“Hóa ra mục đích lấy vợ của anh là như vậy đấy!”
Hóa ra mục đích của anh lấy vợ về là để làm ô sin, đẻ mướn và nô lệ tình dục thôi sao? Thật bất hạnh cho người phụ nữ nào bị anh lừa về làm vợ.
Em xin chia sẻ những điều này đến tác giả Thành Đạt – chủ nhân bài tâm sự “Tôi không tìm được vợ hội đủ thiên chức làm mẹ, làm vợ, làm bạn”.
Chào anh Thành Đạt! Em đang chuẩn bị tắt máy để chuẩn bị bữa tối thì lướt vào đây vô tình đọc được bài của anh. Quả thật là bất ngờ khi anh “Thành Đạt” mà lại khó kiếm được người phụ nữ chỉ có 3 thiên chức nhỏ nhoi như anh nói: làm vợ, làm mẹ và làm bạn.
Thực ra anh cũng có cái lý của anh và em cũng đồng ý với anh “nhân vô thập toàn”. Là một người phụ nữ cũng nên làm tròn nghĩa vụ và trách nhiệm của mình nhưng với điều kiện: người đàn ông đó có xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp ấy.
Thứ nhất, em xin bàn về thiên chức LÀM MẸ.
Theo như anh nói: “Đàn ông không sinh ra dành cho những việc tỉ mỉ vụn vặt, kể cả việc chăm sóc bản thân. Đó là lý do họ cần có vợ”. Em rất ngưỡng mộ những người khuyết tật, những người “tàn nhưng không phế”. Còn anh là một người bình thường nhưng lại muốn biến mình thành kẻ vừa tàn phế, vừa vô dụng khi ở nhà là sao? Điều đó làm anh hạnh phúc à?
Vâng, đúng, chính xác phụ nữ cần làm tốt thiên chức làm mẹ. Nhưng là mẹ của những đứa con nít chứ không phải mẹ của một đứa trẻ con to xác anh à. Robot đôi khi còn cần phải nghỉ ngơi cơ mà huống chi phụ nữ chỉ có 2 chân, 2 tay thôi nên không thể làm hết tất cả mọi việc được anh ạ.
Phụ nữ là mẹ của những đứa con nít chứ không phải mẹ của một đứa trẻ con to xác (Ảnh minh họa)
Phụ nữ bây giờ cũng cần kiếm tiền, cũng cần đi làm vì đa số đàn ông Việt vẫn còn rất phong kiến, bảo thủ và gia trưởng. Sở dĩ như thế là vì họ cần tạo đường lui cho mình, đôi khi cũng là để duy trì hạnh phúc.
Tại sao em lại nói thế? Giả dụ ở nhà ngửa tay xin tiền chồng, người đàn ông đó tốt không sao, nhưng không tốt thì đối xử với vợ không khác gì “ô sin, nô tì, ăn mày, đẻ mướn”. Ra ngoài nhìn các em lúc nào cũng xinh tươi mơn mởn về nhà nhìn vợ suốt ngày đầu tắt mặt tối, cơm cháo, nhà cửa, giặt giũ, dọn dẹp, chợ búa, con cái… lem luốc vì họ đâu có thời gian dành cho bản thân. Lúc đó các anh lại sinh đổ đốn, cặp bồ vì “Nhìn bồ nó cứ phê phê mà nhìn vợ cứ ghê ghê thế nào”.
Còn nếu phụ nữ đi làm, kiếm tiền cùng chồng thì hà cớ làm sao về lại phải làm tất cả những việc không tên đấy trong khi chồng lại nằm vắt chân chữ ngũ, xem phim, chơi game thậm chí chén chú chén anh với bạn bè chưa về. Như vậy thử hỏi có ích kỷ quá không anh?
Ai cũng vậy thôi, sức chịu đựng của con người có hạn. Yêu thương đến mấy thì cũng tức nước cũng vỡ bờ. Đi làm đã chịu áp lực từ công việc, về nhà lại phải làm những việc không tên, chưa kể ở chung bố mẹ chồng tốt không sao, không tốt lại hạch sách đủ điều. Trong khi chồng lại ” vừa tàn vừa phế” như vậy liệu có ức chế mà chết không?
Đàn ông sợ chọn nhầm nghề, phụ nữ chúng em cũng sợ lấy nhầm chồng lắm anh ạ. Lấy chồng phải cho đáng tấm chồng. Nói thật phụ nữ giờ cũng làm ra kinh tế, không sợ đàn ông nghèo, chỉ sợ đàn ông hèn và nhu nhược thôi anh.
