Hoảng loạn vì người yêu cũ bạn gái là “đầu gấu”?
Anh ta là một kẻ giang hồ, đầu gấu và đe dọa sẽ làm mọi việc, kể cả chuyện tày trời nhất để giữ cô ấy bên mình. Tôi phải làm sao để bên người mình yêu?
Tôi đang vô cùng lo lắng và có phần sợ hãi không biết làm thế nào để có thể có được tình yêu của mình. Mong chị cho tôi một lời khuyên để đối phó với tình huống này.
Tôi năm nay 33 tuổi. Từ khi biết yêu, tôi luôn coi trọng tình yêu, coi tình yêu là một điều thiêng liêng, nghiêm túc. Từ khi tốt nghiệp đại học, tôi cũng đã yêu một vài người và đều có ý nguyện xây dựng tổ ấm với người đó. Khi chia tay, chúng tôi rất tôn trọng nhau và luôn dành cho nhau những lời lẽ, ấn tượng tốt về nhau.
Bẵng đi ba năm, phần vì công việc, phần vì do tôi không còn hứng thú với việc yêu nữa nên không có quan hệ yêu đương với ai. Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến. Tôi đã gặp một cô gái và yêu cô ấy. Chúng tôi quen nhau đã hai năm nhưng những lần gặp gần đây, tất cả những tính cách và cử chỉ của cô ấy đã đánh thức tình yêu trong tôi. Và rồi gần 5 tháng trôi qua, chúng tôi đã yêu nhau, đã dẫn nhau về nhà, thăm hai gia đình và giới thiệu với bạn bè. Tất cả những gì chúng tôi dành cho nhau đều là sự chân thành.
Cô ấy là một người hiền hòa, chân thành nhưng có phần hơi yếu đuối. Cô ấy đẹp và dễ mến. Có lẽ vì những ưu điểm này mà có nhiều người theo đuổi cô ấy. Trong đó có một người hơn cô ấy vài tuổi, cùng quê mà trước đây cô ấy cũng khá thân thiết. Điều đáng nói là anh ta là một người có thể coi là “đầu gấu, giang hồ”. Cũng chính vì anh ta theo đuổi cô ấy mà từ khi cô ấy còn học cấp ba và sau này học đại học, rất ít chàng trai dám bước vào nhà chơi hay tìm hiểu cô ấy.
Anh ta nói quyết dành cô ấy bằng mọi giá (Ảnh minh họa)
Thời gian gần đây, anh ta liên tục đe dọa và nói sẽ làm tất cả để có được cô ấy, kể cả phải làm những việc động trời đi chăng nữa. Chúng em thực sự lo lắng trước sự liều lĩnh của anh ta. Cô ấy nói để cô ấy tự giải quyết nhưng em vẫn không thể yên tâm được. Nếu anh ta là một người đàn ông đàng hoàng, tử tế thì tôi không ngại. Tôi có đủ sự tự tin và thông minh để nói chuyện phải trái với ta. Nhưng với một kẻ ngang tàng như thế, tôi sợ sự đàng hoàng của mình không đặt đúng chỗ.
Tôi rất yêu cô ấy và không muốn mất cô ấy. Nhưng liệu tôi phải xử lí vấn đề với anh chàng kia như thế nào để không nguy hại cho cả hai người. Tôi rất sợ anh ta liều lĩnh và dám làm tất cả. Mong chị hãy cho tôi một gợi ý để đối phó với người như vậy. Cảm ơn chị nhiều lắm! (Bạn đọc)
Trả lời:
Bạn thân mến! Cảm ơn bạn đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, tôi hiểu được rằng chuyện tình cảm của bạn đang phải đối mặt với một vấn đề khá nan giải khi kẻ theo đuổi bạn gái của bạn là một người liều lĩnh và dám làm mọi việc để chiếm được cô ấy bên mình.
