Hóa ra, yêu thương lại khiến em mệt mỏi đến vậy
Những ngày tháng cuối năm này, em lại từng ngày dõi theo anh như chưa bao giờ muốn buông bỏ. Phụ nữ luôn tham lam tình yêu của người đàn ông đã không còn yêu họ. Em ngậm cười mà lòng đắng chát những xót xa…
Đã 2 mùa đông trôi qua. Nhanh thật. Em vẫn dõi theo anh như một thói quen. Giờ anh đang hạnh phúc trong vòng tay của một cô gái khác. Còn em thì vẫn loanh quanh trên con đường tìm kiếm sự bình yên.
Những ngày còn yêu nhau lại chẳng được ở bên nhau nhiều. Em công tác xa, anh cũng thường đi đây đó. Chúng ta yêu nhau qua những tin nhắn, những cuộc gọi, những chuyến thăm chớp nhoáng vài ngày. Giáng sinh năm đó, em một mình lang thang trong cái giá lạnh của vùng núi, chạnh lòng nhìn những cặp đôi lướt qua, nhớ anh vô cùng, nhưng lại chẳng thể khóc nổi.
Đêm cuối năm, chúng ta hẹn hò cùng bạn anh, em chợt nghĩ ra cách thử lòng, lẩn trốn vào giữa đám đông, từ một góc đằng xa đứng nhìn anh. Rất lâu sau anh mới phát hiện em không ở bên cạnh, em đã nghĩ anh sẽ dáo dác đi tìm, sẽ gọi điện hỏi em ở đâu, có phải em bị lạc. Và em đã hụt hẫng khi anh chỉ đơn giản ngó trước sau, hỏi bạn anh đôi ba câu có thấy em, rồi bình thản quay lại trò chơi dang dở.
Trong cuộc sống, những gì ta càng kỳ vọng, càng mong chờ, thì nó sẽ càng dễ dàng biến mất. Sau ngày đó, em quay trở lại Hà Nội làm việc để được ở bên cạnh anh. Em nhận ra nếu không cố gắng giữ anh, anh cũng sẽ chẳng giữ em. Em không cam tâm. Rất nhanh sau đó, em mới một lần nữa vỡ lẽ rằng, càng giữ thì sẽ càng mất. Từ đêm đó, mãi mãi chỉ có mình em luôn từ góc tối dõi theo anh.
Giáng sinh năm nay, em thấy anh hào hứng bên người mới, còn em vẫn một mình, trải qua những nỗi đau mà suốt 2 năm vừa qua anh chẳng thể nào biết được.
Hôm nay dọn nhà, em tìm lại được cuốn nhật ký đã viết những ngày yêu anh. Hóa ra tình yêu của chúng ta chỉ toàn đau khổ, toàn nước mắt. Mỗi dòng nhật ký đều đẫm nước mắt vì anh. Hóa ra yêu thương mệt mỏi đến vậy. Em đã nghĩ sau anh, em sẽ chẳng thể yêu ai được nữa, nhưng rồi em vẫn có thể ở bên một vài người, nhận thêm vài nỗi đau, để rồi cuối cùng nhận ra em lại đang nhớ đến anh. Như lúc này.
Đôi khi em tự hỏi, là vì đàn ông ai cũng giống ai, hay vì số phận em luôn gặp những người khiến em chỉ có thể khóc vì đau chứ không thể khóc vì hạnh phúc? Vốn dĩ những nỗi đau từ người khác không bằng những ngày tháng em bên anh, nhưng quá nhiều khiến nó dồn nén, lâu ngày cứ tưởng trở thành chai lì, ai ngờ lại là vỡ nát, vụn tan hoàn toàn.
Video đang HOT
Có lẽ số phận đã khiến em gặp anh để em hiểu được thế nào là một tình yêu thật sự, thế nào là những đau đớn trong tình yêu, thế nào là sự mù quáng. Học được rồi, mà em vẫn không thể áp dụng được. Vẫn đau đớn, vẫn mù quáng. Em sợ yêu. Em sợ bị tổn thương thêm lần nữa…
Em đành đóng cánh cửa trái tim, gặm nhấm những nỗi đau qua ngày, nhắc nhở bản thân đã phải chịu đựng những gì, mất mát những gì. Là những cảm xúc, những kỷ niệm, những khoảnh khắc hạnh phúc, và cả những nỗi buồn thênh thang…
Để quên anh, em lao đầu vào những cuộc tình mới. Đã có lúc em quên anh thật, quên không còn chút vương vấn nào, chỉ nghĩ đến anh như một giấc mộng đã qua. Ấy thế mà cứ mỗi cuộc tình trôi đi, em lại ngẩn người ra nhớ đến anh ngày ấy.