Video đang HOT
Anh cũng từng viết: “Chẳng phải những phụ nữ trước đây phải dành cả cuộc đời để nâng khăn sửa túi cho chồng đó sao?”. Sao anh không so bì, không nhìn về tương lai mà lại so, lại nhìn về quá khứ? Thay vì thế sao anh không so sánh đàn ông Việt nói riêng và Châu Á nói chung so với đàn ông Châu Âu, Bắc Mỹ? Sao không đối xử với vợ con như họ đối xử với vợ con của họ? Hay ra ngoài thì ga lăng, tơn hớt với gái, về nhà thì mắng vợ chửi con?
Phụ nữ là một nửa của thế giới cơ mà, hơn thế lại được gán cái mác cho là “chân yếu tay mềm” nên càng cần sự giúp đỡ của người đàn ông trong gia đình dù là việc nhỏ nhất. Các anh nhiều khi rất tệ. Lúc yêu nhau, thì thường dắt tay người yêu sang đường, hoặc đi siêu thị. Lấy nhau về rồi một là vợ lẽo đẽo dắt con tay xách nách mang, chồng ung dung đi trước hoặc đi sau càng xa càng tốt tránh người khác hiểu lầm đã có vợ hoặc chí ít họ nghĩ “chắc anh ta không quen cô ấy”.
Các anh phải nhìn rộng ra xung quanh thế giới. Đàn ông ra ngoài sẽ ẵm con, kiệu con lên đầu hoặc xách kèm theo túi đồ lỉnh kỉnh trên tay hay vai… Còn phụ nữ đi hiên ngang nhàn hạ như bà hoàng. Anh ạ, anh đang sống ở thế kỷ 21 rồi mà, tại sao anh còn có quan niệm: việc nhà làviệc của đàn bà? Việc nhỏ mà anh còn không làm được thì làm sao làm được việc lớn?
Thứ 2, thiên chức bạn.
Chính xác, chuẩn, vợ cũng là bạn đời cơ mà. Tình bạn hay tình yêu cũng sẽ mất đi khi chúng ta ngừng chia sẻ. Đôi khi không phải cần người vợ đưa ra một lời khuyên tốt, chỉ cần lắng nghe là đủ. Chí ít cũng khiến người chồng cảm thấy không bị bỏ rơi, được quan tâm, an ủi. Vâng, nhưng phải có thời gian thì mới lắng nghe được chứ?
Theo quan niệm của anh từ a-z là việc của phụ nữ. Vậy thì lấy đâu thời gian để mà họ lắng nghe, mà chia sẻ? Đầu tắt, mặt tối, xong việc thì cũng mệt rã rời. Chưa kể có con nhỏ, bình thường không sao, nếu ốm đau bệnh tật thì ôi thôi khỏi bàn… Thay vì có thể làm được thiên chức làm bạn thì cái thiên chức làm vợ, làm mẹ nó phải được cắt bớt đi. Ngược lại, Phải được người chồng san sẻ, giúp đỡ. Đàn ông sinh ra cho đàn bà dựa dẫm cơ mà. Nếu không “dựa” được thì đành phải “dẫm”.
Thứ 3, thiên chức làm vợ.
Anh viết: “Không phải ngẫu nhiên mà tạo hóa cấu tạo cơ thể phụ nữ và đàn ông khác nhau. Đàn ông chủ động, đàn bà thụ động, điều đó có nghĩa phụ nữ phải luôn sẵn sàng chờ đợi và phục vụ đàn ông” Hoặc “Là vợ phải hiểu lúc nào chồng cần, không nên từ chối yêu cầu của chồng và phải biết tự cảm thấy mãn nguyện khi được chồng yêu”…
Ô vậy hóa ra mục đích của anh lấy vợ về là để làm ô sin, đẻ mướn và nô lệ tình dục thôi sao? Đúng, tạo hóa cấu tạo cơ thể phụ nữ khác đàn ông nhưng không phải vì mục đích như anh nói là “luôn sẵn sàng chờ đợi và phục vụ đàn ông”. Thật bất hạnh cho người phụ nữ nào bị anh lừa về làm vợ.
Em cảm giác 30 tuổi rồi nhưng não anh để bên trong đầu như một hình thức trang trí để giúp đầu anh đỡ xẹp xuống thôi vậy. Anh có biết cơ thể người phụ nữ là vẻ đẹp tuyệt vời nhất của tạo hóa không? Hôn nhân không thể tránh khỏi sex, mà thực sự nó là một trong những điều quan trọng nhất để duy trì hôn nhân. Nhưng điều đó không có nghĩa một người vợ phải làm, phải chiều, phải phục tùng mệnh lệnh của chồng như con cún phục tùng chủ nhân.
