Hoa hướng dương không cần mặt trời
Đã gần một năm từ ngày anh đi xa. Cái ký ức về anh vẫn còn đó, không sâu đậm nữa, nhưng chưa thể nhạt nhoà. Hôm nay, vô tình đâu đó, em đọc được những dòng viết, cũng đầy cảm xúc như em. Chợt nhớ da diết những tháng ngày đầy ắp tiếng cười và kỷ niệm. Phải rồi, một năm về trước.
Em biết anh từ rất lâu rồi, nhưng chẳng bao giờ mình có cơ hội gặp mặt và nói chuyện. Thời gian cứ trôi đi và em cũng chẳng để ý nhiều đến chuyện đó. Và rồi một điều tình cờ, hay cũng có thể là một sự sắp đặt, chúng ta gặp và quen nhau. Vừa quen nhau được vài ngày, anh đi công tác Miền Nam 5 tuần. Trước khi đi, ta cũng kịp cho nhau số điện thoại liên lạc, cũng kịp gửi cho nhau những dòng tin nhắn hỏi thăm tình hình, cũng kịp hẹn hò nhau khi về sẽ đi đâu đó.
Quãng thời gian ấy ai cũng có những bận rộn của riêng mình. Em làm tốt nghiệp, học hành mệt mỏi, cả ngày quanh quẩn trong nhà. Anh ở nơi xa, công việc đầy ắp, nhưng vẫn tranh thủ gửi về cho em những dòng tin đầy cổ vũ, động viên. Em vẫn học, và vẫn đợi chờ những tin nhắn ấy hàng ngày, hàng giờ. Khi ấy, chỉ những tin nhắn mới là điều duy nhất giúp em vượt qua mọi mệt mỏi, cố gắng học, vì anh. Anh đi khắp Miền Nam, nhưng ở đâu cũng nhắn tin về kể rằng nơi này đẹp lắm, em cố gắng học sau này sẽ được đi như anh. Hồi đó, niềm mơ ước của em là thực hiện lời anh nói, sẽ đi thật nhiều, để cũng được kể cho anh nghe. Cứ đến cuối tuần, anh lại dành thời gian ngồi chat trên mạng với em, gửi về những bức ảnh anh đã chụp những nơi anh đã qua. Em nhận và lưu giữ tất cả.
Sau những nhớ thương ấy, em lại càng học nhiều hơn, chỉ biết học… Thời gian qua thật nhanh, rồi cũng đến ngày anh trở về. Nhưng sau đó mấy ngày, em lại thi tốt nghiệp. Em cố gắng học thật hết và thật thuộc để đi đón anh. Lúc ấy trong em là sự lo lắng xen lẫn nỗi nhớ thương thôi thúc, vì rằng em chưa học hết, chưa thuộc hết, nhưng em rất nhớ anh, rất muốn gặp anh, và rất muốn đi đón anh. Thêm vào nữa, anh về trên chuyến bay hạ cánh lúc 23h30 đêm, em không thể đi đón được. Vượt qua mọi thứ, em vẫn có mặt ở sân bay, trong cái đêm trời mưa tầm tã, sấm sét làm em thấy sợ hãi, để đón anh về trong niềm vui của chỉ riêng em. Thế mà anh chỉ cười và nói với em một câu “ Sao em liều thế?”, em cũng chỉ biết cười vì lúc đó chẳng gì bằng nỗi nhớ anh nữa rồi. Anh về được 2 ngày thì sinh nhật anh. Em cũng chẳng dự được vì ngày mai em còn thi tốt nghiệp. Em tặng anh một cái cây, khi mọc lên nó sẽ hiện ra dòng chữ “Miss you”. Em nhớ anh cồn cào, da diết. Anh nói lời yêu em một tuần sau đó, em chẳng biết nói gì, chỉ thấy vui và hạnh phúc, muốn cười thật to, nhảy loạn lên khắp nhà. Và em đã “ôm trái tim của anh” để ngủ cho thật ngon lành.
Video đang HOT
Quãng thời gian ấy em ngập trong hạnh phúc, lúc nào cũng chỉ thấy cười, chẳng bao giờ biết đến nỗi buồn. Hoặc có buồn thì cũng luôn có anh bên cạnh. Chỉ một câu đùa là em lại cười ngay được. Lúc ấy, trên đời chỉ biết có mỗi mình anh. Em về quê một tuần, anh nhắn tin “Anh nhớ em buồn vui nơi đó, anh nhớ em từng đêm gió về”, chỉ muốn ra ngay cùng anh. Rồi em lấy bằng tốt nghiệp, rồi em thi công chức. Anh lại đi Miền Trung 3 tuần. Lại nhớ thương, xa cách. Trong những khi em vất vả, anh luôn ở xa em, nhưng sao em thấy bóng hình anh luôn bên cạnh, nhắc nhở, động viên, cổ vũ em, nói rằng em phải bước, thật hùng dũng. Em vì em, vì anh, vẫn bước đi. Anh đã nói anh không cần biết kết quả như thế nào, chỉ cần anh thấy có sự cố gắng cuả em trong đó là được. Ngày thi cuối cùng, em nhận được tin nhắn “Anh yêu em” ngay trước giờ thi, em càng nhớ anh vô hạn. Anh lại trở về với em. Giờ đây em đã thành công, đã đỗ công chức. Thành công bởi có anh bên mình nữa. Em vui và hạnh phúc vô bờ. Tưởng chừng mọi thứ thật quá may mắn với em. Em chẳng nghĩ được gì thêm, chỉ biết yêu anh.