Em vẫn thường nói: sợ nhất là yêu một người đã có một mối tình khắc cốt ghi tâm trong lòng, bởi cho dù có yêu thương đến đâu, thì bất chợt đến một lúc nào đó, tình cảm về mối tình kia sẽ quay trở lại. Em đã yêu anh, người có một mối tình khắc cốt ghi tâm trong suốt 7 năm tuổi trẻ, để rồi bây giờ anh lại chính là mối tình không thể nào quên ấy trong lòng em. Thật trớ trêu.
Mỗi lần yêu một người khác, em luôn tự nhắc nhở mình phải toàn tâm toàn ý yêu một người đó thôi, cũng như em luôn mong người ta chỉ có mình em trong cuộc sống. Vậy mà cứ chia tay rồi, em lại thấy hụt hẫng và nhớ anh, lại tự hỏi mối tình đã qua có phải là vì em đã không yêu thật lòng, vì em vẫn dõi theo anh nên mới tan vỡ?
Đêm cuối năm đó, em đã từ xa đứng nhìn anh. Những ngày tháng cuối năm này, em lại từng ngày dõi theo anh như chưa bao giờ muốn buông bỏ. Phụ nữ luôn tham lam tình yêu của người đàn ông đã không còn yêu họ. Em ngậm cười mà lòng đắng chát những xót xa…
Theo Emdep
Khốn đốn vì mẹ chồng tiết kiệm một cách cổ hủ
Tết vẫn chưa đến, mà tôi đã thấm lắm mấy lời cảnh báo của các chị đồng nghiệp. Tết vui đâu chả thấy, chỉ toàn mệt mỏi khi phải đối phó với mẹ chồng tiết kiệm đến cổ hủ.
Cái Tết đầu tiên ở nhà chồng sau khi làm dâu được vỏn vẹn một tháng, tôi háo hức khi nghĩ đến chuyện trổ tài nữ công gia chánh lấy lòng bố mẹ chồng. Vốn chẳng phải là đứa vụng về, tôi tin bố mẹ chồng mình cũng sẽ không đến nỗi xét nét.
Tuy nghe mấy chị đồng nghiệp nửa đùa nửa thật rằng cứ chuẩn bị đón một cái Tết không yên ổn đi là vừa, tôi vẫn chỉ cười chứ không mấy bận tâm.
Ngày nghỉ Tết cũng đến, hai vợ chồng tay xách nách mang đủ thứ về quê. Trước đó, tôi đã tìm sẵn mấy chỗ bán thực phẩm sạch để sắm ít đồ ăn Tết: Chục quả bưởi Diễn loại ngon, măng lưỡi lợn đặt mua tận Lào Cai, giò nghé đặc sản Nghệ An, ít thịt bò khô Sa Pa cho bố chồng lai rai mấy ngày Tết...
Lựa toàn đồ ngon đặc sản nên đống thực phẩm cũng ngốn của tôi mất mấy triệu đồng. Thưởng Tết của hai vợ chồng cũng không cao lắm, nên số còn lại tôi định đưa cho mẹ chồng thêm hai triệu để sắm Tết, ngoài ra bỏ hai bao lì xì mỗi chiếc 500 nghìn mừng tuổi ông bà đêm giao thừa.
Đồ mang về quê, mẹ chồng tôi nhấc từng quả bưởi, từng lát măng kiểm tra kỹ càng, miệng liên tục hỏi tôi giá từng món. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi thật thà khai báo. Nói xong, tôi thấy mặt bà biến sắc, đi thẳng lên nhà mặc kệ tôi loay hoay tìm chỗ bảo quản đống thực phẩm. Chẳng biết bà chê đắt hay chê đồ tôi mua không tốt, nhưng tôi lờ mờ cảm thấy sóng gió đã bắt đầu ập về.
Ngày hôm sau, tôi tranh thủ ra chợ Tết gần nhà mua ít củ quả về làm mứt, mấy cái tai lợn về làm món tai lợn hầm ngũ vị tôi mới học được của chị đồng nghiệp. Vừa về đến nhà, chồng đã giục giã thay đồ đi ăn đầy tháng con của một cậu bạn thân anh, tôi đành cất tạm đồ vào tủ lạnh, không quên dặn mẹ chồng rằng đến chiều mình về sẽ chế biến. Vậy mà buổi chiều về tới nhà, tôi mở tủ lạnh ra đã thấy đĩa tai lợn luộc ăn dở còn trong tủ lạnh. Vội vàng hỏi mẹ chồng, bà cao giọng:
- Tai lợn buổi trưa luộc cho bố mày uống rượu rồi. Tết nhất thì ăn thịt thà chứ làm mấy cái món linh tinh ấy vừa tốn tiền vừa tổ đau bụng.
Chỉ đống củ quả tôi để ở góc bếp, bà tiếp:
- Chỗ này để lại Tết khỏi mua rau. Làm hết chỗ mứt này thì cũng tốn khối đường đấy, mua sẵn vừa tiện vừa rẻ, tội gì.
