Hoang mang khi thấy vợ liên tục vào nhà nghỉ với bạn gái
Trong mắt anh, vợ anh là người vẹn toàn, không có gì để chê trách. Từ thời con gái cô đã được nhiều đàn ông theo đổi vì cô vừa có ngoại hình cân đối, gương mặt ưa nhìn, tính cách dễ chịu, khéo léo. Tuy nhiên cô chưa yêu ai. Anh và cô lấy nhau qua mai mối vì anh cũng lớn tuổi, cô cũng ngoài ba mươi.
Cưới nhau về, cuộc sống hôn nhân cũng dễ chịu, vui vẻ. Cô là người biết vun vén gia đình, thương chồng con. Ngoài giờ làm việc ở công ty, cô trở thường trở về nhà đúng giờ lo cơm nước, tắm rửa cho con.
Cô cũng là cô con dâu chu đáo với bố mẹ chồng. Ba năm về nhà chồng nhưng chưa bao giờ thấy bố mẹ anh chê trách gì nặng nề, có chăng chỉ là những lời nhắc nhở nhẹ nhàng để hài hòa hơn.
Tuy chỉ có điều cô không phải người vợ hấp dẫn trên giường. Anh nghĩ cô cũng giống nhiều phụ nữ quan niệm chưa thoáng về tình dục nên không “linh hoạt”. Tuy nhiên đời sống chăn gối của anh và cô cũng không phải gọi là tệ. Cô vẫn chiều chồng đủ nhu cầu sinh lý. Có điều anh chưa bao giờ thấy cô chủ động trong chuyện vợ chồng.
Cuộc sống của hai người chắc sẽ chẳng có gì phải lấn cấn nếu như không có cái ngày tình cờ ấy. Đó là buổi trưa anh hẹn đối tác vừa ăn vừa bàn công việc nhưng con họ phải đi cấp cứu nên hủy hẹn phút 89. Anh vừa tới nhà hàng thì nhận được điện thoại báo hoãn. Tiện điểm hẹn ngay gần cơ quan vợ nên anh quyết định gọi vợ ăn trưa cùng. Oái oăm là anh vừa hết sạch tài khoản trong điện thoại.
Ảnh minh họa
Đang ngó nghiêng táp vào cửa hàng cạnh cơ quan vợ mua thẻ điện thoại thì anh thấy vợ phóng xe ra, đằng sau là cô đồng nghiệp thân cùng phòng. Anh định gọi với nhưng lại nghĩ chắc hai chị em rủ nhau đi shopping nên thôi. Tiện đường anh chạy xe đi sau vợ để về công ty. Thế nhưng vừa đi được một đoạn vài trăm mét, anh thấy vợ và cô đồng nghiệp táp thẳng vào nhà nghỉ.
Anh ớ người không hiểu hai cái cô này làm gì mà vào nhà nghỉ? Anh tự nhủ chắc vợ vào thuê phòng nghỉ hộ đối tác hay khách của công ty nên anh nên phóng xe đi tiếp. Tự nhiên đi tầm vài trăm mét, anh bỗng thấy nóng bừng người. Linh tính có chuyện gì không hay, anh quyết định quay lại chỗ nhà nghỉ và chọn một quán cà phê kiêm cơm văn phòng bên kia đường đợi.
Video đang HOT
Đĩa cơm nguội ngắt, cốc cà phê cũng nguội ngắt, anh không có hứng ăn uống mà chỉ có cảm giác sốt ruột. Một tiếng sau, đúng là vợ anh và cô bạn đang vui vẻ bước ra khỏi nhà nghỉ. Họ lại ôm eo nhau phóng ngược về cơ quan, lướt qua cả bộ mặt đang ngây ra của anh.
Bữa tối hôm ấy vẫn bình thường như mọi ngày, chỉ có anh cảm thấy không ổn. Anh hỏi chuyện vợ về cô bạn đồng nghiệp thân kia nhiều hơn. Cô cũng trả lời một cách bình thường.
Nhưng linh tính của một người đàn ông mách bảo anh có chuyện gì đó không bình thường. Cả tuần sau anh bỏ nguyên 6 buổi trưa theo dõi vợ. Anh càng bối rối hơn khi có tới 2 buổi, hai người phụ nữ kia có lịch trình giống nhau: Cùng vào nhà nghỉ tuần trước cả tiếng đồng hồ và đi ra.
Anh không muốn nghĩ những tình huống xấu nhất. Anh vẫn bỏ 1 tuần nữa để theo dõi và thấy vợ cũng người phụ nữ kia thậm chí còn cùng nhau vào nhà nghỉ kia tới 3 lần.
Cốc cà phê trên tay anh lạnh tanh, khói thuốc lá mù mịt, nồng nặc. Bà chủ quán bên kia đường đã dần quen với hình ảnh người đàn ông trầm lặng nhưng đầy vẻ bối rối ngồi một mình vào những buổi trưa như đợi chờ mà như không chờ đợi điều gì đó.
