Họa trên mạng trúng đầu con trẻ
Số đông trẻ nhỏ vẫn chơi Facebook bằng cách khai tuổi lớn hơn, do chúng có nhu cầu giao tiếp, tìm hiểu thế giới mạnh mẽ trong khi cha mẹ thường bận bịu và để trẻ cô đơn trong nhà.
Chuyện này thật phổ biến trên thế giới mạng: bạn đăng một tấm hình vui vẻ, viết một câu vô thưởng vô phạt. Thế rồi có vài ba người nhảy vào bình luận ác ý hoặc chê bai, bới móc, hoặc quy chụp. Thậm chí, người vốn sẵn tị hiềm sẽ đặt điều nói xấu bạn, đe dọa cho bạn “sáng chói” với dẫn chứng suy diễn, lắp ghép từ những gì bạn đăng tải… Bạn vững vàng đến mấy thì tinh thần, cảm xúc cũng bị ảnh hưởng. Mệt mỏi, bực bội, lo lắng, sợ hãi…
Tôi có cô cháu gái xinh đẹp, học giỏi, là hoa khôi của trường, cháu đâu biết mình có biết bao bạn cùng trang lứa ngấm ngầm ganh ghét. Trang Facebook của cô bé cả ngàn người theo dõi. Rồi trên mạng, tình cờ cháu quen một anh chàng họa sĩ đẹp trai, thường trao đổi, đùa giỡn, ca ngợi lẫn nhau. Có lần anh ta nói rất muốn được vẽ chân dung của bé…
Thế rồi một ngày, cháu tôi nhận được hàng chục tin nhắn với những bức hình khỏa thân anh họa sĩ vẽ cháu. Tất nhiên là hình ghép, song những tin nhắn, bình luận chửi mắng, phỉ báng, đặt điều ào ào. Có kẻ còn kêu gọi đám đông đưa chuyện này lên ban giám hiệu. Cháu tôi không kịp tỉnh trí để xử lý vấn đề, cũng không tin vào những lời động viên của bạn bè nên uống thuốc tự tử. May mà gia đình phát hiện và cứu kịp thời.
Trang Facebook yêu cầu trẻ trên 13 tuổi mới được đăng ký tài khoản, để ngăn con trẻ bước vào “ xã hội mạng” quá sớm, khi chưa có đủ hiểu biết và bản lĩnh để chọn lọc thông tin từ thế giới bên ngoài. Nhưng thực tế, số đông trẻ nhỏ vẫn chơi Facebook bằng cách khai tuổi lớn hơn, do chúng có nhu cầu giao tiếp, tìm hiểu thế giới mạnh mẽ trong khi cha mẹ thường bận bịu và để trẻ cô đơn trong nhà. Từ cô đơn trong nhà, chúng trượt sang “cô đơn trên mạng”. Thế giới mạng đông đúc đó, bạn bè đó, nhóm này nhóm kia đó, nhưng khi có sự cố, bất cứ ai cũng có thể thành miếng mồi cho các “anh hùng bàn phím” cắn xé.
Vậy nên, chỉ còn một cách: cha mẹ đừng để con trẻ cô đơn dù trong nhà hay trên mạng, bởi biết đâu có một ngày “tai họa mạng” bỗng đâu ập xuống đầu chúng.
Chị Thu Hòa (giảng viên Trường đại học Bách khoa, TP.HCM):
Video đang HOT
Đừng can thiệp thô bạo vào Facebook con
Tôi có hai con trai. Để cho phép các cháu dùng Facebook, chính tôi cũng phải bắt đầu nghiên cứu, tìm hiểu và “chơi” Facebook. Tôi làm ngành hóa thực phẩm nên đã tham gia vào một nhóm làm bánh trên mạng. Trong nhóm, có cô bé kia lấy hình bánh của người khác khoe và bị bạn bè bóc mẽ. Các thành viên lại xúm vào ném đá, sỉ nhục bé rất kinh khủng. Sinh viên trường tôi cũng vậy. Có khi vài câu nói vui, khích bác nhau, thế mà thành chuyện lôi nhau ra ngoài đánh lộn cả nhóm.
Lúc đầu các con không kết bạn với tôi vì muốn có không gian riêng. Tôi đã phải thuyết phục cháu bằng sự tôn trọng và chia sẻ những điều hay tôi tìm được từ thế giới mạng. Bây giờ, tôi yên tâm phần nào vì ngay trên Facebook chúng tôi cũng bên cạnh nhau, có cha mẹ, có anh em… Tôi nghĩ cha mẹ đừng can thiệp thô bạo, chỉ nên tìm cách lắng nghe, sẵn sàng lắng nghe thôi.
Chị Lan Hương (hẻm 24 đường Phạm Ngọc Thạch, Q.3, TP.HCM):
Trẻ nói chuyện ngoài sức tưởng tượng của người lớn
Ở trường học của con gái tôi, đường truyền internet không giới hạn, học sinh được mang theo điện thoại, máy tính bảng tới trường. Mạng xã hội nguy hiểm vì mọi thông tin trên đó phát tán rất nhanh. Nếu có gì xảy ra với con cái mà cha mẹ không kịp thời nắm bắt sẽ rất nguy hiểm.
Tôi quản lý Facebook của con, một vài lần bước bào thế giới của bọn trẻ, tôi thật sợ hãi. Chúng bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, chuyện của người lớn. Chúng nói những chuyện vượt qua hình dung của mình, văng tục, chửi thề rất kinh khủng. Chính những điều đó khiến tối hiểu rõ hơn trách nhiệm của mình với con.
