Hoa sữa… anh và em
Nó biết rằng, nó yêu anh thủy chung như mùi hoa sữa nồng nàn.Hà Nội vào thu! Những chùm hoa sữa nồng nàn bắt đầu tỏa hương. Từng chiếc lá bay bay, xoay xoay rồi khẽ khàng rơi xuống phố. Dường như, nó nắm rõ con phố nào sẽ rụng nhiều lá hơn và con phố nào có hương hoa sữa nồng nàn hơn. Nó yêu Hà Nội! Hà Nội của nó giản dị lắm, êm đềm lắm.
Bốn năm, vậy mà cũng bốn năm rồi, nó gắn bó với mảnh đất thủ đô hoa lệ, bốn năm cho một cuộc sống mới và cho một mối tình không đầu không cuối.
- Ê! Cô bé, sao ngẩn ngơ ngồi nhặt thứ hoa hôi hoắc vậy?
Nó ngẩng mặt lên, với ánh mắt hình viên đạn, mắt nó xoáy sâu nhìn vào kẻ vô duyên:
- Tội nghiệp cho những kẻ không biết thưởng thức cái đẹp. - Nó đáp.
Nó và anh đã quen nhau như thế đấy! Giữa dòng người tấp nập, anh và nó đã vô tình va vào nhau và tình cờ để lại vết thương cho nhau. Ngày ấy, nó hồn nhiên, ngây thơ, trên khuôn mặt của nó chẳng bao giờ vắng nụ cười. Ở cái tuổi mơ mộng, nó nhìn đời bằng một màu hồng. Anh từng bảo, ngay lần đầu gặp nó, anh đã chết hẳn vì ánh mắt như biết cười của nó, ngay cả khi nó đang tức giận.
Video đang HOT
Còn anh của ngày ấy, một chút bất cần, một chút phong trần và một chút buồn trong ánh mắt. Anh cao lớn, vạm vỡ, còn nó thì như cái nấm lùn đi bên cạnh anh. Anh chững chạc, thâm trầm còn nó thì nhí nhảnh đáng yêu. Anh ví nó như con chim sẻ, ríu rít suốt cả ngày đến độ có lúc anh thấy đầu mình sắp nổ tung. Nhưng xa nó chỉ một ngày, anh thấy buồn và cô đơn kinh khủng.
Nó là dân tỉnh lẻ, cái nghèo khổ của mảnh đất miền trung đầy nắng và gió đã hun đúc cho nó một bản lĩnh kiên cường. Lịch học và lịch làm thêm của nó kín mít. Nó không có nhiều thời gian quan tâm tới bản thân mình nhưng nó tự hào về những điều mà nó đã làm. Anh, sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, anh chưa từng một lần chứng kiến cảnh những người ở quê lam lũ dưới cái nắng gay gắt mùa hè hay cái lạnh đến tê tái người của mùa đông. Anh chỉ biết những điều đó qua những gì nó kể. Anh bảo, anh yêu những điều đó như chính con người nó vậy, giản dị, chân chất, và anh gọi nó là hoa đồng nội.
Nó yêu anh chung thủy như mùi hoa sữa nồng nàn (Ảnh minh họa)
Bốn năm yêu nhau, bạn bè ghen tỵ với nó. Anh chững chạc, anh quan tâm, anh chiều chuộng. Anh bảo anh đối với nó, vừa là tình yêu, vừa là niềm cảm phục. Nó ngập tràn trong niềm hạnh phúc ấy mà không biết được rằng, có một nỗi đang sắp xâm chiếm trái tim nó.
Ngày nó vô tình nghe được câu anh nói: “ Chị ấy ít nói hơn em, chỉ im lặng và mỉm cười thôi”. Nó thấy tim mình đau nhói. Sau 4 năm, anh mới bắt đầu nói về tình yêu đầu tiên của mình. Anh và chị yêu nhau khi còn là cô cậu học trò lớp 11. Tình yêu ấy giản dị như hoa sữa đầu thu. Chị cũng thích hoa sữa vì thế nên khi nhìn thấy nó ngồi nhặt hoa sữa anh đã chủ động làm quen. Thế rồi, chị bỏ anh đi cùng gia đình đến một nơi rất xa, nơi ấy là đêm thì anh lại là ngày. Anh đã đau khổ, dằn vặt và đôi mắt anh trở nên âu sầu từ đó.
Anh nhìn vào mắt nó thật lâu “ Giờ chị ấy đã trở về, chị ấy muốn quay lại với anh”. Nó thấy trời đất như sụp đổ. Nó không tin vào tai mình nữa. Nó hỏi: “ Anh định thế nào?”. Anh bảo: “Hãy cho anh thêm thời gian suy nghĩ”.
Sau ngày hôm đó, nó ra đi khỏi cuộc đời anh không để lại bất cứ dấu vết nào. Nó âm thầm chuyển phòng trọ, âm thầm đổi số điện thoại và âm thầm chuyển chỗ làm. Nó làm tất cả trong âm thầm vì nó sợ nỗi đau của nó sẽ vỡ òa… Nó sợ anh đến và nói với nó: “ Tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn“, khi đó nó sẽ đau đớn hơn gấp bội và nó sẽ không thể đứng lên được nữa.
