Hóa ra đằng sau việc anh phản bội tôi là cả một sự thật đau đớn
Tôi đã khóc như mưa khi biết được mọi chuyện. Nhưng giờ cuộc sống của tôi đang vô cùng bình yên, tôi không dám làm chồng thất vọng, không dám đánh cược hạnh phúc của con.
Tôi năm nay 32 tuổi, đã có một cậu con trai với người chồng hiện tại. Thật ra tôi đã từng có một đời chồng trước khi đến với anh ấy. Và nỗi đau bị phản bội luôn đeo đẳng tôi tới tận khi tôi gặp lại chồng cũ vào 2 ngày trước.
8 năm trước, tôi – một cô gái 24 tuổi – đã chấp nhận từ bỏ tất cả để về làm dâu nơi đất khách quê người. Đơn giản vì tôi yêu anh, yêu anh rất nhiều. Chúng tôi đã yêu nhau 2 năm trước khi cưới và suốt quãng thời gian đó anh đã giữ gìn trong sạch cho tôi. Anh trân trọng, nâng niu chiều chuộng tôi như món quà dễ vỡ. Tôi vẫn nhớ anh hay nói với tôi rằng anh sẽ làm tất cả để đem lại bình yên và hạnh phúc cho tôi.
Cuộc sống làm vợ, làm dâu của tôi tương đối nhẹ nhàng. Mẹ chồng tâm lý, thương dâu như con. Chồng thương chiều vợ như công chúa. Sống với nhau hơn 1 năm nhưng tôi chưa lần nào vào bếp nấu ăn. Đi làm về mẹ chồng đã mâm bát đợi sẵn. Chủ nhật nghỉ thì chồng đèo đi chỗ này chỗ nọ chơi. Nhà chồng cũ tôi 3 lầu, vợ chồng tôi ở lầu 3 nhưng không có nhà vệ sinh. Mỗi tối chồng tôi đem bô lên để sẵn nếu tôi muốn đi vệ sinh thì đi vào bô. Sáng anh lại đem xuống tầng 1 để đổ. Váy áo nào không giặt máy được thì chồng tôi cũng nhận giặt tay vì không muốn vợ hư móng.
Vợ chồng tôi đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Tôi đã sống trong viên mãn hạnh phúc như vậy. Cho đến một ngày, tôi phát hiện anh thường lén lút nghe điện thoại, nhắn tin vào ban đêm. Anh còn hay đi chơi tới khuya mới về. Có hôm về người toàn mùi rượu bia. Vợ chồng tôi cãi nhau nhiều hơn. Có lần cãi nhau gay gắt anh còn giơ tay đòi tát tôi. Cuộc hôn nhân màu hồng của chúng tôi rạn nứt dần.
Cho đến khi nhìn thấy vết son trên ngực và mùi nước hoa phảng phất trên người của anh, tôi đã nổi điên thật sự. Tôi gào khóc trong đêm khuya. Xa gia đình làm vợ anh đã là thiệt thòi rất nhiều cho tôi. Vậy mà anh còn nhẫn tâm phản bội tôi. Ngay đêm hôm ấy, tôi gom quần áo bỏ đi.
Điều làm tôi giận dữ hơn, thù hằn hơn là thái độ của nhà chồng. Mẹ chồng tôi tỉnh táo đưa cho tôi một cái hộp nhỏ bảo tôi khi nào khó khăn quá thì mở ra. Không cản tôi, không khuyên hay an ủi tôi lấy một lời. Và cái hộp ấy, tôi vẫn luôn để trong tủ kính để có thể nhìn thấy mỗi ngày trong suốt 8 năm qua. Mỗi ngày nhìn thấy nó tôi đều nhớ lại chuyện cũ và thề sẽ có một ngày đem vứt trả lại cái hộp ấy cho những người đã từng chà đạp tôi.
Thất bại trong cuộc hôn nhân đầu khiến tôi mất niềm tin vào đàn ông. Tôi lấy chồng thứ 2 vì cảm động trước tình cảm chân thành anh ấy dành cho tôi. Tôi cũng không biết mình có yêu anh ấy không. Dù sao thì cuộc sống của tôi vẫn khá bình yên.
Video đang HOT
Tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại chồng cũ nữa. Vậy mà trái đất rất tròn, tôi không chỉ gặp lại anh mà còn biết được bí mật đau lòng về câu chuyện anh ngoại tình mấy năm trước.