Video đang HOT
Quả thực, có trăm ngàn lí do, trăm ngàn khó khăn khác nhau mà mỗi một cặp đôi phải đối mặt. Và câu chuyện của bạn, nguyên nhân lại không phải đến từ bản thân hai người mà lại đến từ một kẻ cuồng si thứ ba. Đúng là trong xã hội ngày nay, không thiếu những kẻ táo bạo và cả gan làm những chuyện tày trời với tham vọng chiếm được tình cảm của người mình yêu. Với những kẻ như vậy, nếu không khéo léo xử lí hoàn toàn có thể đẩy tình huống tới sự căng thẳng. Sự mềm mỏng, khôn ngoan và tinh tế trong cách xử lí lúc này là giải pháp tối ưu nhất.
Nên để cô ấy nói cho anh ta biết rằng, tình cảm phải bắt nguồn từ hai phía (Ảnh minh họa)
Trước tiên, đúng là để giải quyết vấn đề này cần phải có sự nỗ lực rất lớn từ phía bạn gái của bạn. Cô ấy nên chủ động gặp anh ta, bày tỏ tâm tư, suy nghĩ và tình cảm của mình. Bạn gái bạn cần khéo léo cho anh ta hiểu được rằng, cô ấy không có tình cảm với anh ta nhưng vẫn tỏ thái độ trân trọng tình cảm mà anh ta dành cho cô ấy. Tuyệt đối đừng tỏ thái độ phũ phàng, cự tuyệt một cách kiên quyết khiến anh ta bị tổn thương và như thú dữ bị thương. Điều ấy hoàn toàn không có lợi cho mối quan hệ của ba người.
Bạn gái bạn cần phân tích cho anh ta hiểu rằng, tình yêu là vấn đề không thể ép buộc được, nếu anh ta bất chấp tất cả để giữ cô ấy bên mình anh ta hoàn toàn không thể có được tình yêu từ cô ấy, thậm chí ngay cả sự tôn trọng và quý mến cũng không có mà thay vào đó chỉ là sự oán giận mà thôi. Đó thực sự bất hạnh không chỉ với anh ta mà cả với cô ấy nữa. Đồng thời cô ấy cũng có thể vẽ ra một viễn tưởng tốt đẹp hơn cho cuộc sống của cả hai người nếu anh ta biết chấp nhận mọi việc. Nói với anh ta rằng, anh ta có quyền hạnh phúc với một người yêu thương anh ta thực sự và khi ấy tất cả mọi người sẽ đều là bạn bè tốt của nhau.
Sự khéo léo và tế nhị, sự mềm mỏng, nhu và cương kết hợp trong việc dùng lí lẽ để phân tích cho anh ta hiểu là điều tốt nhất khiến anh ta nhận thức được vấn đề. Sự tinh tế nhưng phải mạnh mẽ và quyết đoán của bạn gái bạn lúc này là điều có thể thay đổi được quyết định của anh chàng kia.
Tình yêu mãnh liệt mà hai người dành cho nhau sẽ khiến anh ta thay đổi suy nghĩ (Ảnh minh họa)
Về phía bạn, bạn cũng cần mạnh mẽ, động viên và đối diện nghiêm túc với ta. Xong khi người yêu bạn gặp gỡ và trò chuyện với anh ta, nếu anh ta còn chưa thay đổi quan điểm của mình, bạn vẫn nên gặp gỡ và trao đổi với anh ta. Tất nhiên, việc gặp gỡ đó cần phải được chuẩn bị kĩ lưỡng và thẩn trọng. Hãy nói với anh ta rằng, bạn may mắn hơn khi chiếm được tình cảm của cô ấy và bạn hứa sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc. Tôi tin rằng, dù anh ta có liều lĩnh và “bất hảo” tới đâu, anh ta cũng sẽ bị lay chuyển khi tình cảm mạnh mẽ của hai người. Khi anh ta cảm thấy mình không có chỗ đứng trong lòng cô ấy, anh ta sẽ nghĩ tới bản thân mình để dừng lại.
Hãy mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của mình, tôi tin rằng hai người thật lòng yêu thương nhau sẽ là nguyên nhân lớn nhất đánh bại dã tâm của kẻ thứ ba liều lĩnh đó.
Chúc bạn luôn mạnh khỏe và hạnh phúc bên người mình yêu!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng tát vợ, vô trách nhiệm với con
Là cha nhưng ngày con đi viện vì viêm não, anh không chạy vạy tiền nong, lo lắng mà mọi việc do anh trai tôi đứng ra làm hết.