Hóa ra mục đích của anh lấy vợ về là để làm ô sin, đẻ mướn và nô lệ tình dục thôi sao? (Ảnh minh họa)
Tất nhiên, những người đàn ông ra ngoài ăn vụng hay bóc bánh trả tiền, bồ bịch lăng nhăng… thiên hạ sẽ tặc lưỡi “Ối giời đàn ông thằng nào chả vậy” và sẵn sàng bỏ qua. Đúng như anh nói, phụ nữ làm thế thì lại bị lên án. Thực sự em cũng không ủng hộ điều đó. Cả đàn ông hay phụ nữ vì cái gì nó cũng có cái giá của nó. Đã là vợ chồng thì ngoài sự chia sẻ, cảm thông, thương yêu nhau còn cần sự chung thủy trong hôn nhân. Có lẽ đàn ông tốt đã bị tuyệt chủng từ lâu rồi hoặc cũng có thể đã được đưa vào sách đỏ rồi cũng nên anh nhỉ?
Anh à, tiện đây em cũng nói luôn em có một cô bạn rất xinh, nấu ăn giỏi, ngoan hiền, năm nay 25 tuổi, chưa người yêu. Nhưng em cũng không đành lòng “giao trứng cho ác” đâu anh ạ. Nếu anh muốn lấy vợ, anh nên suy nghĩ thoáng ra chứ đừng gò bó mãi trong cái khuôn khổ đó. Đời người chỉ sống được một lần thôi không có lần thứ hai đâu. Chắc chắn bạn em sẽ không lấy người như anh rồi vì: “Lấy chồng cho đáng tấm chồng/ Bõ công trang điểm má hồng, răng đen”.
Theo Afamily
Hai năm đầy cay đắng làm nô lệ tình dục cho người tình
Nếu không vì nghĩ đến đứa con trong bụng, không nghĩ đến nỗi đau của đấng sinh thành thì có lẽ tôi đã uống một liều thuốc ngủ để chấm dứt cuộc đời tăm tối này.
Dù vậy tôi không oán trách đời mà chỉ thấy hận chính bản thân mình. Hận vì đã yêu và trao đời con gái cho một kẻ chẳng ra gì. Hận vì đã hi sinh vô thức vì một kẻ đê hèn, xấu xa, bỉ ổi.
Những đêm bị anh ta dày vò thân xác, hành hạ về tinh thần khiến tôi gầy rộc và không còn là một cô gái nhí nhảnh, yêu đời tươi vui như trước đây. Khi soi mình trước gương tôi cũng không thể nhận ra chính bản thân mình, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ, mặt mũi xanh xao, vàng vọt như người sắp chết... Tất cả những gì tôi đang phải gánh chịu là do anh ta - người mà tôi một lòng một dạ yêu thương hơn chính bản thân mình.
Tôi cũng định sẽ chôn chặt những đắng cay của riêng mình trong lòng nhưng tôi biết xung quanh mình đã, đang và sẽ có rất nhiều cô gái trong trắng, ngây thơ, dại dột như tôi. Họ cả tin và luôn tìn vào tình yêu và người mà họ yêu để rồi đánh mất chính mình, tự biến mình thành một kẻ nô lệ của tình yêu. Chính vì thế tôi mới viết ra những dòng tâm sự từ chính cuộc tình cay đắng và cái giá đắt mà tôi phải trả cho những sai lầm bồng bột của tuổi trẻ. Tôi muốn mình là tấm gương lớn để có ai đang sắp rơi vào tình cảnh như tôi biết tỉnh táo và dừng lại đúng lúc.
Ảnh minh họa
Là một hoa khôi của một trường đại học danh tiếng, tôi được rất nhiều cây si xin chết. Cũng như bao bạn bè cùng trang lứa tôi không thể cưỡng lại tiếng gọi của trái tim mình. Trong đám những chàng công tử, thiếu gia con nhà giàu đến cưa cẩm, tán tỉnh tôi đã đem lòng yêu Long.
Long là con trai một của nhà buôn bán vàng ở một thị trấn lớn. Long cũng như tôi, xuống Hà Nội để theo học đại học. Long và tôi cùng tuổi, cùng trường nhưng khác khoa. Trong những anh chàng đến tán tỉnh, tôi yêu Long là bởi sự chu đáo, nhiệt tình và ga lăng. Long rất biết chiều bạn gái và biết thể hiện tình yêu của mình.