Nói là làm, buổi chiều bà đi chợ vác về mấy gói mứt dừa, mứt bí nhuộm phẩm màu xanh đỏ "vừa tiện vừa rẻ" như lời bà nói. Tôi đành ngậm ngùi tuân theo thực đơn ngày Tết bà đã lên sẵn, chẳng dám sáng tạo gì. Bao háo hức chinh phục bố mẹ chồng bằng nữ công gia chánh của tôi thành công cốc.
Chưa hết, ở nhà chồng mấy hôm mà tôi phát hoảng bởi quan niệm an toàn vệ sinh thực phẩm cổ hủ của mẹ chồng. Mặc dù tôi đã mua màng bọc thực phẩm sinh học để bảo quản đồ ăn cho an toàn, nhưng bà vẫn chỉ thích dùng mấy chiếc túi bóng xanh đỏ để "cho tiện".
Nhà ít người, nhưng bữa trưa nào bà cũng bắt tôi xào cả đĩa rau to tướng, canh nấu nồi đầy để bữa tối đỡ phải nấu nướng, tốn ga, tốn điện. Rau xanh ăn sau khi nấu vài chục phút đã mất hết chất dinh dưỡng, đằng này để đến nửa ngày, có khi sang đến hôm sau vẫn chưa được phép vứt đi. Có hôm, nồi canh cua mồng tơi nấu từ trưa được bà đun lại cho nóng thành nát bét, báo hại tôi lỡ húp mấy thìa canh đã ôm nhà vệ sinh cả tối.
Khổ nhất là khi tôi lục được cả bọc khoai tây đã mọc mầm hết sạch trong góc bếp, định vứt đi thì bà hét toáng lên: "Làm ra bao tiền mà phí phạm, khoai tây mọc mầm thì gọt mầm đi là xong. Các anh các chị cứ cậy có tí khoa học vớ vẩn rồi lãng phí". Tôi nào dám cãi nửa câu, vậy là nồi canh khoai tây hầm xương hôm đó, tôi chẳng dám đụng đũa lấy một miếng.
Phàn nàn với chồng, anh chép miệng: "Bà bảo thủ từ xưa rồi, không nghe ai đâu. Em cứ ừ à đi cho xong chuyện". Chồng đã nói vậy, tôi cũng đành tặc lưỡi, tự nhủ chỉ ở nhà thêm mấy ngày Tết nên cố gắng chiều ý bà cho êm cửa êm nhà.
Tưởng thế là xong, vậy mà trưa hôm nay, tôi vừa ngủ dậy định đi xuống bếp lấy bình nước thì nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả của mẹ chồng với mấy bà hàng xóm. Giọng mẹ chồng tôi oang oang: "Vợ chồng thằng Huy (con bà hàng xóm) biếu Tết bố mẹ những chục triệu cơ à. Nhà này vô phúc có cô con dâu hoang phí không biết thu vén, bỏ ra mấy triệu mà mang về được nhúm măng với mấy quả bưởi héo, cuối cùng đưa mẹ chồng sắm Tết được 2 triệu chẳng bõ bèn gì".
Nghe xong, tôi ức đến nghẹn cổ. Vì muốn bố mẹ chồng được ăn món ngon, an toàn trong ngày tết, tôi đã phải lùng mua toàn đặc sản sạch, có đắt thì cũng xắt ra miếng. Vậy mà mẹ chồng chỉ chăm chăm tính toán con dâu đưa tiền mặt bao nhiêu. Nghĩ đến hai tờ năm trăm nghìn để sẵn trong phong bao lì xì, tôi thở dài. Chắc qua đêm giao thừa, tôi lại mang thêm tiếng cô con dâu đểnh đoảng, hoang phí, vung tiền quá trán để đến nỗi tiền mừng tuổi bố mẹ chồng cũng chỉ có tiền trăm chứ chẳng phải tiền triệu như con dâu nhà người ta.
Tết vẫn chưa đến, mà tôi đã thấm lắm mấy lời cảnh báo của các chị đồng nghiệp. Tết vui đâu chả thấy, chỉ toàn mệt mỏi khi phải đối phó với mẹ chồng tiết kiệm đến cổ hủ.
Theo Emdep
Mình đang tính dạy cho chị dâu một bài học nhớ đời trước khi rời khỏi ngôi nhà này! Mình biết to tiếng với anh là sai. Nhưng lúc đó chị dâu chỉ đứng 1 bên mà không hề xin lỗi mình. Lâu nay mình đã nghe rất nhiều câu chuyện về chị dâu em chồng. Quả thật đã có lúc mình nghĩ rằng, 1 người phụ nữ chân ướt chân ráo về nhà chồng thì mới bị bắt nạt chứ em...