Quãng thời gian ta ở bên nhau, anh đã dạy em thật nhiều điều. Em là đứa con gái bướng bỉnh, chẳng chịu nghe ai bao giờ, thế mà đứng trước anh, em thấy mình bé nhỏ, luôn chỉ là đứa bé con trong con mắt của anh. Anh nói gì em cũng nghe, bảo gì em cũng làm. Em lười biếng, anh nói con gái không được thế. Vậy là em chăm chỉ hơn nhiều. Em hay ốm, vậy là anh bắt em tập thể dục. Mọi người trong nhà luôn đưa anh ra doạ em, vậy mà em sợ anh thật sự. Sợ anh chê em, sợ anh ghét em, sợ anh rời xa em… Nghị lực và niềm tin anh cũng truyền cho em nhiều lắm. Khi em chưa có việc làm, anh đã tặng em một cuốn sách “Ai bảo thế giới này không có việc làm”. Anh luôn cho em cảm giác sống cần phải cố gắng hơn nữa. Ngồi cạnh anh, nghe anh đánh ghita bài “Đi học”, để em lẩm nhẩm hát, thấy cuộc sống thật đẹp và đáng yêu! Mọi thứ cứ trôi đi trong yên bình. Em đi làm tháng đầu tiên, dành dụm tiền mua cho anh chiếc áo. Lúc ấy em nghĩ có lẽ mọi thứ đã an bài. Một ngày giống như mọi ngày, em nhắn tin cho anh. Không thấy tin nhắn trở lại. Và anh nói chia tay. Ngỡ ngàng. Choáng váng. Như không tin vào tai mình, mắt mình nữa. Em sụp đổ, hoàn toàn. Em ngã gục. Tưởng như chết lặng. Và có lẽ đã chết. Em cố gắng gượng mình dậy, cố gắng thật nhẹ nhàng níu kéo anh ở lại, cố gắng khiến anh đừng ở xa em mãi, cố gắng chứng tỏ tình yêu của em, cố gắng để anh nhận ra mình đã sai, cố gắng.
Tất cả những cố gắng ấy đều chỉ làm anh đẩy mình xa em nhanh hơn, xa hơn. Cho dù anh đã xa em nhưng em vẫn cứ cố gắng. Cố gắng trong tuyệt vọng khốn cùng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Em đã mất anh. Mãi mãi. Trong suốt năm qua, anh không còn bên em nữa, nhưng nỗi nhớ anh em vẫn luôn mang theo bên mình. Em giờ đây đã có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình giữa cuộc đời, thì anh chỉ còn là hư vô vĩnh viễn. Dẫu biết rằng cuộc vui nào cũng sẽ tàn, mà sao nỗi buồn còn theo em mãi thế. Những lần đi công tác xa, em nhắn tin về cho anh, bởi những lần xa nhà, em thấy mình đã làm được điều anh muốn. Em muốn kể cho anh nghe những nơi em qua, những gì em thấy, những vui buồn mệt nhọc, như em đã từng ao ước trước đây. Khi yêu anh, hi vọng quá lớn đã khiến em quỵ xuống khi anh nói chia tay. Xa rồi, em cũng xa dần những hi vọng, mỗi ngày chỉ thấy nó càng mong manh hơn. Em chợt hiểu, cuộc đời là thế, hi vọng và đau buồn, đều là những quy luật của cuộc sống mà thôi. Vậy mà những ngày này em lại thấy dâng lên nỗi nhớ anh cồn cào đến cháy bỏng. Giá như anh đừng xuất hiện trong cuộc đời em, giá như ta đừng quen nhau, giá như anh đừng yêu em, giá như em không yêu anh nhiều như thế, giá như em có thể quên anh, giá như.
Ôi cái giá như ấy, giá như nó thành hiện thực. Tất cả đến rồi đi. Đẹp và mong manh như bong bóng xà phòng. Cái thời con trẻ thường hay thổi bong bóng, hàng chục con mắt đổ về xem từng cái bong bóng đầy màu sắc sặc sỡ, trầm trồ. Chợt cái bong bóng ấy vỡ tan, bọt bay tung toé vào mặt từng đứa, thế là hết. Nhưng cái bong bóng ấy vỡ, em vẫn có thể thổi một cái khác, có thể to hơn, đẹp hơn. Còn anh, em mất anh vĩnh viễn. Anh không như bong bóng xà phòng. Anh cứ mãi là anh. Cứ mãi cách xa em. Con đường em đang đi không còn anh bên cạnh. Em vẫn phải bước tiếp thôi. Mỗi lần nhớ về anh, nước mắt cứ ngân ngấn chỉ muốn trào ra. Hướng về phía trước. Em sẽ như bông hoa hướng dương không cần mặt trời!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu hoa hồng sao anh chọn hoa hướng dương?
