Hoang mang người yêu hay liên lạc với tình cũ
4 năm quen nhau có lẽ cũng không đủ mặn nồng vì chỉ sau vài tháng xa nhau mọi thứ đã nhạt nhòa.
Em còn nhớ khi quen nhau, tính em thì trẻ con hay bắt nạt anh nhưng anh cũng chẳng nói gì. Anh chỉ cười và nói &’em thấy vui là được’.
Gia đình em không được êm ấm hạnh phúc như bao người khác, em cũng ít bạn bè hay nói trắng ra là anh là bạn thân duy nhất của em. Anh luôn lắng nghe tâm sự chia sẻ của em. Em vẫn tin câu anh nói: “Dù cả thế giới này quay lưng lại với em, anh cũng sẽ không bỏ rơi em”. Anh có thể gọi là nhà giàu nhưng ba mẹ không cho anh tiêu xài tiền hoang phí, em cũng chẳng đòi hỏi đồ gì cao sang, chỉ cần anh chơi với em là được.
Rồi 4 năm trôi qua, anh làm em cười rất nhiều và buồn khóc cũng có, nhưng đó cũng là để cho tình cảm thêm bền chặt. 1 ngày anh phải đi làm xa, anh nói &’chúng ta vẫn sẽ gặp nhau mà, đừng lo!’. Em vẫn tin vào điều đó dù người nhà em nói không nên tin anh.
Mấy tháng đầu thật khó để liên lạc, em không nhận được tin nhắn của anh và đùng đùng nhắn: “Anh bỏ rơi em rồi phải không? Khi đó em nhận được tin rằng: “Ngoan nào, anh chẳng muốn như vậy đâu, chỉ là việc liên lạc đối với anh mà nói là quá khó thôi”. Khi em nhắn em bị bệnh thì anh nhắn :”Chăm sóc sức khoẻ đừng để bị ốm”. Khi nghe điện thoại anh vẫn nói chuyện bình thường, cười tươi nhiều khi em tự hỏi: “ Sao em thiếu anh, em buồn không thể cười được nhưng anh thì có lại vui vẻ vậy?”. Nhưng mà em vẫn còn vui mừng lắm vì mình còn có chỗ dựa là anh.
Vậy mà có ai biết được chữ “ngờ”. Ngờ đâu sau 3 tháng em nhắn hơn 100 tin, đau lòng nhất đó là 1 ngày em gọi anh hơn mấy chục cuộc điện thoại nhưng mà những thứ em nhận được là tít rồi “thuê bao quý khách hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”. Em nghĩ, chắc có trục trặc gì đó nên vẫn đợi bởi em vẫn tin lời nói ấy.
Video đang HOT
Em thật sự không dám tin vào tình yêu nữa. Người đàn ông nói dù cả thế giới có quay lưng lại với em, anh cũng không phản bội em. (ảnh minh họa)
Rồi em không thể nào liên lạc với anh bằng bất cứ hình thức nào. Em vẫn tự hỏi, 3 tháng trôi qua sao mà anh quên mau vậy?
1 năm trôi qua kể từ khi đó đến bây giờ, em vẫn tự hỏi tại sao anh không chính thức nói chia tay đi mà làm như vậy với em để em hy vọng rồi tuyệt vọng,. Em nghĩ cũng dần hiểu được câu trả lời là anh không còn yêu em nữa. Anh bây giờ có người mới rồi. Ừ thì em chúc anh hạnh phúc, còn em em đã không thể tin tưởng ai được nữa rồi, thế giới giờ chỉ có 1 mình em, người đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi em cũng quay lưng rồi, em không hoà đồng nên cũng chẳng có bạn thân nào, không còn ai vui buồn sẻ chia nữa. Cứ vài ngày tim em lại nhói đau rồi khóc, cứ vài ngày, vài tuần lại khóc. Những tưởng đã quên được rồi thì 1 ngày có 1 cú điện thoại, em bắt máy nghe rất giống giọng anh và trong giây phút đó em đã quá vui mừng: “Có phải là anh không?”. Nhưng đó chỉ là 1 cuộc gọi nhầm, giọt lệ tràn my, em không thể cầm được nước mắt nên chạy vào nhà tắm mở vòi sen la khóc như người điên trong đó, rồi ngậm ngùi viết những dòng tâm sự này trong đau đớn.