Chẳng nhẽ anh bước thẳng vào nhà nghỉ đó để xem vợ anh làm gì? Nếu sự thật vợ anh là người đồng tính thì anh phải làm sao? Li dị vợ, phá tổ ấm đang yên ổn hay im lặng và coi như không có chuyện gì?
Theo VNE
Không thiết tha nhà chồng
Tôi không hạnh phúc ở ngôi nhà ấy thì tại sao tôi phải về? Mẹ chồng tôi nói: "Nếu đi thì đi luôn đi nghen, đừng có về nữa, tôi không có chứa đâu". Tôi nhìn Tuấn cầu cứu.
Anh bước tới gần mẹ khẽ nắm lấy tay bà: " Để cho vợ con về bển coi sao đi mẹ, lỡ có chuyện gì sau này khỏi ân hận". Mẹ chồng tôi gạt mạnh tay anh: " Thôi đi, chuyện gì là chuyện gì? Tôi thì tôi biết chẳng có chuyện gì đâu, chỉ tìm cớ trốn việc. Mấy lần trước cũng nói là bệnh nặng, là hấp hối đó, rồi vẫn sống nhăn ra đó có chết đâu?".
Câu nói này của mẹ chồng tôi chẳng khác nào giọt nước làm tràn cái ly ấm ức trong lòng tôi. Ba tôi bệnh nặng, mấy đứa em gọi điện bảo về gấp vì tụi nó không biết làm sao, trong nhà lại không có tiền bạc gì. Tôi biết cái bệnh hen suyễn mãn tính của ba tôi. Mỗi lần lên cơn nếu không có thuốc men kịp thời thì tính mạng có thể bị đe dọa. Nhưng lần này, con út nói nó thấy trong hồ sơ khám bệnh mới nhất của ba ghi là K phổi. Tụi nó còn nhỏ không biết đó là căn bệnh chết người. Con út nói ba không cho gọi tôi nhưng nó thấy ba mệt quá nên phải gọi...
Vậy mà mẹ chồng tôi cứ khăng khăng cho rằng tôi kiếm cớ để trốn việc. " Con biết là có nói gì thì mẹ vẫn nghĩ là con kiếm cách về bên đó để trốn việc hoặc là đút nhét gì đó cho nhà con. Thưa mẹ, tuy nhà con nghèo thật nhưng từ ngày về làm dâu nhà này, con chưa bao giờ lấy cái gì của nhà chồng để đưa về nhà cha mẹ ruột. Con có cho ba mẹ con thứ gì thì đều do chính tay con làm ra. Nếu lần này mẹ không cho con về thăm mà ba con có mệnh hệ nào, con sẽ không bao giờ quên đâu...". Tôi phải cố gắng lắm mới nói được trọn vẹn suy nghĩ của mình.
Và tôi không chờ để nghe tiếp những lời chì chiết lạnh lùng của mẹ chồng. Tôi bỏ vào phòng. Cứ nghĩ tới cảnh ba tôi đang thở nặng nhọc, thậm chí đang đau đớn vì bệnh tật hành hạ, tôi không thể nào cầm được nước mắt. 5 năm tôi về làm dâu nhà Tuấn là bấy nhiêu thời gian tôi sống trong đọa đày. Anh biết điều đó, hết lòng an ủi, động viên nhưng tôi không bao giờ tìm được cảm giác ấm áp, tin cậy bởi cuối cùng rồi thì lần nào anh cũng nhân nhượng mẹ.
Tuấn là con trai út trong gia đình. Trên anh có tới 4 anh em, trai có, gái có. Các anh chị đều đã lập gia đình nhưng vẫn ở chung trong ngôi nhà lớn. Trong đó vợ chồng tôi được phân công ở cùng ba mẹ chồng. Ngày trước tôi nghĩ các chị dâu khác ở được thì mình cũng ở được nhưng khi về sống chung thì tôi mới biết, họ yên thân, thậm chí có phần được ba mẹ chồng tôi nể nang là vì khi về nhà chồng, họ đã mang theo một số hồi môn không nhỏ. Không như tôi, chỉ có hai bàn tay trắng.
"Ba mẹ già rồi, không sống được bao lâu nữa... thôi thì thương anh, hãy nhịn mẹ đi cho vui cửa vui nhà em à"- Tuấn dỗ dành khi thấy tôi cứ khóc rấm rức. Tôi không trả lời bởi đã quá mỏi mệt. Không biết có phải vì lúc nào cũng sống trong trạng thái căng thẳng như vậy hay không mà đã 5 năm, tôi chẳng thể có con. Chính điều đó càng làm cho ác cảm của mẹ chồng tôi tăng lên.