Chúng tôi gặp lại nhau trong một buổi hội thảo bảo hiểm. Khi thấy anh bước lên bục thuyết trình, tôi đã sững người. Khi cuộc hội thảo vừa kết thúc, tôi nhanh chân bước ra trước nhưng anh lại chủ động đuổi theo tôi. Anh kéo tôi lại và mời tôi đi cà phê. Tôi đã định từ chối nhưng vì tò mò muốn biết cuộc sống của anh thế nào nên đồng ý.
Hóa ra đằng sau việc anh phản bội tôi là cả một sự thật đau đớn. (Ảnh minh họa)
Điều đầu tiên anh hỏi tôi là tôi có chồng có con chưa, có sống hạnh phúc không? Tôi cười khẩy nói tôi đã có chồng mới, anh ấy rất chiều chuộng tôi. Con trai tôi 3 tuổi, hiếu động, đáng yêu. Anh cười buồn, tay cứ xoay xoay ly cà phê.
“Vậy thì tốt. Nếu hồi đó anh cứ cố chấp thì chắc em đã chẳng được hạnh phúc như bây giờ. Ít ra em cũng đã có một đứa con”.
Tôi khựng người nhưng vẫn cố tỏ vẻ khinh thường anh. Tôi nói cũng may anh phản bội tôi, tôi mới được như hôm nay. “Em nghĩ anh phản bội em thật sao?”. Anh nói và nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “Anh bị vô sinh. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng anh quyết định để em rời xa anh. Em cần có con, có cuộc sống tươi đẹp hơn. Và cách để em vực dậy nhanh nhất chính là khiến em hận thù anh. Chỉ có vậy em mới sống tốt nhất. Sống tốt để còn chứng minh cho anh thấy nữa chứ, đúng không?”
Anh bay đi Sài Gòn ngay sau cuộc nói chuyện với tôi. Khi anh rút ví tính tiền tôi còn thấy tấm ảnh cưới nhỏ anh vẫn còn để trong ngăn ví. Đêm đó tôi thất thần mở chiếc hộp nhỏ của mẹ chồng cũ ra xem. Đó là một chiếc nhẫn vàng, tuy chỉ 2 chỉ nhưng tôi biết đó là món quà lớn nhất của mẹ chồng tôi có thể để dành.
Tôi đã khóc như mưa khi biết được mọi chuyện. Nhưng giờ cuộc sống của tôi đang vô cùng bình yên, tôi không dám làm chồng thất vọng, không dám đánh cược hạnh phúc của con. Nhưng tôi lại không ngừng suy nghĩ về chồng cũ, về sự hi sinh của anh. Giờ tôi biết làm thế nào để lương tâm được thanh thản đây?
Theo T.L.Q / Trí Thức Trẻ
6 năm lấy chồng xa xứ, cô gái trẻ không dám về thăm quê
4 năm kể từ khi lấy chồng Đài Loan, tôi mới về thăm quê. Tuy nhiên sau lần trở về ấy, mỗi lần nghĩ đến chuyện trở lại Việt Nam, tôi lại thấy ngại ngùng.
ảnh minh họa
10 năm trước, vì nhà nghèo tôi quyết định sang Đài Loan với hy vọng đổi đời. Để sang được đây, tôi lựa chọn con đường kết hôn với người bản xứ.
Tôi vẫn nhớ, ngày đầu tiên đến nhà chồng, tôi suýt rơi nước mắt. Tôi cứ tưởng khi đến xứ người, cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn nhưng không ngờ, căn nhà nơi tôi về làm dâu còn tồi tàn hơn căn nhà của bố mẹ tôi ở Việt Nam.
Trong nhà, chồng tôi là anh cả. Dưới anh còn 2 cô em gái nhưng 2 cô em này vô cùng lười biếng. Bố mẹ anh lại khó tính nên tôi rất nản. Tôi nuôi ý định trốn về Việt Nam khi có cơ hội. Thế nhưng càng sống, tôi lại càng thấy gắn bó với chồng hơn. Anh cư xử với tôi rất tốt. Anh cũng luôn là người bênh vực tôi mỗi khi tôi phải chịu thiệt thòi.