Thúy Trâm
Theo phunuonline.com.vn
Sinh con thứ 2, tôi bật khóc khi thấy dáng ngủ của con trai đầu bên ngoài phòng ngủ
Đúng là có sinh con thứ 2 rồi mới thấm thía cảnh tội nghiệp của con đầu.
Tôi mới sinh con thứ 2 được một tháng nay. Trong suốt tháng ở cữ, tôi ăn cơm chan nước mắt vì thương con, thương mình và giận chồng. Đúng là lấy phải chồng vô tâm, người vợ phải mạnh mẽ, có tinh thần rắn hơn đá mới mong bản thân được bình thản.
Hồi sinh con đầu, mẹ tôi lên ở lại chăm đẻ, phụ giúp tôi suốt 3 tháng đầu. Chồng tôi vẫn đi đi về về, ăn nhậu, bạn bè, bóng đá như thời chưa vợ. Khuya anh về, người nồng nặc mùi bia rồi lại ôm hôn con khiến thằng bé khóc thét lên. Con khóc, anh giao lại cho mẹ vợ, cho vợ chứ chẳng bồng bế. Sợ tôi buồn, mẹ tôi lựa lời động viên tôi, bảo rằng anh đem tiền về là được rồi, cũng không cần đòi hỏi nhiều.
Nhiều lần, tôi bế con bỏ nhà đi ở trọ vì chán cảnh vợ chồng đồng sàng dị mộng. Chồng tôi đi tìm, năn nỉ, tôi lại vì con mà xiêu lòng quay về. Giờ sinh con thứ 2, tôi càng thấm thía lựa chọn sai lầm của mình.
Đúng là lấy phải chồng vô tâm, người vợ phải mạnh mẽ, có tinh thần rắn hơn đá mới mong bản thân được bình thản. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi mất năm ngoái, mẹ chồng già yếu nên chẳng phụ giúp được gì. Dù đang ở cữ nhưng tôi vẫn làm hết mọi việc. Hồi ở bệnh viện, nhìn người ta được chồng chăm chút, bế đi vệ sinh, tôi phải nhìn con mà nén nước mắt vào lòng. Chồng tôi một ngày ghé qua viện 3 lần, đưa cơm hộp cho tôi ăn, thế là xong. Đến mức mấy người ở chung phòng còn tưởng anh là người đến thăm chứ không phải chồng tôi.
Về nhà, tôi tự nấu ăn, giặt đồ, chăm sóc con gái nhỏ dù vết mổ vẫn còn đau. Nhờ chồng giặt đồ, anh đem vứt hết vào máy giặt, xong rồi đem phơi mà phân con vẫn còn dính bẩn khắp nơi, còn dây qua quần áo khác. Nhờ chồng nấu ăn, anh cho tôi ăn mì tôm với rau sống. Nhờ chồng bế con, anh vừa trông con vừa chơi game. Hỏi thế, tôi sao còn dám nhờ?
Anh đối xử với tôi sao cũng được, nhưng tôi giận nhất là cách anh đối xử với con trai đầu. Đêm nào tôi cũng khóc vì con. Nhìn thằng bé ngồi ngủ gà gật bên ngoài phòng ngủ của tôi, tim tôi thắt lại, đau không tưởng.
Từng lời con nói khiến tôi đau lòng, chỉ muốn phá đổ cuộc hôn nhân này. (Ảnh minh họa)
Từ khi sinh con thứ 2, con trai đầu ngủ với bố để tôi tiện chăm em bé. Bên cạnh đó nửa đêm tôi phải dậy nhiều lần và tiếng em bé khóc nên tôi sợ mất giấc ngủ của con.
Lần đầu thấy con ngủ ở cửa phòng, tôi gọi con dậy, hỏi sao không vào phòng ngủ. Thằng bé nói bố đi chơi chưa về, ngủ một mình nó sợ. Nó muốn gọi mẹ nhưng sợ em thức giấc nên ra đây ngồi ngủ. Từng lời con nói khiến tôi đau lòng, chỉ muốn phá đổ cuộc hôn nhân này.
Thế là đêm nào thằng bé cũng ôm gấu bông ngủ gà gật bên ngoài, đợi tôi ru em ngủ xong lại vào ngủ cùng tôi. Chồng tôi vẫn đi chơi thâu đêm suốt sáng. Thấy tôi lo được cho cả con trai lớn, anh còn mừng ra mặt và khen tôi giỏi. Tôi lớn tiếng mắng anh, anh còn mắng lại. Anh nói tôi chỉ ăn ở nhà chăm con, có ra ngoài kiếm tiền không mà dám lớn tiếng dạy đời anh. Nếu thích, anh đuổi là mẹ con tôi ra đường ở và bảo tôi nên biết điều thì còn sống trong nhà, không thì cuốn gói, biến hết.
Tôi thật sự thấy mệt mỏi và muốn ly hôn. Nhưng nếu ly hôn, tôi không thể nào nuôi nổi 2 con. Tôi phải làm gì với gã chồng vô tâm vô tình này đây?
Theo tintuconline.com.vn
Bị chồng chê mâm cơm nấu khi bụng bầu vượt mặt, vợ trẻ tức mình khiến chồng phải xin lỗi rối rít Sau khi chê mâm cơm chẳng có gì ăn, Trường đã xuống bếp nấu mì, mặc kệ vợ ngồi đó. Điều này khiến Thanh không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Vợ chồng Trường và Thanh đã kết hôn gần 2 năm nay nhưng lại chẳng mấy khi được ở cạnh nhau. Lý do là bởi đặc thù công việc nên anh thường xuyên...