Tôi và chồng là bạn cấp 3 nhưng khi học đại học năm thứ 4 mới yêu nhau và do tôi bật đèn xanh trước. Đúng hơn là tôi đã yêu trước. Trước khi cưới, chồng tôi đã vào làm ở một nơi có thu nhập thấp: 1,2 triệu đồng/tháng. Tôi phải vay anh trai 20 triệu để sắm sửa đồ cưới. Bố mẹ chồng cho 5 triệu sau đám cưới, đóng cho một chiếc giường to và trả tiền bộ rèm. Vì gia đình chồng chỉ làm nông nghiệp nên như vậy cũng là tốt lắm rồi. Tôi không hề dám chê trách hay thấy có vấn đề gì về tiền nong nhà chồng cả.
Cưới nhau được hai tháng thì mẹ chồng giục tôi trả nợ anh trai vì chị ấy sắp sinh con thứ hai, trong khi tôi cũng sinh con đầu lòng chỉ sau chị hai tháng rưỡi. Không hiểu mẹ chồng tôi đã nghĩ gì mà lại vào cả nhà dì ruột tôi để gióng lên như thế. Vì thế, tôi cũng đi vay mượn thêm vào khoản vợ chồng tích lũy được để trả anh chị. Còn tiền lo cho tôi đi sinh thì chưa có. Nhưng rồi tôi cũng sinh được một bé trai ngoan hiền, đáng yêu và cũng không phải lo kinh tế vì nghỉ sinh tôi vẫn nhận lương đều (5,5 triệu/tháng).
Sinh con được 16 ngày, tôi về nhà mẹ đẻ để chăm cho tiện. Chồng tôi không giúp được nhiều việc cho vợ con, gia đình và vẫn tiếp tục làm nơi thu nhập thấp. Hết bốn tháng nghỉ sinh, tôi đi làm lại và ở nhờ nhà anh trai (chưa lấy vợ) cho tiện đi làm cũng như nhờ bà ngoại trông con. Nhưng nhà diện tích nhỏ (24m2) nên chỉ có tôi và con ở đó, còn chồng tôi vẫn ở nhà, cách nơi tôi ở tầm 17km. Anh cũng thường xuyên ghé qua nhưng chỉ là đến chơi với hai mẹ con mà không giúp được gì nhiều.
Rồi chồng tôi thích làm kinh doanh, bỏ chỗ làm thu nhấp thấp và mở cửa hàng. Trước khi làm, tôi đã nói rất nhiều rằng anh nên suy nghĩ thật kỹ vì chúng tôi không có nhiều tiền. Chồng tôi vẫn kiên quyết nên tôi đưa anh 6 chỉ vàng và 5 triệu để anh làm ăn. Sau đó, kinh doanh thua lỗ, anh làm mất hết phần tiền của tôi và ôm vào mình một đống nợ nữa. Lúc này tôi lại mang bầu và là thai sinh đôi. Tôi sinh lần hai khi thằng lớn mới được 15 tháng tuổi. Nó là đứa thiệt thòi nhất.
Tôi còn nhớ khi thắng bé từ 12 tháng tuổi trở đi, nó ốm liên tục, toàn sốt cao kéo dài cả tuần lễ. Lúc tôi đang bầu lần hai được 7 tháng, thằng bé còn phải nhập viện do nghi bị viêm não rồi phải chọc tủy. Nó đau đớn vô cùng, khóc thảm thiết, sau đó còn không dứng dậy nổi, cứ lom khom, đi đứng lẩy bẩy. Điều tôi muốn nói đến ở đây là từ trận ốm ấy của con mới lộ rõ sự vô trách nhiệm của chồng và gia đình chồng. Con đi viện cấp cứu mà trong người gần như không có tiền, toàn anh trai tôi lo cho cháu. Thậm chí, chồng tôi cũng không hỏi anh trai tôi lấy một câu.