Thật sự, tôi không còn tha thiết đến chuyện vợ chồng nữa (Ảnh minh họa)
Con út lại gọi. Lần này nó vừa nói vừa khóc: " Chị hai ơi, sao em thấy ba không thở gì hết... em sợ quá, chị hai về với tụi em đi". Tôi nói với Tuấn, cố giữ vẻ thản nhiên: " Em phải về xem ba thế nào. Anh liệu lời mà nói khi mẹ hỏi". Anh bảo sẽ đi cùng tôi nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi lấy mấy bộ quần áo, mấy thứ lặt vặt và nhìn quanh căn phòng đã giam cầm mình suốt 5 năm qua và có cảm giác, đây là lần cuối cùng...
Từ quận 1 về Cần Giờ, tôi phải mất gần 3 tiếng đồng hồ mới tới nơi. Và ba tôi đã không chờ đợi được. Hình như ông đã đi trước lúc con út gọi cho tôi mà nó không biết. Tôi nhìn ba tôi nằm trên bộ ván trước hiên nhà. Y như ông đang nghỉ trưa chứ không phải đã mãi mãi không trở về nữa. Tôi nắm tay cha. Bàn tay ông đã bắt đầu lạnh. Tôi nắn bóp chân ông như những lần về thăm vẫn bóp chân cho ba. Nhưng bây giờ không còn ai xoa đầu tôi, hỏi thăm chuyện ăn ở nhà chồng, hỏi thăm chuyện con cái và trách móc sao tôi không đẻ cho ông đứa cháu ngoại...
Tất cả ký ức ùa về khiến tôi thấy tim mình thắt lại. Ba tôi đã ở vậy để nuôi chị em tôi khôn lớn kể từ khi mẹ tôi mất đi. 2 đứa em kế tôi đã phải bỏ học để đi làm phụ ba nuôi mấy đứa nhỏ. Trong nhà chỉ có mình tôi được ăn học đàng hoàng. Ngày chưa bị bệnh, ba hay nói, mong tới ngày con gái trả hiếu. Tôi hỏi, ba muốn tôi trả hiếu như thế nào, ba bảo tôi sắm cho ba "bộ đồ vét" để đi ngồi sui.
Thế nhưng tới ngày tôi đi lấy chồng, nghĩ tới nghĩ lui, sợ con tốn tiền, ba nhất định không chịu may đồ mới mà đi mượn bộ đồ đã cũ của bác tư bên hàng xóm. Vậy mà ba rất vui vì con gái được gả về nơi giàu có... " Ráng mà ăn ở cho người ta thương nghe con"- ba xoa đầu tôi căn dặn sau lễ rước dâu.
Bây giờ ba cũng bỏ chị em tôi mà đi rồi. Tôi nhìn lũ em mà không biết sau này chúng sẽ sống ra sao... Đám tang ba tôi, nhà chồng đi phúng điếu rất hậu hĩ, bà con lối xóm ai cũng trầm trồ khen ngợi khi thấy tấm giảng thật to, con heo quay thật bự, mâm trái cây toàn thứ đắt tiền. Tôi nhìn những thứ ấy mà lòng nghe đắng chát. Không hiểu vì lý do gì, mẹ chồng tôi không có mặt. Nhưng tôi cũng không hỏi Tuấn.
Xong đám tang ba tôi, Tuấn nấn ná chờ tôi về nhưng tôi bảo anh: " Anh về trước đi. Vài hôm nữa em về". Anh chần chừ: " Em không về... sợ mẹ lại giận hờn. Mấy hôm nay không có ai chăm sóc, hình như mẹ mệt hơn mọi ngày". Tôi nhìn anh: " Vậy chớ mấy chị và mấy đứa cháu đâu?". Anh nói lý do này nọ nhưng tôi kiên quyết không về...
Và đến nay đã hơn 1 tháng, Tuấn đã đến đón mấy lần, tôi vẫn không về. Anh hết năn nỉ lại dọa dẫm và đưa mẹ ra để làm áp lực. Nhưng tôi vẫn không muốn về. Tôi không hạnh phúc ở ngôi nhà ấy thì tại sao tôi phải về? Trong khi ở đây, lũ em đang cần tôi và tôi thấy thật thoải mái khi được trở về sống trong ngôi nhà của cha mẹ mình. Thật sự, tôi không còn tha thiết đến chuyện vợ chồng nữa. Có lẽ duyên nợ của tôi với anh đến đây là hết rồi.
Nhưng nếu nói lý do để chấm dứt một cuộc hôn nhân như vậy liệu có là hợp lý?
Và người ta có cho tôi ly hôn chỉ vì lý do như vậy?
Theo 24h
Bị người cũ "vạch tội" sống thử Anh đe dọa, sẽ cho gia đình chồng tôi biết chuyện tôi và anh đã từng sống thử. Sau khi đọc bài "Nữ sinh đắng lòng vì sống thử", tôi như tìm thấy hình ảnh của mình trong những câu chuyện đó! Đúng thật, ngày đang yêu nhau, đang chung sống với nhau thì sao thấy hạnh phúc, yên ấm quá! Nhưng khi...