đình phía sau và không thể làm những người khác tổn thương vì mối quan hệ ngoài luồng của mình.
Tôi phải làm sao để thoát khỏi mối quan hệ ngoài luồng này? (Ảnh minh họa)
Gần chục năm qua chúng tôi quan hệ lén lút với nhau như thế nhưng không ai biết. Chúng tôi rất có ý thức trong việc giấu kín việc này, không lộ liễu. Hơn nữa, với chồng, với vợ, mỗi người chúng tôi đều dành tình cảm yêu thương, chăm sóc chu đáo mà không một lời ca thán nên không ai nghi ngờ. Các con của tôi cũng đều đã lớn nhưng các cháu cũng không hoài nghi gì về mẹ.
Bản thân tôi lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với chồng tôi, nhất là khi anh ấy luôn nói rằng cuộc đời anh thật may mắn khi lấy được tôi. Mỗi lần như vậy tôi lại tự x.ỉ v.ả chính bản thân mình vì đã phản bội anh nhưng khi bản năng trong con người trỗi dậy, tôi lại không kiềm chế nổi bản thân.
Giờ đây điều mà tôi băn khoăn là tôi có nên duy trì mối quan hệ kia nữa hay không? Tôi biết, nếu cứ như thế sẽ có một ngày mọi chuyện lộ ra, đến cái kim trong bọc còn có ngày bị lộ huống hồ...Nếu mọi chuyện bị phanh phui, sự hi sinh của tôi bao năm qua cũng đổ xuống sông, xuống bể hết. Người ta chỉ còn khinh tôi ngoạ.i tìn.h chứ không ai còn nghĩ tới công sức của tôi vì chồng, vì con. Nhưng nếu bây giờ bảo tôi phải vất bỏ đi cuộc tìn vụn.g trộ.m đó tôi không biết mình sẽ phải sống thế nào. Bao năm qua tôi đã vất vả vì chồng, vì con, chỉ có riêng điều đó là tôi được sống cho mình, nếu giờ phải từ bỏ, tôi thấy mọi thứ thật trống rỗng với tôi. Liệu tôi có nên tiếp tục giấu giếm và giữ mối quan hệ với người tình hay không? Làm cách nào để tôi có thể từ bỏ nó đây?
Theo VNE
Gặp họa vì ché.m gió trên Facebook Cứ tưởng lên phây muốn &'ché.m' gì thì &'ché.m', vì toàn bạn bè hoặc người không quen biết, nên thỉnh thoảng Hiền lại than mấy câu về chuyện nhà chồng. Ai ngờ... Vạ miệng trên Facebook Chị em đã có gia đình thường mắc cái tật nó.i xấ.u nhà chồng, nhất là mẹ chồng. Nó.i xấ.u trong phòng làm việc, trong... toilet công...