Trước đây, tôi khó tính, cổ hủ, khắt khe bao nhiêu thì khi yêu Long tôi lại trở nên dễ dãi, sống thoáng bấy nhiêu. Là một cô gái quê mùa chưa bao giờ biết đến quán bar, vũ trường, sàn nhảy... thì Long đã từng bước dẫn dắt "đào tạo" tôi trở thành một cô gái sành điệu, biết cách ăn chơi.
Tôi ăn mặc thoáng hơn, sexy và hở hang hơn. Tôi chểnh mảng việc học hành và ham mê với những cuộc chơi thâu đêm.
Yêu nhau một thời gian thì Long để nghị thuê cho tôi một căn hộ chung cư để cả hai cùng sống thử. Long bảo ở kí túc xá mỗi lần đến chơi hay về khuya đều phải lén lút, xin phép nên thấy phức tạp... Long bảo sau trước gì khi ra trường cũng cưới tôi làm vợ nên việc gì phải phí hoài thời gian để được ở bên nhau. Nghe xuôi tai và thấy cũng có lí nên tôi đã đồng ý ra sống với Long như vợ chồng.
Bố mẹ tôi là tuýp người phong kiến, cổ hủ nên tôi biết ông bà không bao giờ chấp nhận chuyện tày trời mà tôi đang làm. Tôi định bụng sẽ chờ đến khi nào làm đám cưới thì lúc đó tin cho bố mẹ cũng chưa muộn. Tôi giấu việc sống thử và nhờ cả đám bạn thân giữ bí mật để bố mẹ ở quê không hay biết gì và cứ đinh ninh rằng tôi vẫn ở trong kí túc xá.
Khác với tôi, Long chẳng hề giấu diếm chuyện sống thử. Thậm chí bố mẹ Long những khi lên Hà Nội còn ghé vào ăn nghủ nghỉ cùng chúng tôi. Những lần gặp tôi mẹ Long còn rất niềm nở, vui vẻ và bảo rằng: "Cháu cố gắng lo cho thằng Long giúp bác. Bác biết thằng này nó quậy lắm, không có người cai quản là dễ sa đà, đùa đòi theo chúng bạn... " và không quên giúi vào tay tôi ít triệu để tiêu vặt. Tiền thuê nhà, tiền tiêu pha, ăn uống đều do gia đình Long chu cấp.
Tuy sống với Long cũng có nhiều điểm bất đồng nhưng tôi thường cố nín nhịn cho qua. Long tính rất hay ghen, nói đúng hơn là ghen tuông thái quá nên anh ta cấm tôi quan hệ với bạn bè đặc biệt là bạn khác giới. Hễ thấy tôi nghe điện thoại hay có thái độ thân thiết với ai đó thì anh ta nổi cơn điên loạn. Khi thì đập phá đồ đạc, khi thì chửi bới, dọa dẫm, thậm chí có khi còn đánh tôi thâm tím mặt mày khiến tôi phải nghỉ học cả tuần liền.
Nhưng sau những trận đòn, anh ta lại năn nỉ xin tôi tha thứ, lại ngoan hiền như thỏ non và tỏ ra yêu tôi hết mực. Cũng vì thế mà tôi nghĩ chẳng giận Long được lâu. Tôi nghĩ chắc vì quá yêu nên anh ta mới cư xử như thế.
Có một điều mà tôi khổ tâm hơn đó là chuyện thần kín giữa hai đứa. Long quá cuồng sex và thích sex kiểu bệnh hoạn. Tôi không thích, không chiều thì Long quay ra dằn hắt, ghen bóng gió rồi dọa sẽ đi tìm gái bao để thỏa mãn nhu cầu nếu tôi không chiều. Dù rất sợ mỗi lần ân ái với người yêu nhưng tôi đành phải nhắm mắt chiều trong đau đớn.
1 năm sống thử tôi đã bị dính bầu đến 3 lần và Long đều bắt tôi phải phá thai. Chính vì thế sức khỏe, nhan sắc của tôi ngày thêm một tiều tụy.
Cuộc sống "vợ chồng" của chúng tôi nảy sinh thêm mẫu thuẫn, bi kịch khi cô em chồng cùng lên ở chung để trọ học. Bố mẹ Long thì mừng ra mặt và mặc nhiên coi tôi như một con ô sin cơm nước, phục vụ cho hai đứa con của họ. Bà cô "chồng" trẻ tuổi nhưng cực kì ghê gớm, đanh đá và lười nhác. Nó không xem tôi là chị và tỏ ý khinh thường tôi - một đữa con gái quê mùa, bám đàn ông để sống...
