Hóa điên vì vợ bỏ trốn ngay đêm tân hôn, và rồi bật khóc khi biết lý do sau đó…
Đánh 1 giấc thật ngon tới tận sáng mặt trời dọi vào phòng Vĩ mới chịu dậy. Quờ tay sang bên cạnh không thấy vợ đâu, nghĩ vợ xuống bếp làm cơm cùng mẹ nên anh hí hửng xuống đó tìm…
Sau ngày yêu cuối cùng Vĩ có thể rước Hoa về nhà rồi. Tình yêu của 2 đứa anh không biết phải trải qua bao khó khăn thử thách nhưng sau tất cả những chuyện đó, anh thấy mình lại yêu Hoa hơn và trân trọng tình yêu này biết mấy.
Ngày cưới nhìn Hoa xinh đẹp trong chiếc váy cưới, Vĩ thích lắm. Vợ anh vốn đã xinh đẹp, giờ lại còn đẹp hơn. Có vợ xinh thế này anh vừa mừng vừa lo vì lắm kẻ nhòm ngó quá.
Tiệc cưới xong, Vĩ đưa vợ lên phòng nghỉ ngơi rồi còn làm cơm chiều với cả nhà. Bữa cơm gia đình thật ấm cúng, nhìn Vĩ lúc nào cũng dính đến vợ như hình với bóng mà mẹ anh ghét ra mặt. Con trai bà nuôi 28 năm, ấy vậy mà bây giờ nó chẳng coi mẹ bằng vợ. Thật đúng là… Thấy mẹ hờn dỗi như vậy, Vĩ chỉ biết gãi đầu và mong mẹ thông cảm cho mình.
Đêm xuống cũng là lúc vợ chồng Vĩ tắt điện đi nghỉ. Yêu nhau bao lâu nhưng 2 đứa anh vẫn giữ cho nhau đến tận cùng, giờ là lúc bung lụa rồi đây. Đêm nay anh phải vui vẻ hết cỡ và làm vợ thấy hạnh phúc nhường nào.
Ngày cưới nhìn Hoa xinh đẹp trong chiếc váy cưới, Vĩ thích lắm (ảnh minh họa)
Tân hôn xong, Vĩ ngủ ngay lập tức chả thèm để ý đến vợ có muốn ngủ hay không nữa. Đánh 1 giấc thật ngon tới tận sáng mặt trời dọi vào phòng Vĩ mới chịu dậy. Quờ tay sang bên cạnh không thấy vợ đâu, nghĩ vợ xuống bếp làm cơm cùng mẹ nên anh hí hửng xuống đó tìm. Tìm vợ khắp nhà không thấy đâu, hỏi ai cũng không biết. Vĩ như phát rồ về sự mất tích này của vợ, vội vã lên phòng lấy điện thoại gọi cho vợ thì thuê
“Anh à, có lẽ anh đọc được lá thư này là lúc em lên máy bay rồi. Chúng mình không nên gặp nhau thì tốt hơn, nhưng dù sao em cũng cảm ơn anh đã cho em được làm vợ anh 1 ngày. Em hạnh phúc lắm. Từ giờ anh tự chăm sóc bản thân mình nhé. Em đi đây, đừng tìm gặp em làm gì”.
Như 1 kẻ điên Vĩ phóng xe ra sân bay tìm vợ, nhưng đã quá trễ rồi. Vợ anh giờ đã đi khỏi nơi đây và không cho anh cơ hội gặp lại nữa. Tại sao, tại sao vợ phải làm vậy chứ? Khó khăn lắm vợ chồng anh mới có thể đến với nhau được, tại sao anh lại mất vợ trong đêm tân hôn thế này? – Vĩ gào khóc ở sân bay khiến bao người tò mò chuyện gì đã xảy ra với anh.
Video đang HOT
Về nhà như 1 kẻ mất hồn, không nói cũng chả ăn uống gì khiến Vĩ gầy đi trông thấy. Xót con, mẹ Vĩ lên động viên an ủi anh các kiểu nhưng Vĩ chẳng chịu nghe lời gì. Mãi lúc sau mẹ nói 1 chuyện khiến anh lại điên hơn bao giờ hết.
Mẹ… mẹ không được nói vợ con như thế? (ảnh minh họa)
- Con Hoa đi là do mẹ đó. Mẹ không muốn nó là vợ con nên mẹ ép nó phải ra đi ngay trong đêm tân hôn. Con sớm quên nó đi rồi mẹ sẽ tìm vợ mới cho con. Cô ta không đủ tư cách làm dâu con trong nhà này.
- Mẹ… mẹ nói gì vậy? Không thể có chuyện đó được. Chính mẹ đã đồng ý cho con và Hoa kết hôn cơ mà. Mẹ gạt con, trả Hoa cho con đi mẹ.