Tôi biết chồng tôi không có tiền, tôi thì lo cho kỳ sinh nở sắp đến và chi tiêu hàng tháng nên cũng không còn tiền nữa. Nhưng anh làm bố, anh nên nghĩ đến con mình chứ. Ông bà nội nhà tôi sang với cháu cũng không đưa cho chồng tôi được bao nhiêu (500 ngàn). Anh trai chồng tôi sang chơi với cháu thì cho được cân cam. Tôi nói với bà nội và bác trai về sự vô trách nhiệm của chồng tôi thì bà lại bảo là: "Nó làm gì có tiền". Trời, không có tiền thì phải đi vay chứ, sao có thể nói như vậy được. Chồng tôi đã sai mà lại còn không được dạy đúng cách, tôi nghĩ thế đó.
Tóm lại, toàn bộ số tiền đặt cọc khi con đi viện là 6 triệu đồng, anh trai tôi lo hết cho. Tôi vì bụng to nên cũng không thể chăm con trong cả tuần con nằm viện, toàn bà ngoại trông suốt. Bà nội có ở viện cùng nhưng nó ốm, không theo bà nội chút nào. Bà ngoại gần như thức trắng cả tuần, canh cháu cả ngày lẫn đêm. Bà nội thì hầu như lúc nào cũng thèm ngủ. Tôi chẳng dám trách ai điều gì vì chính bản thân tôi
đâu có chăm con đâu. Nhưng tôi biết ơn mẹ đẻ tôi, anh trai tôi và bạn bè tôi đã an ủi tôi rất nhiều. Còn họ hàng nhà chồng thì chẳng thấy hỏi thăm câu nào. Nhất là khi có chuẩn đoán nghi viêm não, mọi
người đều rụng rời thương thằng bé vì bà nội là giấu chuyện cháu mình đi viện. Tôi cũng hiểu vì sao lại phải giấu như vậy trong khi tôi thì thông báo để nhờ cậy tất cả những người quen có thể nhờ và tìm sự an ủi động viên. Tôi khá bức xúc về chuyện này.
Ngay sau khi con tôi ra viện thì tôi nghỉ làm về quê chờ ngày sinh nở. Lúc này bụng tôi rất to nên về nhà chồng, đem cả con trai lớn về cùng. Bà nội khi trước ở nhà trông nom hai đứa cháu là con anh trai chồng tôi. Đứa lớn thì đã hơn 4 tuổi nhưng đứa nhỏ chỉ hơn con trai tôi hai tháng rưỡi. Ấy thế mà
có lúc mẹ chồng tôi kể với tôi rằng anh trai, chị dâu tỏ vẻ khó chịu vì bà nội bế con tôi nhiều hơn.
Tiếp nữa là anh chị không hề hỏi han gì về chuyện vợ chồng tôi chuẩn bị kinh tế như thế nào để sinh nở tiếp. Bà nội thì bảo anh chị cho đứa thứ hai đi nhà trẻ vì dù sao cũng đã gần 18 tháng rồi, trộm vía nó lại rất khỏe mạnh nhưng anh chị cứ không làm theo.
Tôi cứ nghĩ bà nội vừa trông con trai tôi, vừa cơm nước, giặt giũ cho tôi khi sinh, lại còn trông con anh chị thì trông sao nổi? Trông cháu như thế làm sao đảm bảo được. Tôi thấy anh chị thật là vô trách nhiệm
nên tôi quyết đòi lại 15 triệu đã cho vay trước đó. Tôi và chồng phân tích với mẹ chồng lý do tôi đòi tiền và nói về sự thiếu quan tâm của anh chị nhưng bà bảo bà không đòi hộ đâu vì bà ngại. Không hiểu sao lại phải ngại con cái mình nhỉ?
Bà nói với ông, ông có bảo thì bảo. Thế là cuối cùng, tôi bảo chồng là thôi không đòi nữa vì anh em còn ở lâu dài nhưng bù lại, chồng tôi phải đi vay tiền chuẩn bị cho ca sinh nở tới. Sau này, vì một lần phật ý với chồng tôi mà anh chị tự ái và đã đem trả tiền.