Em thật sự không dám tin vào tình yêu nữa. Người đàn ông nói dù cả thế giới có quay lưng lại với em, anh cũn không phản bội em. Vậy mà giờ anh thay lòng nhanh như vậy. Chỉ có 3 tháng thôi mà anh. Có phải anh là gã Sở Khanh, chỉ dùng lời đường mật để che đậy tất cả? Em có thể tìm được người mới yêu em hơn không, liệu em có thể lấy chồng?
Theo Khám Phá
Người cũ vẫn tìm mọi cách liên lạc với tôi
Đang yêu tôi thì anh bỏ đi lấy người khác, đến nay đã hơn 6 năm trôi qua, anh vẫn tìm cách liên lạc với tôi.
Ảnh minh họa
Cách đây 7 năm, tôi cũng có một tình yêu đẹp kéo dài 3 năm với một người bạn cùng quê. Chúng tôi cùng lớn lên trong cảnh nghèo khó ở một vùng trung du, và cùng ra Hà Nội học đại học, rồi chúng tôi yêu nhau.
Tình yêu thời sinh viên đẹp và trong sáng vô cùng, chúng tôi hứa hẹn với nhau sẽ làm đám cưới sau khi ra trường, nhưng rồi mọi chuyện lại không như lời hẹn ước, anh đã phụ tình tôi, lẳng lặng bỏ đi không một lý do, không một lời từ biệt. Bao nhiêu lần tôi hẹn gặp anh để tìm một lý do nhưng anh đều từ chối, anh bảo "Duyên chúng ta chỉ có thế thôi".
Ít lâu sau anh cưới vợ, cô gái ấy trước đây chẳng xa lạ gì với tôi và anh. Cô gái ấy kém tôi về học thức, sắc đẹp, nhưng có một thứ cô ấy hơn tôi đó là được sinh ra trong một gia đình giàu có ở một thành phố lớn, chứ không xuất thân từ nông thôn nghèo hèn như tôi và anh. Lấy cô ấy, anh sẽ được bố mẹ vợ lo cho đủ thứ, lại được sắp xếp công việc ở Thủ đô- điều mà anh và bố mẹ anh luôn mơ ước từ khi bước chân vào cổng trường đại học.
Đám cưới của anh và cô gái ấy diễn ra đã được hơn 6 năm rồi, nhưng tôi không bao giờ quên ngày hôm đó. Cái ngày tôi đã khóc thật nhiều, khóc vì hận anh, vì thương cho số phận nghèo của mình để bị người ta phụ bạc. Nhưng cũng chính từ cái ngày hôm đó, tôi hiểu rằng anh là một người đàn ông không đáng để tôi yêu, không đáng để tôi khóc, anh không xứng đáng với tình yêu của tôi đã dành cho anh.
Tôi cố quên anh đi, lao đầu vào công việc và may mắn đã đến với tôi, tôi đã gặp được người đàn ông của đời mình. Người đàn ông ấy cũng xuất thân từ quê nghèo, khi cưới nhau chúng tôi chẳng có gì ngoài tình yêu và sự tôn trọng dành cho nhau.
Đến bây giờ, sau 4 năm làm đám cưới, cuộc sống có ổn hơn nhưng chúng tôi vẫn đi thuê nhà để sống, có điều, tôi chưa bao giờ cảm thấy ân hận vì đã lấy anh. Anh bảo với tôi, 10 năm sau đám cưới anh sẽ mua cho mẹ con tôi một ngôi nhà, và tôi tin vào điều anh nói.
Còn người cũ của tôi, sau khi làm đám cưới với cô gái kia, anh ta lại thường xuyên liên lạc với tôi, dù tôi chẳng bao giờ đáp lại. Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn tìm cách liên lạc với tôi, tôi cứ tự hỏi lòng mình vì sao lại thế.
Phải chăng sống với một người vợ không có tình yêu anh ta cảm thấy thiếu hạnh phúc?. Nếu là như vậy tôi cảm thấy thương hại cho anh ta.
Theo Đất Việt
Trước cưới tôi tự nguyện trao thân cho người cũ Vì quá nhớ nhung và yêu thương người cũ nên trước khi cưới một tuần, tôi đã hẹn gặp anh và tự nguyện trao thân cho anh... Tôi và anh yêu nhau trong suốt 2 năm đại học, một mối tình đẹp, trong trắng nên thơ. Anh cũng rất yêu tôi, quan tâm tôi hết mức. Cả hai đã thề non hẹn bể...