- Tại sao không chứ? Cô ta vừa nghèo vừa mang bệnh trong người, anh giữ cô ta ở bên mình để sớm lây bệnh mà chết sao? Mẹ đã cho cô ta 1 số tiền lớn và mua vé máy bay cho cô ta vào Nam sinh sống rồi. Quên cô ta đi, con không thấy cô ta làm tất cả chỉ vì tiền đó sao?
- Mẹ… mẹ không được nói vợ con như thế? Con sẽ không cưới hay yêu ai khác ngoài Hoa cả. Nếu Hoa có làm sao mẹ sẽ phải hối hận cả đời này. Con không ngờ mẹ lại là người như thế ấy.
Quá sốc trước những lời mẹ nói, Vĩ liền ra sân bay đặt vé gấp vào Nam tìm vợ. Ôm hành lý mà Vĩ khóc nấc lên, sao vợ anh lại dại khờ như thế. Vì lời đe dọa của mẹ mà Hoa hi sinh hạnh phúc của mình thế sao? Anh biết, cô còn yêu anh mà. Nếu mẹ đã ngăn cản anh và Hoa ở bên nhau như vậy thì anh càng phải chứng minh cho mẹ thấy mình yêu vợ thế này. Dù vợ anh có ở nơi đâu, anh cũng sẽ tìm vợ bằng được. Vợ ơi, em đang ở nơi nao?
Theo T/H/Phununews
Chồng đánh đuổi vợ vì tiêu quá 10 ngàn tiền chợ, cô vợ đã làm điều khó ngờ...
Nhưng rồi nhìn thấy mớ cua ngon quá, chị thèm vì lâu rồi chưa ăn, sẵn vừa lấy tiền làm thêm chị mua 10 ngàn tiền cua về nấu thay tép khô...
Anh chị yêu nhau gần 1 năm thì cưới. Ngày còn yêu hai người không mấy khi đi ăn uống bên ngoài cả, chủ yếu là gặp nhau ở tại nhà chị, lúc nào muốn tình cảm chút thì ra cái công viên gần nhà. Nói chung anh không phải tốn kém tán tỉnh chị như mấy anh chàng đi tán gái. Phần vì chị không phải là người muốn lợi dụng hay thích mè nheo, phần vì tính anh hơi "chặt" không chịu chi cho lắm.
Chị biết điều này nhưng lúc đó chị nghĩ lấy một người như thế có khi cũng tốt, chứ nếu chồng mà cứ suốt ngày ăn chơi nhậu nhẹt tiêu pha hoang phí thì biết bao giờ hai người mới có của ăn của để.
Lúc cưới nhau về rồi chị mới biết trước đây chồng đã tiết kiệm được một khoản tiền khá lớn. Anh gửi ngân hàng và đứng tên của mình, chị biết chồng làm như vậy vì không muốn xảy ra tranh chấp giữa hai vợ chồng sau nếu có chuyện gì đó xảy ra. Tính anh chắc chắn chị biết, nhưng khi ấy chị cũng chẳng để ý nhiều, bởi chị cũng chẳng có ý định tơ tưởng đến tiền của chồng. Sau anh thích làm gì với nó thì tùy anh.
Sau khi cưới mỗi tháng lĩnh lương về anh cầm hết lương của hai vợ chồng, và giao cho chị một khoản tiền nhất định đủ dùng vào việc chợ búa trong một tháng của 2 người. Mỗi ngày 40 ngàn, vị chi 1 tháng anh giao cho vợ 1 triệu 200 ngàn không thừa 1 xu. Gạo thì không phải mua vì nhà chị bố mẹ làm nông, toàn gửi gạo cho. Việc đi chợ với số tiền đó quả là khó khăn nhưng chị vẫn cố gắng xoay sở. Muốn mua cái gì đó trong nhà, kể cả là mua cái chổi mới chị cũng phải nói với chồng từ hôm trước để anh đưa tiền.
Để có tiền mua đồ lặt vặt cho bản thân mình chị đã phải nhận đánh máy thuê cho người ta. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, hay lúc rảnh ở công ty chị làm việc đó. Chị nghĩ anh tiết kiệm như vậy có lẽ cũng vì anh lo cho con cái và cuộc sống sau này...
Cho tới một hôm, khi đó chị mới phát hiện mình có bầu được 2 tuần. Chưa cũng chưa dám tẩm bổ gì cho mình cả vì thú thực anh chưa tăng thêm tiền đi chợ cho chị. Trưa chủ nhật chị đi chợ, đã mua đủ thực phẩm cho cả ngày, trưa ấy chị định nấu canh rau tơi với tép khô. Nhưng rồi nhìn thấy mớ cua ngon quá, chị thèm vì lâu rồi chưa ăn, sẵn vừa lấy tiền làm thêm chị mua 10 ngàn tiền cua về nấu thay tép khô.