Nó biết anh đi tìm nó, nó cũng biết anh đã gục đầu ngồi đợi nó ở trước phòng trọ cũ suốt mấy đêm dài. Nó biết chứ… nhưng có một điều nó hiểu, anh sinh ra là của chị, là anh chị dành cho nhau chứ không phải là nó.
Hoa sữa bắt đầu nở. Nó lặp lại thói quen cũ, ngồi nhặt những bông hoa sữa. Nó thảng thốt nhận ra, chẳng còn ai bên cạnh chê nó ngồi nhặt thứ hoa hôi hoắc nữa. Nó và anh vô tình gặp nhau rồi vô tình xa nhau mãi mãi. Nhưng nó biết nó yêu anh chung thủy như yêu mùi hoa sữa nồng nàn.
Theo 24h
Đi tìm hoa sữa cho riêng mình
Cái tiết trời Hà Nội cuối thu nhẹ nhàng và thuần khiết đến lạ! Không còn cái nắng oi bức và những cơn mưa rào bất chợt làm áo ta ướt sũng mà thay vào đó là một cảm giác khoan thai, dễ chịu đến nhẹ lòng. Lê đôi bàn chân nhỏ bé, cô bước đi trong đêm, vắng lặng, hiu quạnh đến tê tái cõi lòng.
Khẽ giật mình! Hà Nội đã vào mùa hoa sữa!
Không hiểu sao, mỗi lần bước đi trên con đường này, tâm hồn cô lại mong manh đến thế? Một nỗi nhớ không tên, một nỗi buồn vô hạn, mênh mông khó tả lại ùa về. Cô ghét cái cảm giác ấy, khiến cô khó chịu trong lòng, lồng ngực tức tức nhưng lại muốn thách thức và đối đầu với nó. Như một cơn say, dư vị tình yêu đầu đời còn đọng trên mi mắt. Khẽ đưa tay chạm nhẹ lên môi, lần tìm vị ngọt. Cô buông mái tóc xõa ngang vai, mặc cho nó thả sức tung bay giỡn đùa với gió. Gió đêm se lạnh, mơn man, vuốt ve mái tóc cô, khuôn mặt cô và lướt qua môi cô. Nhanh. Nhẹ. Nhưng đủ để xao xuyến. Cô thả hồn mình trôi bồng bềnh theo gió, đưa cô về kí ức một thời.
Lại đếm đi đếm lại từng cây hoa sữa như những nỗi buồn được gọi thành tên. Hương sữa đầu mùa không nồng nàn, không đặc quánh, không ngào ngạt, không khó chịu như người ta thường nói mà lưa thưa, dịu nhẹ, ngòn ngọt hương kẹo trái cây, hoà quyện với cái se lạnh cuối thu làm ta say đắm và biến ta thành một thi sĩ đa sầu.
Nếu như ngày ấy cô rộng lượng, tha thứ cho anh. Nếu như ngày ấy cô cho anh một cơ hội. Nếu như... cô có hàng trăm hàng nghìn lý do để tiếp tục yêu anh. Thì có lẽ giờ đây mắt cô không còn vương lệ. Bàn tay cô không còn giá buốt mỗi khi đông về. Cô nhớ cái cách anh ôm cô từ phía sau đầy âu yếm. Nhớ cái nắm tay thật chặt dắt cô đi dạo trên con đường này. Nhớ cái cách chạm 2 cái mũi vào nhau rồi chun chun mũi lên mỗi khi cô giận hờn. Nhớ những cánh hoa sữa anh mang về xếp hình rồi tặng cô. Nhớ lắm...! Nhưng giờ đây mình cô đơn độc, lạc bước. Cô đi tìm hương hoa như đi tìm một miền ký ức bị vứt bỏ lăn lóc bên vệ đường. Bước chân nặng nề, mỏi mệt quá! Thèm được yêu! Thèm cái cảm giác được tựa vào vai anh mỗi khi mỏi mệt. Thèm cái ôm thật chặt, cái siết tay đầy ấm áp khi yếu đuối. Và để rồi ghen tỵ với những cô gái khác được người yêu đưa đón khi đêm khuya, được quan tâm, chăm sóc, dỗ dành khi giận dỗi, muộn phiền, được chia sẻ niềm vui, hay chỉ là cái nắm tay dắt qua đường đông xe cộ. Phút yếu lòng trỗi dậy! Nhìn lại mình, rồi lại tự nhủ: "Một mình vẫn rất ổn đó thôi" để đêm về vùi mặt vào gối khóc tấm tức vì tủi hờn.
Cô nhớ mùa hoa sữa như nhớ tất cả những gì thuộc về anh, thuộc về miền ký ức! Đôi chân muốn dừng lại nhưng cái đầu mông lung cứ bước tiếp. Lê bước chân cô đi tìm mùa hoa sữa của riêng cô!
Theo Dantri
Có nên trả ơn anh bằng "chuyện ấy"? Nhìn vào mắt anh, cháu biết anh rất muốn làm "chuyện ấy" với cháu Bác sỹ Liêm kính mến! Cách đây 2 năm, anh theo đuổi cháu nhưng cháu không đồng ý. Anh cứ kiên trì theo cháu với hy vọng cháu sẽ đổi ý. Cho đến tận khi cháu thông báo đã có người yêu, anh vẫn tiếp tục nuôi hy vọng...