Tôi phải hầu hạ cơm nước, giặt giũ... ngay cả khi ốm, sốt. Nó không bao giờ động tay động chân vào bất cứ một việc gì dù chỉ là rửa bát, quét nhà. Đã thế nó còn hạnh họe tôi đủ thứ, nào là nấu ăn chán, nhà của bẩn thỉu, đi chợ hoang phí không biết tiết kiệm....
Đồ quần áo của nó thì nhất định không cho giặt máy vì sợ hỏng xấu đồ mà bắt tôi phải giặt tay. Có hôm vì sơ ý tôi làm phai màu chiếc váy nó mới mua, thế là nó chửi tôi không ra gì, bảo tôi là đồ phá hoại. Tôi bực mình lớn tiếng quát lại thì nó cười khẩy: "Bà tưởng chị cao sang lắm mà dám nói tôi. Bà cũng chẳng hơn gì loại gái bao. Bà được anh tôi bao ăn bao mặc thì chị phải làm. Không làm được thì cút xéo ra khỏi nhà tôi ngay. Sẽ có ối đứa chân dài đến nách đến để tình nguyện hầu hạ anh tôi thay bà đấy. Thấy không sống được thì biến đi cho rảnh nợ. Còn muốn tiếp tục sung sướng thì phải biết điều với con này".
Tôi khóc lóc mách lại với Long thì anh ta lại quay ra trách móc, trách tôi làm chị lớn tuổi mà còn nạnh tị với đứa trẻ con. Long bảo nó từ bé đến lớn có phải làm gì đâu, tính nó thế mà bố mẹ Long còn phải chiều phải lựa theo nó chứ huống chi là tôi chỉ là một người ngoài.
Tôi ngậm đắng nuốt cay, vừa thấy tủi hổ, mệt mỏi và nhục nhã ê chề. Mỗi ngày trôi qua với tôi chẳng khác gì cực hình. Đêm nào cũng phải chiều một ông chồng hờ bệnh hoạn. Cứ nốc rượu ở bar say mềm về thể nào cũng đòi yêu vài lần một đêm khiến tôi khổng thể đủ sức dậy đi học vào sáng hôm sau.
Từ ngày có em "chồng" ở cùng, tôi phải chịu những cái tát của Long nhiều hơn, phải chịu cô em chồng ngày càng được thể ngang ngược. Tôi vừa phải làm nô lệ tình dục, vừa phải làm nô lệ cho em gái Long.
Cay đắng lắm, cô đơn vô cùng nhưng tôi không thể chia sẻ cùng ai. Vì bạn bè, người thân, bố mẹ tôi đều phải giấu. Tôi hối hận vô cùng và ước được làm lại từ đầu.
Đã có lúc tôi muốn chấm dứt để thoát khỏi Long nhưng không thể. Anh ta ngang nhiên thách thức tôi, bảo như tôi bây giờ cho không cũng chẳng thằng nào nó nhận chứ nói chi là kiếm một tấm chồng. Nếu biết điều, tử tế thì sau này thích thì anh ta còn cưới. Anh ta có trong tay cả xấp ảnh, video clip ảnh nóng ghi lại cảnh ái ân giữa hai người... Nếu chia tay thì thì anh ta sẽ tung ra cho cả trường biết và cho cả bố mẹ tôi ở quê biết.
Nghĩ đến cảnh đó tôi không thể làm gì được. Tôi sợ mình không thể vượt qua nỗi nhục nhã ê chề đấy. Sợ nhìn thấy ảnh mắt khinh rẻ của mọi người. Sợ bố mẹ tôi sức khỏe vốn đã yếu sẽ suy sụp. Tôi đành cố chấp nhận, buông xuôi.
1 tuần nay tôi lại phát hiện có dấu hiệu mang thai và đã đi khám. Lần này bác sĩ kiên quyết bắt giữ vì tôi đã phá quá nhiều, nếu thêm lần này nữa thì sau này không có hi vọng có con. Tôi đang rối bời, chưa giám nói cho Long biết vì thể nào anh ta cũng bắt tôi bỏ đứa con này.
Giờ đây cái ý nghĩ thoát khỏi Long tôi càng không giám nghĩ đến nữa. Tôi chỉ muốn chết. Tôi phải làm sao bây giờ, xin hãy cứu giúp và cho tôi một lời khuyên, một lối thoát.
Theo Afamily
Con dâu bị ép làm nô lệ tình dục cho bố chồng Khi phát hiện mình có bầu, cô đã tìm người đàn ông đó bắt đền. Nhưng không ngờ, ông ta lại cưới cô về cho người con trai bị tâm thần. Lấy con trai khi có bầu với bố Nguyễn Thị T. (Văn Yên, Yên Bái) là cô gái không được trời phú cho vẻ đẹp như những người con gái khác. Từ...