Mẹ chồng tôi tuy không đảm nhưng chăm con dâu cũng hết mực, tôi rất cảm ơn bà sau lần sinh nở này. Nhưng bà sống khá lạ theo cách nghĩ của tôi. Cứ phục vụ con dâu và con trai cả như osin mà lại không góp ý cho các con sống tốt hơn, biết suy nghĩ hơn. Tôi đâm ra càng không hài lòng với anh chị ấy vì tôi đang trong hoàn cảnh sinh đôi và đứa lớn thì có 15 tháng tuổi, anh chị ấy không giúp lại tỏ vẻ như ganh tị vì tôi về cướp người phục vụ.
Tôi bức xúc vì chuyện này và càng thất vọng hơn vì chồng tôi vô trách nhiệm. Không phải chỉ là về mặt tài chính anh không chu cấp được mà là sự quan tâm chia sẻ những công việc gia đình nữa. Thời điểm này, anh đã có công việc thu nhập 8-9 triệu/tháng nhưng về nhà là không làm gì, thậm chí còn ngồi chơi đế chế suốt từ sáng đến đêm. Tôi bực mình đến phát khóc, nói từ nhẹ đến nặng mà chẳng thấy rút kinh nghiệm. Mẹ chồng mắng cũng không ăn thua.
Có một lần, vì bất đồng chuyện chăm sóc con nên tôi và chồng cãi vã trước mặt mẹ chồng. Trong lúc to tiếng, anh ném lọ thuốc của con và tôi cũng ném vỡ một chiếc bát. Mẹ chồng thì la toáng lên: "Gọi bố mày xuống đây. Nó ném bát này, láo quá. Gọi mẹ nó sang đón nó về". Anh thậm chí còn tát tôi nữa nên tôi đã viết đơn ly hôn. Mẹ chồng cũng ủng hộ chồng tôi ký.
Sau này, khi đã làm hòa, tôi rút ra kinh nghiệm là đừng bao giờ tranh cãi với chồng khi có mặt mẹ chồng. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn băn khoăn không biết chồng tôi đánh tôi như thế anh có tôn trọng tôi hay không? Tôi muốn bố mẹ chồng coi mình như con cái trong nhà, có gì sai trái thì dạy bảo luôn chứ không phải như mẹ chồng tôi, rất hay ngại con dâu. Nếu có phật ý thì chỉ nói với con trai. Tôi không dám chê bai bố mẹ chồng bởi bố mẹ tôi và tôi cũng có những điều không tốt. Ngọc còn có vết mà. Nhưng để bố mẹ chồng và gia đình chồng yêu thương mình, tôi cần sự thấu hiểu từ chồng trước đã.
Tôi xin một lời tư vấn về suy nghĩ "chồng đánh vợ" đó của tôi đúng hay sai? Tôi sai hay đúng? Nếu tôi sai, tôi sẽ phải sửa. Nếu tôi đúng thì có cách nào để chồng tôi hiểu được điều anh làm là sai? Nếu mọi người cho rằng tôi đúng, tôi có nên nói chuyện với chồng một lần nữa về chuyện này? Hay cứ nén chuyện này vào lòng? Tôi thực sự khó nén nên mới viết bài này. Nếu sau khi nói chuyện mà chồng tôi vẫn khẳng định anh đúng khi đánh tôi, thì sẽ thế nào?
Chúng tôi có nên tiếp tục cuộc sống vợ chồng? Tôi cần phải sống vì các con nhưng không thể để mai sau chúng lớn lên trong môi trường mà bố chúng lại không tôn trọng mẹ chúng? Cho dù yêu anh đến mấy nhưng nếu anh không tôn trọng tôi, tôi thật sự cảm thấy không thể chung sống nổi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bí quyết tăng độ 'sang' cho chồng Bỏ khỏi đầu quan niệm: chuyện nhà anh, chuyện nhà tôi để xử lý hài hòa mọi việc, đồng thời tôn trọng, yêu thương anh chị em của chàng. Một người vợ biết giữ gìn hình ảnh đẹp cho chồng là bí quyết giúp cuộc sống gia đình hạnh phúc hơn. Có lẽ vì thế ông bà ta mới có câu: "Giàu vì...