Ngốc của Nhóc ơi! Giờ này anh có nhớ đến em không? Em yêu anh và cứ tin anh thật lòng yêu em. Mình đã ở cạnh nhau vui buồn trong suốt 4 năm đại học.
Vậy mà em thật không ngờ rằng tình yêu của em, sự bao dung tha thứ của em đã không giữ được anh bên cạnh nữa rồi. Anh từ nói là anh rất yêu em và hứa mãi mãi chỉ yêu em mà thôi. Nhưng giờ đây anh đã quay về với người yêu củ. Anh vẫn thường gặp người đó.
Anh cùng người đó đi Vũng Tàu chơi và chụp hình ôm nhau như tình nhân. Em thật bị sốc đó anh à! Em đã khóc rất nhiều.Anh đã xin lỗi và em đã tha thứ khi anh khóc và năn nỉ em bỏ qua chuyện đó. Rồi anh lại một lần nữa đi biển Tiền Giang với cô ấy.
Em đã bị tổn thương lần nữa. Khi anh kể rằng anh đã nắm tay cô ấy. Em hỏi anh có em rồi sao anh lại làm vậy? Anh trả lời chẳng lẻ khi có người yêu mới không được chở người yêu cũ đi chơi, chẳng lẻ không được chụp hình chung, chẳng lẻ không được nắm tay nhau. Em đã khóc vì bị tổn thương , em đã quỵ xuống không còn đứng được khi nghe anh nói thế. Anh lại xin em tha tha thứ, anh lấy dao lam cắt tay và thề rằng không làm như thế nữa.Anh nói rằng khi gặp lại người ấy anh biết rằng anh không quen được người ấy và vẫn còn yêu người đó rất nhiều. Anh thấy mình thật xấu xa đáng khi bỉ.
Anh còn hứa rằng anh sẽ bù đắp và cố gắn mang hạnh phúc lại cho em. Vì chỉ có em yêu anh va quan tâm anh thật lòng. Anh sẽ không làm em buồn nữa.Em rất yêu anh và sẳn sàn tha thứ cho anh vì em rất sợ mất anh. Anh tốt với em hơn trước rất nhiều nhưng em biết anh yêu người ta nhiều hơn em. Anh từng nói rằng cô ấy đẹp như hoa hồng và đẹp hơn cả em vì em là hoa hướng dương. Anh chia tay cô ấy vì gia đình anh không bằng lòng và vì cô ấy lợi dụng anh chứ không yêu anh.
Anh còn biết được rằng cô ấy đã có người đàn ông khác.Vậy mà tại sao anh vẫn yêu cô ấy? Em thật không hiểu được trái tim anh. Em yêu anh không lấy gì đo được. Em chưa bao giờ lợi dụng anh. Em chưa bao giờ đòi anh mua quà gì cho em và kêu anh dẫn em đi ăn o nhà hàng sang trọng. Em không hề xin tiền anh. Em quan tâm chăm sóc anh hơn bản thân em nữa. Anh nói anh ăn gì em đều mua, anh kêu em làm gì em cũng làm mặc dù nhiều khi em không thích. Em đã thức không biết bao nhiêu đêm để xếp 1001 con hạt giấy, 365 ngôi sao, mấy trăm trái tim bằng tiền mới mà em dành dụm trong một năm....Nhưng thật chua xót chưa bao giờ anh nở nụ cười khi nhận quà em. Cái em nhận được đó là lời chê bai của anh.
Em cố cười gượng để không khóc trước mặt anh nhưng khi anh quay về rồi những giọt nước mắt tủi hờn cứ trào ra. Anh không yêu em tại sao lại ở bên cạnh em 4 năm, anh không yêu em sao lại làm khổ em như thế? Anh dẫn em đi chơi là hay tới những chổ anh và cô ấy từng đi. Anh từng nói rằng trên đời này không có người nào tốt như em. Vì em quá tốt nên anh không thể nào bỏ em được. Em biết được rằng đến lúc em phải ra đi. Em cảm nhận được anh không yêu em thì dù em có yêu anh vẫn không hạnh phúc. Vì hạnh phúc phải xuất phát từ hai trái tim.Em sẽ rút khỏi cuộc đời anh. Trái tim em không còn sức chịu đựng được nữa. Em sẽ để anh đi tìm hoa hồng cuả anh. Em chỉ là hoa hướng dương mà thôi. Em sẽ không bao giờ quên anh. Ngốc của nhóc nhỏ. Em hi vọng anh có thể hạnh phúc bên người anh thật lòng yêu thương....
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sẽ không có ai yêu em như anh Anh đã từng nói với em rất nhiều lần: Em mà bỏ anh thì cũng chẳng có người đàn ông nào yêu em nhiều như anh đâu. Những lúc đó, em bỏ ngoài tai tất cả những điều anh nói. Khi anh làm chuyện sai, khi mình gặp quá nhiều khó khăn trong cuộc sống và em cảm thấy chán nản, không đủ...