2 tháng sau khi sống chung, tôi mang thai đứa con đầu tiên của anh. Vậy là cơ hội về Việt Nam của tôi đã không còn nữa. Tôi buộc phải lên kế hoạch phát triển kinh tế và bám trụ ở đây.
Tôi bàn với chồng mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ để buôn bán kiếm lời nhưng nhà chồng tôi không có tiền. Khả năng vay mượn của anh cũng không có. Vì vậy kế hoạch của tôi bị phá hủy.
Ảnh: Shutterstock
Khi tôi mang thai đến tháng thứ 4, anh xin được việc ở một công ty điện tử cách nhà chừng 5 km. Tôi không xin được việc nên dành thời gian cho việc nhà và học tiếng bản địa.
Đồng lương của anh lúc đó được chừng 4 triệu tiền Việt Nam nên kinh tế gia đình tôi rất eo hẹp. Tôi không thể có tiền để gửi về cho gia đình, càng không thể về nước thăm bố mẹ.
Vài năm sau, đời sống kinh tế của hai vợ chồng tôi khá hơn trước. Tôi xin được việc hộ lý ở một bệnh viện nhỏ còn chồng tôi tích cực tăng ca. Thu nhập mỗi tháng của hai vợ chồng khoảng 14 triệu VNĐ. Với số tiền đó, tôi chi phí eo hẹp trong khoảng 8- 9 triệu. Còn lại, tôi tích cóp và lên kế hoạch đưa chồng con về Việt Nam thăm bố mẹ, họ hàng.
Cuối năm đó, tức là 4 năm kể từ khi tôi lấy chồng Đài Loan, tôi đã thực hiện được kế hoạch của mình. Tuy nhiên, sau lần trở về ấy, mỗi lần nghĩ đến chuyện về Việt Nam, tôi lại thấy rùng mình.
Tiền vé và đi lại của 2 vợ chồng cùng 1 đứa con chỉ tốn khoảng hơn 20 triệu đồng nhưng tiền quà cáp, biếu xén trong chuyến đi đó thì quá khủng khiếp. Ngoài một lượng lớn hoa quả, bánh kẹo tôi đưa được từ Đài Loan về biếu người thân, bố mẹ tôi còn phải khuân gần hết số bánh kẹo của một cửa hàng bách hóa về cho tôi đi tặng.
Số bánh kẹo ấy nhiều đến mức, tôi để đầy ở một căn phòng. Tiền chè thuốc, bánh kẹo thanh toán cũng đã lên đến con số gần chục triệu.
Số tiền đó, tôi không tiếc vì họ hàng nhà tôi đông, đếm sơ sơ cũng phải 30 - 40 hộ. Thế nhưng, điều khiến tôi thấy khó chịu là tất cả những người họ hàng mà tôi gặp, không ai hỏi đến cuộc sống của tôi ở xứ người ra sao, có vất vả không? Câu hỏi của họ chỉ là: Mỗi tháng kiếm được bao nhiêu và mang về cho bố mẹ được bao nhiêu tiền?
Thậm chí, bà cô ruột của tôi, sau khi nhận được gói quà là 1 hộp bánh Việt và một gói kẹo tôi mang về từ Đài còn bĩu dài mỏ. Chỉ đến khi tôi rút 2 tờ 500 nghìn ra biếu thì mới tươi tỉnh hồ hởi.
Những người trong làng thấy tôi về cũng kéo đến chơi. Tôi mang bánh kẹo, hoa quả và cả bia, nước ngọt ra mời. Họ vừa ăn vừa chẹp miệng: "Mang tiếng Việt kiều mà quà cáp sơ sài thế này thôi à?".
Tôi nghe 2 tiếng Việt kiều mà thấy chát chúa. Chắc họ nghĩ, tôi đi nước ngoài thì chỉ việc nhặt tiền về tiêu chứ không phải làm việc vất vả. Sao không có ai biết, để có được đồng tiền ở xứ người, tôi cũng khổ cực trăm bề...
Theo Vietnamnet
Phụ nữ hơn nhau ở mẹ chồng tâm lý Có một mẹ chồng tâm lý như thế này chắc chắn nàng dâu nào cũng cam tâm tình nguyện được "sống chung với mẹ chồng", đây có lẽ là nàng dâu "số đỏ" khiến nhiều người phải ghen tỵ. ảnh minh họa Người ta vẫn thường nói "phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng" nhưng có lẽ với chị thì phụ nữ có...