Trưa hè ăn bát canh cua hai vợ chồng chị thi nhau khen ngon, ăn hết veo cả nồi cơm. Tới cuối bữa, anh hỏi vợ: "Hôm nay cua rẻ hay sao mà nấu được nồi canh ngon thế"?
Chị thật thà bảo chồng:
- Em thấy trời nóng, mớ cua lại ngon nên mua thêm 10 ngàn cua đấy ạ?
- Cô có biết để có 10 ngàn ấy tôi phải vất vả thế nào mới kiếm được không hả? Mà cô lấy đâu ra tiền mua thêm, hay là hàng ngày rút xén tiền đi chợ tôi mua để làm quỹ riêng. Cô khai mau.
Vừa nói anh vừa túm tóc chị dúi đầu xuống bắt phải khai lấy tiền ở đâu, nhưng chị nhất quyết nói rằng mình không bớt xén tiền anh đưa. Anh điên lên kéo chị ra khỏi cổng và đuổi đi: "Cô cuốn xéo khỏi cái nhà này ngay lập tức. Tôi không thể để cho cái loại đàn bà có cái thói như cô sống trong nhà này được".
Nói rồi anh đóng sầm cổng lại, chị đứng thẫn thờ nước mắt như mưa. Chỉ vì 10 ngàn mà anh nhẫn tâm đuổi vợ thật sao, anh có nghĩ tới đứa con chị đang mang trong bụng hay không? Nó là giọt máu của anh cơ mà.
Chị về nhà mẹ đẻ 2 hôm, vẫn không thấy anh sang kiếm hay gọi điện gì cả. Chị biết anh đã nhất quyết đuổi mình đi. Chị cũng không muốn ở nhà ngoại lâu, sợ làm gánh nặng cho ông bà và cũng sợ hàng xóm dị nghị. Chị quyết định ra đi, lúc đó chị cũng chưa biết mình sẽ làm gì nhưng chị chỉ nghĩ chị không thể để con chị sinh ra phải khổ cực được.
Nhớ tới người chị họ đang làm trong Nam, thỉnh thoảng hai chị em vẫn liên lạc với nhau chị quyết định vào đó. Chị đi nhưng vẫn chưa dám nói tình hình hiện tại của mình với bố mẹ. Vào tới nơi chị mới dám gọi về thú nhận và mong ông bà tha lỗi, bố mẹ chị chỉ còn biết khóc và động viên con gái mà thôi.
Biết tin chị đã vào Nam anh chỉ nhắn một tin: "Tôi gửi đơn ly hôn rồi, cái loại như cô đi vào đó chắc chỉ bán trôn nuôi miệng thôi. Đứa con trong bụng rồi ra đời cũng nối gót mẹ nó, tôi không thèm cái loại như thế".
Chị gạt nước mắt một mình vừa mang thai vừa cố gắng làm việc. Vì chị học kế toán nên người chị họ rủ chị mở xưởng sản xuất giày da, vốn liếng của chị ấy nhưng lãi lời chia đôi. Chị không quản khó khăn lăn lộn làm việc. Con được 2 tháng chị đã gửi con cho người trông trẻ thuê để tới xưởng làm việc. Cũng may trời thương con trai chị cứ thế lớn chứ không ốm đau gì.
Sau 5 năm chị đã có tiền tỷ trong tay. Chị quyết định đưa con về thăm ông bà ngoại. Ngày bế con đi qua ngôi nhà cùng chồng cũ, giật mình vì thấy căn nhà 3 tầng ở mặt đường đã đổi chủ. Nghe nói anh ta cũng vì tiết kiệm quá ăn chẳng dám ăn để rồi 1 năm trước thì phát hiện mình bị bệnh hiểm nghèo, tiền bạc nhà cửa bán hết để chạy chữa nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm. Nghe nói người giờ như cái xác khô đang sống cùng với bố mẹ đẻ, có lẽ cũng chẳng được bao lâu nữa.
Chị ngước lên trời mỉm cười, may ngày trước chị đã dũng cảm ra đi, vì câu nói của anh mà chị cố gắng thì mới có ngày hôm nay. Chứ nếu cứ bám vào anh chắc giờ mẹ con chị cũng đã phải ra đường xin ăn rồi.
Theo T/H/Phununews
Tôi đứng hình khi thấy khuôn mặt sau lớp khẩu trang của cô gái dọn phòng Khi cô gái ấy từ từ gỡ khẩu trang y tế ra, buông xõa mái tóc đang búi cao xuống. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt ấy tôi ú ớ, á khẩu và dường như chết lặng, miệng tôi lắp bắp... Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào hoàn cảnh đó. Thực sự tôi không thể tưởng tượng ra có ngày...